XÓM NÚI - Phần 4
Mở cổng, đá cái chống xe.
– Dì ơi…..
Từ bậc thềm cao, bóng dì lao nhanh, đu lên cần cổ khiến tôi loạng choạng, cái xiết vai của dì chặt quá, dịu êm, lạ lẫm bất ngờ, tôi vội vòng tay đỡ nhẹ phía sau, mấy giây bất động. Gỡ tay nhìn kỹ gương mặt dì e lệ, đỏ hồng chẳng biết có phải đỏ vì bếp lửa, chảo cá dì đang rán dở hay vì cái bất ngờ mới lạ. Dì bảo:
– Nãy giờ mẹ điện thoại lên hỏi đã tới chưa, dì mua cái măng và con cá chép đãi cháu, bữa ăn sau hơn năm gặp lại.
Chảo cá tắt lửa, lau mặt dì dắt tay tôi, vòng lại lên đường í ới nói nhanh, mở cổng vào căn nhà hàng xóm là chú Lượng cười vang nhận lời tối nay cả nhà sẽ qua ăn cơm.
Bữa cơm dì dọn trên cái chiếu ngoài hiên, gió từ dưới đầm lùa qua mát rượi, chú Lượng cười nói ồ ề rót ra chai rượu chú bảo ông uống đến bà hàng xóm phải khen, làm cô Hiền cứ cấu vào lưng chú nói đồ phải gió. Cô Hiền trạc khoảng ba lăm ba sáu gì đó, ly rượu chú đưa cô nhắp một hớp đôi má đỏ hồng, lung linh đáy mắt cô như có giọt nước đậu vào trong ấy. Dì Hương gắp thức ăn cho cái Thu, nó cũng ngại ngùng nhìn tôi, lát sau dì Hương bảo.
– Thấy chưa cô nói cháu cô quá đẹp trai, giờ tin cô chưa có ăn hay không hay cứ nhìn là đói đấy.
Bữa cơm trôi qua trong cái đầm ấm không ngờ, ly rượu chú Thuận ép uống cứ bồng bềnh kỳ lạ, tám giờ căn nhà bình yên trở lại, tôi lao vào nhà tắm đánh răng, chưa biết dì cho tôi ngủ chỗ nào, vì căn nhà có đến ba phòng ngủ thì phải. Dì đang rửa bát phia ngoài sàn nước, tôi gọi với ra:
– Dì ơi nhà mình có đầu đĩa không?
Dì bảo:
– Ở trong phòng dì ấy.
Phòng của dì thật rộng, gường gỗ như còn mới tinh khôi, dưới đất cái đệm kim đan năm xưa của tôi và dì cùng cái Lý vẫn ngủ mùa đông, được dì mang về đây trải xuống nền nhà làm nơi nằm coi truyền hình, bật cái đầu đĩa bộ phim thằng Tú nó bảo dành cho những đứa học sinh chưa biết mối tình đầu, cảnh sắc ngôi trường trung học và những học sinh mặc đầm đẹp thế… lâng lâng, mơ màng theo dõi, cái quần short động đậy mất rồi. Chết dì vào thì sao, ngu thế nãy không tròng thêm cái quần con cho chắc chắn. Nhỏm mình tắt bớt đi bóng điện, mải mê theo dõi đôi học sinh chui vào cái kho trao nụ hôn đầu, dì vào lúc nào tôi không để ý, chải tóc phía sau, thì ra dì đã tắm xong, nhìn qua cái gương tủ đựng ti vi đầu đĩa, cái áo hai dây mầu xanh ngọc mong manh hững hờ ôm lên bờ ngực. Tâm hồn thả theo đôi học sinh đang trao, nhận nụ hôn, tiếng nhạc trong phim dìu dìu thong thả, cái bờ suối nằm sát vườn rau chảy bung lên làn nước, đôi trẻ mải mê trong cái kho giữa trốn không người. Cũng đã lâu rồi mới được coi lại đoạn phim kể về tâm trạng học trò khắp năm châu bốn biển, cảm giác bồng bềnh chao đảo tâm hồn, phía sau, quên bẵng trong phòng đang có dì tôi, loáng thoáng bên tai hình như dì đang xịt muỗi trong phòng thì phài, nhưng lạ, mùi chai xịt muỗi lan ra không khí căn phòng, nó không hăng hắc hôi hôi, có khi xịt xong ngưới ta phải chạy đi hồi lâu mới quay trở lại, mùi hương lạ lắm, ngạt ngào như cô gái đang đưng trong ruộng hoa hồng, thoang thoảng tan bay dịu ngọt lâng lâng trong gió, bỗng nghe tiếng dì nhè nhẹ cất lên:
– Thuận, Thuận thấy thơm không? Mẹ mua bao giờ mà cho dì thế Thuận?
