Tóm tắt nội dung
Gia Thư hết hồn, thấy nguyên cái mạng tổ chảng của hắn nằm ngay đơ, nàng không biết hắn “xỉu” hay “đứt bóng” rồi. Nàng dè dặt cầm cây chổi “nhử mồi” thì thấy “chú Nông” im re. Nàng lấy cây chổi khều mạnh hơi nữa thì nghe tiếng “tútttt”. Sau khi bất ngờ “khu mệt khu thở, ai nở mắng khu” ( đánh rấm ), Phan Nông như được “xả nhớt”, liền “đề pa” “bài ca con cá” “ơ…ớ…ợ…cô chủ… ơ…ợ…ớ… đánh…dập… đùm…tui…rồi”. Gia Thư nghe hắn rên rỉ, bất giác nàng phì cười. Đã lâu lắm rồi, nàng mới cười lại. Nụ cười trong hoàn cảnh này, thật éo le thay ! nhờ nụ cười ấy, nàng đã xả stress khá nhiều, như một cơn mưa nhỏ, thoáng qua hoang mạc bao la. Thà có còn hơn không. Nhưng không vì vậy mà mối thù xưa đã vơi bớt, dù nàng đã “xin” một nửa cây “lạp xưởng” của chú làm “kỷ niệm”. Tặc Nông sau khi lăn lộn như sắp ngủm, mặt nhăn mày nhó hé con “mét” liếc nàng, giọng run run “ối…chết…tui…”. Gia Thư nhìn hắn chằm chằm, nửa muốn giơ chổi phang tiếp nửa lại thương hại hắn. Cơn tức giận sau khi bị “đớp kèn” “twenty five seconds” vừa lặng xuống chợt bùng lên. Cảm giác bị sỉ nhục, hết thằng này đến thằng khác, lại sục sôi mạnh mẽ. Nàng nổi cơn chụp ly nước trên bàn “như lai thần chưởng” “chú Nông”. Đang “tai déo”, Nông tặc bỗng “Aaaaa…”, “máu tụ về đầu”. Vậy là “nỗi đau” từ hạ bộ “tịnh tiến véc-tơ” lên thượng bộ. Tay ôm đầu, “chú Nông” “giật kinh phong”, giãy liên hồi như con cá sắp chết, rồi sau đó “lặng lẽ lục chi”. Gia Thư hết hồn thấy Nông tặc nằm thẳng cẳng. Mới đầu, nàng tưởng hắn đóng kịch nhưng mãi sau vẫn thấy hắn “tiếng thở nhẹ tựa lông hồng” nàng liền vội xáp lại “nắm tình hình”. Chú Nông mắt chỉ còn tròng trắng, miệng… sùi bọt mép. Gia Thư quýnh quáng, đứng bật dậy, run lập cập. Nàng nhìn quanh quẩn tìm phương kế. Bất chợt, giật mình “á”, bàn tay “chú Nông” chụp ngay cổ chân nàng. Nhìn xuống, thấy Nông tặc ngẩng đầu lên ngúc ngắc, rên rỉ “cô…ơi… tui vô… thăm cô…mà nỡ lòng nào… tui còn… ba vợ… bảy con…ai nuôi đâ…y ?”. Giọng nói tựa như lời trăn trối, Gia Thư hoảng quá, nàng bấu tay lại như cầu cứu Thượng Đế. Phan Nông tiếp tục “đế” “cô cho…tui…ở lại … dưỡng thương nghen cô…tui… đau… quá”. Trời, Gia Thư đang lâm vào bẫy của con sói già nham hiểm mà nàng không biết. “Diễn viên tiền Oscar” Phan Nông đã có một màn “action” tuyệt vời, dễ dàng bẫy cô chủ. Hắn đã đánh vào yếu huyệt “thương người” của nàng. Thấy một kẻ “thương tật đầy mình”, đang “quằn quại” kêu xin lòng “hỉ xả”, dù mối hận xưa vẫn chất ngất trong lòng, nàng đành “cho sói vào hang”. Thế là “từ dạo ấy, ông lái đò tiếp tục mồi chài khách sang sông”…