Yêu Nhầm Chị Hai, Được Nhầm Em Gái (Truyện Hư Cấu) - Chương 29
Chương 29: Sau Cơn Mưa, Trời Lại Sáng
Một buổi chiều mùa thu, từng giọt mưa rơi tí tách ngoài sân, tôi ngồi trên giường, vòng tay ôm ngang ngực người con gái cũng đang dựa hẳn đầu vào người tôi. Mùi da thịt mát rượi, mùi tóc thơm dìu dịu cộng với không khí mát mẻ làm tôi hứng khởi và cúi xuống hôn lên đôi má đang ửng hồng của nàng.
– Mưa vậy rồi ngày mai có đi được không anh?
– Chắc sẽ không sao… dự báo thời tiết nói ngày mai, trời sẽ khô mà.
– Xì… thời tiết cũng như con gái tụi em vậy thôi… nắng mưa thất thường lắm ! hi hi hi
– Ũa.. vậy à? Vậy thì… nếu mưa thì nằm ôm em nguyên cả ngày luôn vậy !!!
– Ai cho mà ôm? Đừng có mà tưởng bở nhé. Nàng lại xoay đầu lại, cười khoe răng khểnh.
– Ừ… vậy thôi.. hông cho thì anh đi kiếm cô khác để ôm !
– Anh dám? Thách anh đó !
– Nhớ đó nha…. He he he…. Với bằng cấp bây giờ thì anh dễ dàng làm quen dc với mấy cô lắm đó…
– Xí…. Mới có chút xíu mà đã làm cao rồi… nên nhớ là anh chính thức để trở thành bác sĩ đâu nhé !
– Ừ… thì cũng sắp mà… he he he.. tôi gãi đầu … mà em thách anh thiệt phải hông?
– Ừ…. Để rồi coi… Nói rồi nàng vòng tay ra sau và nhéo vô hông tôi 1 cái thật lực.
– Ái….. đau……..chơi kì quá….. Tôi đau quá nên buông 2 tay ra, nàng vùng dậy và nằm đè lên người tôi.
– Cho chừa cái tật mê gái ! Lần sau còn dám giỡn mặt nữa hông? Mặt của nàng kê sát mặt tôi, ánh mắt sắt lẹm nhìn đối thủ đang bị tóm gọn.
– Uầy… không mê gái.. hông lẽ bắt anh đi mê trai à?
– Ừ.. nghĩ cũng hay đấy. Thử đi.. biết đâu anh lại thành hot boy thì sao. Hi hi hi
– À….. à há…. Hôm nay người đẹp dám giỡn mặt với sếp à….. Mai mốt làm việc dưới quyền anh thì đừng trách anh công tư phân minh nhé !!!
– Úi… em sợ quá… hi hi hi…. Chưa gì đã rung cây nhát khỉ rồi à?
– Ừ.. cứ chờ xem….. he he he
Lợi dụng lúc nàng sơ hở, tôi vùng dậy và lật ngược thế cờ. Lúc này, tay tôi đã nắm chặt cổ tay nàng và đè xuống thành giường. Nàng cố vùng vẫy nhưng đã bị tôi kẹp cứng, hơi thở đã mệt nhọc sau vài lần kháng cự bất thành, bộ ngực nàng cứ nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở như mời gọi.
Tôi nhìn vào đôi mắt của nàng và nhận ra chúng tràn đầy sức sống và niềm tin cũng như chính con người của nàng vậy. Cũng nhờ người con gái này mà suốt 8 năm qua, tôi đã vượt qua không biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách của cuộc sống này. Chính xác là kể từ ngày Tiểu Mai vĩnh viễn bỏ tôi lại cô độc nơi trần thế này, nàng đã kề cận bên tôi ngày cũng như đêm, giúp đỡ, khuyến khích và hỗ trợ tôi trở lại con đường học vấn. Cũng chính trong khoảng thời gian khó khăn đó, tôi mới nhận ra rằng nàng yêu tôi rất thật lòng, rất chân tình và vô điều kiện. Sau học kỳ 1 trượt dốc thảm hại, Trân đã giúp tôi trở lại đúng quĩ đạo và nhờ đó mà vượt qua kì thi cuối cấp 1 cách đầy ngoạn mục. Sau đó là những đêm dài thức trắng cùng tôi miệt mài luyện thi vào đại học Y để rồi có được ngày hôm nay. Suốt trong 8 năm gian khổ này, biết bao nhiêu mồ hôi, công sức và cả nước mắt của nàng đã đổ ra vì tôi. Nàng lặng lẽ đi bên đời tôi mà không cần sự hồi đáp. Nàng cho đi mà không cần nhận lại, chấp nhận làm 1 người tình không danh phận.