Tôi quay đầu lại, nhịp tim như muốn nhảy ra, trời ơi, nãy giờ dì đứng phí sau, mải mê coi phim quên bẵng dì Hương đang thử nước hoa mẹ tặng, cái áo hai dây mầu xanh ngọc, vải xoa ôm lấy bộ ngực nở nang, hững hờ chỉ bám đến cái quần dì mặc, kiểu quần xà lỏn như đàn ông vẫn mặc, nhưng cái quần xà lỏn cùng mầu vải xoa mềm nhũn, phô ra cặp đùi thon thả trắng ngần, bao nhiêu năm qua dì ở nhà tôi chưa có bao giờ dì mặc cái quần như thế. Im lặng mấy giây cho tâm hồn lắng xuống, nuốt cục nghẹn khan, è ắng mấy lần tôi mới cất lên tiếng nghe là lạ:
– Chả biết, hồi trưa Thuận chỉ thấy mẹ bảo, bà bạn đi nước ngoài về tặng.
Dì bỗng kêu lên:
– Thuận đọc cho dì dòng chữ này với.
Tôi ngồi nhỏm dậy lúng túng mấy giây, từ từ bước lại, lòm khòm dáng đi như cố che cái cục đàn ông nãy giờ lên xuống thất thường như trời đang trở gió, bước đến bên dì, ánh mắt lờ phờ trong không gian thoang thoảng mùi nước hoa trước cái gương tủ quần áo, cúi sát tôi đọc dì nghe, ồ lên dì bảo:
– Đồ Pháp sài nghe mùi thơm đã thật,
Với tôi chả biết cánh phụ nữ cảm nhận thế nào nhưng đứng sát bên dì, tôi cứ dậy lên cảm giác vừa gần vừa xa… vừa như mình đang với được cái gì trước mặt, lúng túng chẳng biết nói gì, tôi hỏi:
– Dì ơi, đã đóng cổng chưa?
Dì bảo:
– Thuận ra đóng đi, mang chìa khoá vào vì buổi tối nhà chẳng có ai về nữa.
Nhảy qua mấy bâc bờ thềm, tâm hồn như giải thoát khỏi cái cảnh mơ hồ mông lung, hồi hộp, chú Ki thấy chủ cũ bước ra, nó chạy theo vòng qua bàn chân luẩn quẩn vẫy đuôi như tìm lại hơi người chủ cũ. Bấm khoá, đứng trong khoàng tối, nhìn sang mảnh vườn thâm thẫm, bàng bạc dưới ánh trăng khuya, dưới đầm le lói ánh đèn chai, hình như ai đó đang bơi thuyền trên mặt đầm đánh lưới, ngọn gió thổi về quét qua mặt đấm xào xạc, tưng tức con cu căng cưng đồi đội trong quần, móc ra, nhịp nhịp mấy lần mấy buông ra dòng nước.
– Dì ơi…
Vừa gọi vừa đẩy xe lên, tiếng dì vọng ra:
– Thuận cứ để xe ngoài hiên khoá cổ, xích con chó lại ở đây chẳng có trộm cắp đâu mà sợ.
Khép vào cánh cửa bước vào phòng khách, tắt đèn tim tôi lại nhảy vội lên, nhìn vào cánh cửa buồng dì, đập vào mắt tôi, dì đang ngồi ngay trên đấu cái nệm. Phòng khách hồi nãy tôi đã tắt đèn, đứng trong khoảng tối nhìn vào, dáng dì lung linh như mảnh trăng cuối rừng mờ ảo ảo, cái quần vải xoa ngắn ống xô lêch trôi theo bên đùi dì dựng ống chân lên, chân trái bên kia dì ngồi xếp bằng chỉ thấy khoảng gối hiện ra sáng trắng, cái đèn bóng tuýp trên cao dì đã tắt đi, dì lôi cái đèn đọc sắch đặt ngay nền nhà góc nệm, khoảng sáng bồng bềnh phía trên hồng hồng hắt xuống đèn ngủ hơi mờ, trộn lẫn ánh sáng trên ti vi làm cho ánh sáng căn phòng như như trong phim Ả Rập. Tôi đứng im lặng lẽ chẳng dám nói gì, bỗng nghe dì kêu:
– Thuận vào đây dọc cho dì cái chữ in trên này cái.