Riêng cá nhân tôi, trong khoảng thời gian đầu, tôi vẫn còn mang 1 tâm trạng ưu buồn vì chuyện của Tiểu Mai, 1 phần vẫn coi nàng là em gái nên tôi không nhận ra hay nói cách khác là lẩn tránh tình cảm của nàng. Nhưng dần dần, chính sự hi sinh và tình yêu của nàng đã làm lay chuyển trái tim tưởng như đã khép kín của tôi. Tôi đối với nàng thân mật và tình cảm hơn nhưng chưa bao giờ mở lời nói một tiếng yêu. Chúng tôi cứ như là nửa như bạn thân, nửa như người yêu hoặc một người tình không đúng nghĩa. Chúng tôi lâu lâu vẫn trãi qua những cuộc ái ân nhưng khi kết thúc, vẫn chỉ có nàng thầm thì bên tai tôi câu “em yêu anh”. Đổi lại chỉ là 1 sự im lặng từ phía tôi, coi như đó chỉ là 1 nhu cầu giải quyết sinh lý mà thôi. Tuy biết là thế, Trân không hề oán trách hay buồn phiền, nàng là vậy, chấp nhận yêu đơn phương và chờ đợi.
Cô bé Trân ngày nào giờ đây đã là một cô y tá, tận tâm với người bệnh và nhiệt tình với một bệnh nhân khác mắc bệnh tim là tôi. Có lẽ đó là trách nhiệm cũng như là ước muốn của nàng, việc chữa lành vết thương nơi con tim tôi theo như lời nàng nói đúng là 1 kì tích. Tôi cũng có phần cảm kích trước tình cảm của nàng nhưng trong lòng tôi vẫn có phần nào do dự, liệu tôi có thể gạt bỏ đi hình bóng Tiểu Mai cũng như sẵn sàng cho một chương mới của cuộc đời chưa? Liệu tôi có yêu nàng thật lòng không hay chỉ là 1 sự báo đáp? Và cuối cùng, liệu nàng có phải chỉ là một người thay thế để lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi? Không thể phủ nhận 1 điều là nếu không có nàng, sẽ không có tôi ngày hôm nay. Sự thành đạt mà tôi đạt dc không thể thiếu đi hình bóng của Trân. Và ngày mai, một ngày trọng đại, ngày tôi ra trường và chỉ cần thêm 1 thời gian ngắn thực tập nữa thôi, tôi sẽ chính thức trở thành 1 bác sĩ. Vậy, tôi phải cám ơn nàng như thế nào đây? Làm sao để cho nàng hiểu rằng, từ lúc nào, nàng đã trở thành 1 phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
– Anh suy nghĩ gì vậy? Trân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– Ưm… đang suy nghĩ xem sẽ hành hạ em như thế nào đây? Tôi nháy mắt trêu nàng.
– Hành hạ? Êu… đừng nói với em là anh muốn nữa nhé? Mới vừa xong tức thì mà. Nàng đỏ mặt.
– he he he… cái này là em nói đó nha.. anh không hề có ý đó… he he he
– Xí… ghét…. Cái mặt anh gian thấy ớn.
– Uầy…. ai thèm mà ghét với chả thương… he he he… nói chứ anh cũng hết sức rồi…he he he Kiếm gì đó giết thời gian thôi em. Mưa kiểu này chả biết làm gì hết ! Chán chết ! Tôi than.
– Có thiệt là anh hết sức hông? Lúc nãy anh xung lắm mà? Gì chứ gặp em nào tươi mát ở đây chắc anh có sức lại liền phải không chàng? Trân nheo mắt nhìn tôi như dò ý.
– Bậy…. không có đâu… he he he…. Cứ nghi oan cho người xấu không à…. Anh đâu có bay bướm dữ vậy.
– Xí…. Cái số của anh là mê gái dữ lắm…. Có cần em liệt kê ra hàng tá cô mà anh đã trãi qua không?
– Í…. Mấy cô đó tự nhiên theo đuổi anh chứ anh nào có hay biết gì đâu…. Tôi tỏ ra vẻ ngây thơ vô số tội.
– Anh hay ha…. Còn chối nữa…. không có lửa, làm sao có khói?
– Có mà… khói nhân tạo đó… tôi chai lì quyết trêu nàng đến cùng.
– Giỏi cho anh…. Ngụy biện nè…… Trân tiện tay nhéo vào hông tôi làm tôi giật bắn người.
– aaaaaaaaaaaaaaaa… đau…….
– OK… mấy cô đó em tha cho anh không kể đến. Thế còn Uyển Nhi thì sao?
– Uyển Nhi nào? Tôi làm bộ không quen biết
– Dữ hông? Chắc danh sách những bóng hồng của anh nhiều quá nên hông nhớ cô nào với cô nào hết ha.
– Uầy… nhớ rồi…. Trình Uyển Nhi hĩ? Ưm.. anh với cô ấy cũng đâu có gì đâu?
– Chắc không?
– Ư.. Ch…. cha… cha… ắ…ắc …. Mà ! Tôi tự nhiên cà lăm
– Hĩ? Sao tự nhiên nói lắp vậy? Khai ra mau…. Em thừa biết là Uyển Nhi rất yêu anh…. Còn anh với cô ta ra sao? Mấy tuần trước, Uyển Nhi có về chơi mà đúng không? Anh với Uyển Nhi đi chơi ra sao vậy hén?
– Ừ.. thì cũng chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp.. cũng đi ăn, nói chuyện vui thôi mà…
– Hừ…. Anh đấy.. ăn vụng thì nhớ chùi mép nhé…. Muốn làm gì sau lưng em thì làm nhưng đừng để em phát hiện ra đấy. Lúc đó thì liệu hồn. Trân đe dọa.
– Ừ…. Anh biết… ừ… he he he
Về khoản này thì Trân rất thoải mái, kiểu như lạc mềm buột chặt vậy. Tôi quả thật có nhiều chuyện bay bướm nhưng Trân vẫn lờ đi dù nàng có biết qua sơ sơ. Chỉ cần đừng có quá công khai hoặc lộ liễu quá là được. Dù chưa phải là người yêu chính thức nhưng trong tôi vẫn có phần nào đó nể sợ nàng.
Còn chuyện của Uyển Nhi thì tôi có thể cam đoan rằng tôi với Trình Uyển Nhi hoàn toàn trong sáng, chỉ có phang nhau trong tối thôi he he he….. Tôi coi em như là bạn, phải nói là bạn tri kỉ vì những chuyện vui buồn gì, tôi và em đều tâm sự với nhau. Lúc thì qua email, khi thì qua điện thoại và cả những lần Trình tiểu thư về nước thăm tôi. Riêng em vẫn còn giữ tình cảm với tôi nhưng cũng giống như Trân, em chờ đợi sự trả lời của trái tim tôi. Số tôi quả thật là rất may mắn khi có dc 2 người con gái yêu mình thật lòng như vậy. Dù thế nào đi nữa thì tôi không muốn làm tổn thương bất cứ người nào.
Khoảng 3 tuần trước, Uyển Nhi lại về chơi và rủ tôi đi bar. Vì lúc đó Trân bận công việc nên phải trở về Phan Thiết, chỉ còn mình tôi ở Sài Thành, đang cô đơn nên khi Uyển Nhi rủ là tôi đồng ý, chỉ quên không nói lại với Trân làm sau này cô nàng biết chuyện, giận tôi mấy ngày liền.
Giữa tiếng nhạc xập xình, Uyển Nhi dắt tôi vô ngồi ở 1 góc trong quán, nơi khá xa với ban nhạc nên tôi và em có thể đối thoại mà không cần phải gân cổ lên mà nói. Em kêu 1 ly cognac trong khi tôi chỉ kêu có 1 chai bia. Uyển Nhi lúc này trông thật hấp dẫn với cái đầm cúp ngực hở vai, có 1 sợi dây choàng qua cổ khoe trọn cái lưng trần trắng mịn. Tóc em thật dài, vắt qua vai và xỏa xuống bộ ngực hấp dẫn đang phô ra trưng bày cho cánh đàn ông chiêm ngưỡng 1 cách thèm thuồng. Đúng là vẻ đẹp của con gái lai có khác. Từ lúc em bước vào đã có hàng chục con mắt nhìn vào cơ thể em soi mói. Mà không riêng gì bọn họ, đến ngay cả tôi nhìn mà còn phải nuốt nước bọt. Xem ra, câu khẩu hiệu “chỉ xem em là bạn” bắt đầu đứng không vững nữa rồi.
– Sao anh? Mấy tuần nữa là ra trường rồi à?
– Ừ… nhanh thiệt há?
– Dzui hông? À.. ý của em là anh có hạnh phúc không?
– Là sao?
– Anh có hạnh phúc bên Trân không? Em biết Trân đã bên cạnh và giúp anh rất nhiều.
– Ừm… tụi anh vẫn chưa có tiến triển gì hết mà…. Anh vẫn muốn tập trung vào việc học.
– Hi hi hi… Vậy là em vẫn còn có cơ hội phải không? Hi hi hi
– Cơ hội gì?
– Cơ hội chiếm dc trái tim anh ! hi hi hi
– Uầy.. giỡn nữa…. Vậy… anh ra trường, có quà gì hông?
– Suốt ngày cứ đòi quà… ghét… sao không nghĩ đến em tí nào vậy?
– Ơ….
– hi hi hi.. em giỡn đó…. Vậy chút nữa, em có quà sớm cho anh hén?
– Nhớ giữ lời đó nhé, tiểu thư !
– hi hi hi…. Mà nè… em nghe nói là anh lúc này cũng hư lắm phải hông?
– Sao mà bảo hư?
– Thì anh bay bướm với hàng tá cô sau lưng Trân đấy thôi ! Uyển Nhi nheo mắt trêu chọc.
– Uầy.. sao em ở tuốt bên Anh mà chuyện gì cũng biết vậy?
– Tại anh đào hoa quá mà…. Tiếng lành đồn xa…. Đến tận nơi em ở cũng biết luôn mà … hi hi hi
– Ừ.. thì… thật ra… cũng chỉ là … vui là chính thôi…. anh.. đâu có tình cảm gì với mấy cô đó…
– Cho nên Trân mới dễ dãi bỏ qua cho anh đó… nếu không thì anh banh xác từ lâu rồi…
– Thôi… không nhắc chuyện đó nữa… Em về chơi bao lâu? Tôi lái sang chuyện khác.
– Đến khi dự lễ tốt nghiệp của anh xong thì em về lại Anh.
– Cha…. Sang dữ….
– Chứ sao? Anh thấy anh đặc biệt không?
– Ờ… ờ.. tôi gãi đầu, cười trừ.
– Í.. ra nhảy không anh? Bài này em thích nè.
Nói rồi Uyển Nhi kéo tay tôi ra sàn không cần biết tôi có muốn hay không. Giữa điệu nhạc sôi động, Uyển Nhi lắc lư thân mình, cả cơ thể chuyển động, bộ ngực đầy đặn của em cứ nẩy tưng tưng, cặp mông tròn trĩnh đưa qua đưa lại theo điệu nhạc và cạ sát vào người làm cả cơ thể tôi nóng bừng. Nhiều cặp xung quanh tuy đang hòa mình theo bản nhạc nhưng vẫn cứ đưa mắt về phía chúng tôi.
Uyển Nhi cứ kéo tôi nhảy hết bản này đến bản khác làm tôi mệt lừ người. Lúc về chổ ngồi, tôi cầm chai bia tu ừng ực như uống nước lọc khiến em phải phì cười. Một phần vì mệt và khác, một phần là vì muốn xả đi cái nóng lan tỏa từ cơ thể em truyền sang.
– Gớm… mới có chút xíu mà mệt vậy sao anh?
– uầy.. anh hông có quen với mấy chuyện nhảy nhót này.
– Chứ anh quen chuyện gì? Uyển Nhi nháy mắt đầy ẩn ý
– Em đang nghĩ gì đấy? Tôi cũng đoán ra cô nàng đang trêu tôi.
– Nghĩ cái mà anh đang nghĩ đấy ! hi hi hi … Có tật giật mình à?
– Bậy… anh đây trong sáng, ngay thẳng.. e hèm …
– Xạo …. Trong sáng ghê luôn… không biết đã có mấy em qua tay anh trong suốt thời gian ở Đại Học rồi. Đủ để viết thành 1 tập sách ăn chơi của anh luôn đấy !
– Nghe đâu mấy lời đồn bậy bạ đó… he he he
– Ừ… em đâu có nghe bậy bạ đâu… anh Tuấn.. bạn anh khai ra hết rồi đó. Hôm bữa, em có gặp ãnh ở chợ Bến Thành. Hỏi thăm về anh thì dc biết tất tần tật về thành tích tán gái của anh.. hi hi hi
– Ơ… cái thằng bán đứng bạn bè…. Tôi rủa thầm.
– Mà nè.. em hỏi thiệt anh…. Trả lời thật lòng nha… anh thấy em thế nào? Có hấp dẫn bằng mấy em của anh hông?
– Ừ… à….. cũng tàm tạm…. nói chung là vừa đủ xài ! he he he
– Vậy anh đã từng có ý đồ đen tối gì với em hông?
– Ơ… hông… hông có……. Tôi chối bay.
– Xạo…. dốc tổ vừa thôi….. lúc nãy ôm em mà thằng nhỏ của anh cứ cạ sát cứng ngắc vào em đấy !!! hi hi Nếu hông ghĩ bậy gì thì sao nó lại như vậy? hi hi hi
– Ư… à….. à…. Bản năng sinh lý của con người mà…. Gặp người nào hấp dẫn như em thì tự nhiên .. nó .. nó vậy thôi… he he he… tôi nhe răng cười trừ.
– À há…. Vậy là cũng có lúc anh cũng phải khen em hấp dẫn… hi hi hi…..
– Ừ…. Sự thật là vậy mà…. Tôi gãi đầu, trong lòng cứ nhủ thầm là chỉ coi Uyển Nhi là bạn.. bạn.. bạn…. thôi. Không dc làm chuyện gì để mất đi tình bạn tri kỉ này.
– Ừm.. vậy thôi mình về nghe…..Trình Tiểu thư nhẹ nhàng nói
– Ừ…..
Lần này, Uyển Nhi không từ chối mà cho phép tôi chở nàng về đến khách sạn nơi nàng tạm trú. Về đến nơi thì cũng gần nửa đêm. Đứng trong đại sảnh rộng lớn, em ấy móc trong túi sách ra 1 cái phong bì đưa cho tôi.
– Nè…. Quà tặng anh nè….
– Úi chà… tưởng em nói chơi thôi chứ?
– Xí…. Người ta nói thiệt mà hông tin…
– Vậy cám ơn em nha…
– Ưm… chúc mừng anh đã đạt thành ý nguyện… hi hi hi
– Ũa.. mà sao hông đợi tới ngày đó rồi đưa anh?
– Thôi… lúc ấy có biết bao nhiêu cô vây quanh chúc mứng anh. Em làm gì có cơ hội. hi hi hi
– Lại nữa… À.. anh mở ra coi dc hông?
– Cứ tự nhiên. Hi hi hi
– Trời… ! Tôi mở phong bì ra và ngạc nhiên nhìn Trình tiểu thư đang ngúc ngắc đầu nhìn lại tôi.
– Ừ… đây là voucher du lịch Nhật Bản. Em biết anh muốn hoàn thành tâm nguyện của chị ấy. Uyển Nhi cũng tế nhị không muốn nhắc đến cái tên Tiểu Mai. Khi nào mà anh cảm thấy đã sẵn sàng để bước tiếp trên con đường đời thì hãy sử dụng cái này. Em tin là anh sẽ làm được. Em cũng chỉ có thể giúp anh dc bấy nhiêu thôi.
– Cám ơn em nhiều lắm, Uyển Nhi. Tôi choàng tay, ôm em vào lòng, cảm kích em vô cùng vì em lúc nào cũng nghĩ đến tôi.
– Giúp dc anh là em vui rồi. Thôi, anh về cẩn thận nhé. Hẹn gặp anh ở lễ ra trường.
Uyển Nhi nói rồi hôn nhẹ lên má tôi rồi bước vào trong khách sạn. Tôi vẫn còn đứng mãi nơi ấy, suy nghĩ về Uyển Nhi.. về cuộc sống này và cả về tâm nguyện của Tiểu Mai. Uyển Nhi đúng là 1 người con gái tốt nhưng tôi thì không xứng với tình yêu của em ấy. Hơn nữa, tôi còn nợ Trân quá nhiều và cũng không muốn làm cả 2 thêm khó xử.
– Anh đang suy nghĩ về em nào đấy? Trân ôm hông tôi, hỏi 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể.
– Ưm.. đang suy nghĩ về em này đây.. he he he…Tôi nắm tay nàng và áp sát môi mình vô môi Trân.
– Thiệt hông đó?
Hành động thay lời nói, tôi hôn lên môi nàng say đắm và luồn tay vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh, bóp lấy bầu vú của Trân. Trân ú ớ rồi nàng cũng hòa nhịp với tôi. Trân luồn cái lưỡi của nàng vào trong miệng tôi và chúng tôi lại cuồng nhiệt ăn cháo lưỡi. Tay tôi tự do di chuyển hết bên vú này rồi qua vú kia của Trân. Thấy vướng víu, Trân cởi hẳn bộ đồ đang mặc và tiện tay cởi luôn cái quần dài đùi của tôi ra. Tay nàng mò vào trong quần lót lôi cậu nhỏ của tôi ra.
– Hi hi hi.. Cũng còn sung sức lắm hã?
– Dĩ nhiên… he he he… đủ sức để phục vụ em cả ngày.
– Để xem coi làm ăn ra sao đã !
Nói rồi Trân đưa miệng xuống mút cậu nhỏ của tôi. Chẳng mấy chốc mà nó đã cương cứng trở lại. Tiếng nhóp nhép của miệng nàng nút cậu bé làm tôi sướng vô cùng. Chẳng mấy chốc mà tôi đã hứng đến phát điên liền vật Trân nằm xuống và đưa miệng bú cặp vú cũng đã cương cứng của nàng. So với thời còn học sinh thì ngực của Trân đã phát triển và bây giờ đã trở nên rất hấp dẫn, đầy đặn của 1 người phụ nữ đang ở tuổi xuân sắc. Tôi hôn ngấu nghiến lên đôi gò bồng đảo đó. Trân rên rỉ, quằn quại trong đôi tay rắn chắc của tôi. Khi đã no nê với phần phía trên cơ thể, tôi tiến dần xuống vùng cấm địa ở bên dưới. Đám lông rậm rạp đã ướt đẫm khi Trân cũng quá hứng tình mà rỉ ra khá nhiều nước. Tôi banh 2 mép bướm của nàng ra và liếm 2 bên vách. Trân khép chân lại vì sung sướng khi tôi liếm tới hột le của nàng. Chịu không nổi, Trân kéo đầu tôi lên và nắm cậu nhỏ kê sát âm hộ của nàng.
– Ư…… đút vô đi anh.. em sướng quá rồi…..
– Hông.. tôi nhây nhưa, đưa đầu khấc cứ vờn bên ngoài cửa mình của Trân chứ không chịu đút vô hẳn.
– Em năn nỉ anh đó…. Em hứng quá rồi… đút vô đi anh………..
– Hông .. ai kêu lúc nãy chọc anh….. giờ anh trã thù đây… he he he
– Thôi mà… em xin lỗi…… em chịu hông nổi nữa đâu…..
Nhìn Trân vặn vẹo người, tay cứ bóp lấy 2 bầu vú của mình, tôi biết là nàng đã rất hứng lắm rồi. Tôi mĩm cười thỏa mãn rồi mới từ từ đưa khúc gỗ của mình vô sâu hơn chim nàng. Đầu khất chưa vô hết bên trong thì Trân đã bất ngờ đưa tay ôm lấy mông tôi và đẩy vào làm cậu bé của tôi chui một cái tọt vào sâu bên trong âm đạo của nàng. Trân ngửa mặt lên trần, rên trong sung sướng.
– Aaaaaa…….. sướng quá anh ơi…….. a…….. đã quá.. ư….. nhấp.. nhấp đi anh….. chơi em đi anh….
– Ưm.. anh vô bên trong em đây….
Rồi tôi bắt đầu nhấp nhẹ nhẹ. Cậu bé chui ra chui vào bên trong con chim nàng nhẹ nhàng và từ tốn. vài phút sau, tôi bắt đầu tăng tốc, khúc gỗ cứng ngắc đó càng lúc càng đóng vô âm đạo Trân 1 cách mạnh bạo và nhanh hơn. Trân rú lên, sảng khoái.
-Ư……. Đã quá anh ơi……… sướng quá anh Nam ơi….. anh chơi em sướng quá đi… em ra……..em ra đây…..ư..a…… sướng quá…..
– Ư…. Anh cũng sướng quá…….. a………ư…….
Khi thấy sắp xuất tinh, tôi rút cậu bé của tôi ra và nằm ôm lấy Trân, môi tìm môi, lưỡi lại tìm lưỡi. Tay tôi tiếp tục nhào nặn bộ ngực quyến rũ của Trân. Nàng khẽ cựa người và xoay hẳn cơ thể, ngồi lên phía trên cơ thể tôi. Trân le lưỡi liếm dọc thân tôi, từ ngực, đến bụng và cuối cùng đến cậu bé và 2 viên ngọc của tôi. Lưỡi Trân khẽ đung đưa qua lại nơi đầu khấc, tay nàng xoa nắn 2 viên ngọc rồi nàng lại trườn lên, tay nắm cậu bé đưa vào sát âm hộ của nàng. Lúc này, Trân đã ngồi hẳn lên phần bụng tôi, cậu bé cũng đã chui tọt vào trong chim nàng tự lúc nào. Trân cười 1 cách thỏa mãn rồi mới bắt đầu nhún nhè nhẹ. Mông nàng nâng lên, hạ xuống, bao bọc lấy cậu nhỏ của tôi 1 cách ấm áp. Dâm thủy của nàng chảy ra từ 2 mép xuống phần hạ bộ của tôi ướt nhẹp. Mỗi lần nhún lên xuống, bộ ngực của nàng cũng nảy tưng tưng hòa theo nhịp điệu. Tôi đưa tay và bóp lấy 2 bầu vú của Trân.
– Ư…. Sướng quá Trân ơi…….. đã quá…..
– Ưm… sướng không anh? Em cũng thỏa mãn quá… aaaaaaaaaaaaaaaa
– Ưm…….a………ư…. anh sướng.. anh ra đây em ơi……….
– Ư….. em ra luôn anh ơi……… a………….ư……
Trân nhún nhanh hơn, cả thân người lên xuống nhanh dần đều. Tôi bên dưới cũng hứng chịu từng cái dập của âm đạo nàng. Cậu nhỏ nhà tôi không chịu nổi nữa nên gồng người lên và phóng từng đợt sinh linh bé bỏng vào sâu trong chim nàng.
Trân mệt mỏi nằm vật xuống bên cạnh tôi, tay quàng qua trước ngực tôi. Từng ngón tay nàng di chuyển lên miệng tôi. Vuốt khẽ lên môi tôi, Trân nhìn tôi say đắm rồi hôn nhẹ lên đó.
– Em yêu anh !!!
Tôi nhìn thẳng vào sâu trong mắt nàng, đây có phải là người con gái mà tôi đã từng mong chờ sẽ xuất hiện để viết tiếp một chương mới trong cuộc tình của mình hay không? Tôi cảm thấy Trân đã yêu tôi rất nhiều, 1 tình yêu không điều kiện. Đôi mắt đen lay láy của nàng toát lên 1 sức mạnh vô hình, đã giúp tôi vượt qua bao khó khăn thử thách. Giờ đây, có phải là lúc tôi nên nhận ra tình yêu chân thật của nàng và tình cảm đã dồn nén bấy lâu của tôi hay không? Trong vô thức, tôi vuốt lên mái tóc đang buông xỏa của nàng và thốt lên 1 câu đã từ lâu tôi chưa từng nói với bất kì 1 ai.
– Trân !!! Anh yêu em !!!!
– …. … … …
Trân ngồi bật dậy, nhìn tôi một cách đầy ngạc nhiên. Môi nàng mấp máy nhưng không thành tiếng. tay nàng đưa dần lên 2 bờ má đang ửng hồng. Một khoảng lặng lại diễn ra. Không gian, thời gian như dừng hẳn lại, Trân sửng sờ, mắt nàng nhấp nháy. Rồi vài phút sau, từ đôi mắt ấy, 2 dòng lệ bỗng tuôn trào. Từng giọt nước mắt ấp áp lăn xuống trên khuôn mặt xinh xắn của nàng và rơi xuống tay tôi nóng hổi. Không biết đây là giọt nước mắt của hạnh phúc hay giọt nước mắt của bao ngày chờ đợi. Lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng của Trân đã dc bù đắp. Có lẽ nàng đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu. Tưởng chừng như sẽ không bao giờ dc vang lên 1 lần nào nữa.
– Anh…. Nam…. Anh nói gì? Anh có thể nói lại 1 lần nữa dc không? Trân sụt sùi, dường như chưa tin vào điều mình đã nghe dc.
– Trân à… anh biết em đã phải chịu bao khổ đau vì anh đã nhiều rồi….Anh cảm nhận dc tình cảm của em nhưng anh cần thời gian cho vết thương nơi trái tim của anh dc hàn gắn. Và trong lúc này đây, anh cảm nhận dc trái tim của anh đã bắt đầu đập lại lần nữa… đó cũng là chính vì em…. Anh yêu em, Trân ! Anh yêu em ! Anh yêu em !
Trân lúc này đã không kìm nén nỗi nên đã bật lên tiếng khóc thổn thức. Một tiếng khóc vì hạnh phúc và thỏa mãn sau bao ngày chờ đợi.
Người người chen nhau chật cứng trong khuôn viên trường đại học y thành phố. Tôi phải cố gắng lắm mới nắm tay Trân len qua cả biển người để đi tới 1 góc sân, nơi ba mẹ tôi đã chờ sẵn cùng với Uyển Nhi. Ngày hôm nay có lẽ là ngày ba mẹ tôi rất hãnh diện. Một phần là vì đứa con trai thứ 2 trong gia đình đã nối tiếp ông anh đi theo nghành “cứu nhân độ thế” này, một phần là vì họ chưa hết kinh ngạc vì tôi đã đi dc đến chặng đường này sau cú sốc tình cảm quá lớn. Chúng tôi mãi mê nói chuyện thì bỗng nhiên tôi nhận ra 1 mùi hương quen thuộc đâu đây, không xa chổ chúng tôi là mấy. Vì quá đông người nên tôi xoay đi tứ hướng vẫn không thể nhận ra vị trí phát ra mùi hương đó. Không thể nào lầm lẫn dc… đây là mùi hương hoa bạch mai mà tôi tưởng đã trôi đi vào dĩ vãng và tưởng như không có cơ hội gặp lại lần thứ 2.
– Chuyện gì vậy anh? Uyển Nhi nhìn tôi ngạc nhiên.
– Ờ.. không gì !
– Anh tìm ai đó? Trân nhéo mắt trêu chọc. Anh đang tìm mấy “cố nhân” của anh phải không?
– Không đâu.. he he he.. làm gì có…. Tôi trả lời Trân nhưng vẫn đảo quanh nhằm định hướng vị trí phát ra mùi thơm đó. Anh đi ra đây chút xíu nha !
Tôi nói với Trân rồi từ từ lẩn vào đám đông, theo hướng phát ra mùi thơm hoa bạch mai đó mà bước lại. Không.. tôi không thể nào lầm dc.. mùi hương đó không thể nào lẫn với bất cứ mùi nào khác dc.. Nó quá ư quen thuộc với tôi suốt 1 thời gian dài. Càng lúc, mùi thơm đó càng xộc lên mũi tôi nồng nàng và rõ ràng, “thứ đó” rất gần tôi, chỉ ở quanh đây mà thôi…..
Xuyên qua đám đông, tôi đã bước tới 1 góc vắng và mắt tôi như nhòe đi vì từ đằng xa, 1 bóng dáng người quen thuộc, 1 dáng người mà tôi đã bao năm qua chờ đợi trong vô vọng. Tôi ba chân bốn cẳng chạy lại phía người đó. Càng tiến lại gần, một cảm giác thân thuộc và bình yên lại trỗi dậy trong tôi. Dứt khoát không thể nào sai dc.. đó chính là Tiểu Mai.