Thì ra cái áo ngực dòng chữ in lên quá nhỏ, nãy giờ dì đang mải coi quà tặng của mẹ gủi lên, cái áo ngực xinh xinh lòng thòng cái dây, từ bé đến giờ tôi mới một làn cấm trên tay như thế, cúi xuống cùng dì, thật sát ánh đèn, tôi bảo:
– Hàng HongKong dì ạ.
Dì xuay lưng lại, với thêm cái nữa, lần này cái quần nhỏ bé thật xinh, tôi không dám nhìn vào cái đáy quần dì đang lật lên dơ ra dưới ánh đèn thật sáng, lớp luới đan xen vào nhau như mạng nhện, chỉ hồng nhìn rõ kẽ tay, câu hỏi bật lên, ồ cái đoạn lưới này nó nằm ở nơi nào trong cái ngã ba luôn dấu kín của dì khi mặc nhỉ? Tủm tỉm dì cười, dì bảo:
– Ngày mai phải điện thoại cảm ơn.
Tôi hỏi:
– Dì cảm ơn ai?
– Cám ơn mẹ, à ơn chị, đã mang cho dì món quà tuyệt vời đến thế.
Phía trên ti vi hình như đang có pha nào gay cấn, âm thanh là lạ như nghe hổn hển pha lẫn tiếng rên, nãy giờ mải nghĩ tới dì, tôi ngước nhanh nhìn lại, trên kia đôi trẻ lại gặp nhau sau buổi học, bầu ngực cố gái hiện ra vun tròn nhòn nhọn vượt lên cái núm trắng hồng chàng trai đang vuốt nhẹ phía trên, tiếng dì Hương hỏi làm tôi ngương ngùng im lặng.
– Thuận, Thuận có bạn gái hay chưa, đã nhìn thấy chưa mà sao coi phim cấp ba này thế?
Ấp úng hồi lâu tôi mới trả lời:
– Cháu chỉ biết học, đã bao giờ biết nó ra sao tại chiều nay thằng Tú biết cháu lên dì, nó đưa cái dĩa đã coi đâu mà biết có cảnh thế này!
– Chú cháu các anh ai cũng mê ba cái phim có cảnh thế này, thôi ráng vài năm có người yêu rồi thì khác biết.
– Thôi cháu chẳng yêu đâu, mới chỉ yêu thầm đã làm cháu nát tim, mãi mới lấy lại được quân bình để học!
Qua lại vài câu, hình như nãy giờ dì cũng cố dấu đi tâm trạng trong lòng, lát sau dì bỗng ngước lên và hỏi:
– Thuận… mấy năm trước dì đã bảo Thuận đừng đa cảm quá, dì hỏi thật nhé, có phải cái hôm cưới dì, Thuận đâu có thi hết môn?
Tôi gật đầu xác nhân.
– Vậy Thuận đi đâu?
– Thuận nằm ở nhà nghe lòng mình thổn thức!
Bàn tay dì cầm cái quấn nãy giờ bỗng dơ nhẹ cánh tay lên, nhưng ngang mặt tôi, cánh tay ấy lại từ từ hạ xuống, đáy mắt dì như có điếu là lạ, dì cháu nhìn nhau im lặng, quay mặt dấu lòng. Không khí căn phòng trầm tư, ngột ngạt, như có cơn giông đang đến, xóm núi bình yên, tiếng dì nhè nhẹ:
– Thuận quay mặt đi.
Xoay lưng loạt xoạt, như có cái lá rơi trên mặt nệm… im lặng:
– Thuận hộ dì cái móc.
Quay lại ngỡ ngàng, khoảng lưng năm xưa vô tình nhìn lén, trắng hồng, thon thả vòng eo thắt lại, nối với khoảng hông xanh nhờ cái quần ngắn vải xoa đang ôm trọn, bàn tay dì đang giữ hai đầu cái móc không quay mặt lại dì bảo:
– Thuận ơi, cái size nước ngoài không biết có giống nước mình không nhỉ?
– Thì dì cứ thử xem có vừa không.
– Móc đi… sao Thuận không gài hộ dì, hay… làm gì mà lâu thế!
Cái đèn bàn đọc sách vô tình soi rõ cái khoảng lưng thon mịn màng tối mờ phía trên trắng hông bên dưới, vơ nhẹ tay lên, nhích dần hai đùi, sát lắm, run run lần đầu mu bàn tay chạm vào da đàn bà con gái. Chẳng biết cái móc có bị hơi quặp cái đầu không, nhưng lịch kịch mu tay, cứ rung rung, rời ra lại chạm vào lưng dì Hương nhè nhẹ
– Sao thế…
– Chẳng biết… hay cái móc bị hư.
– Sao tay Thuận run như cầy sấy vậy?
– Tại… tại…
Bỗng dì Hương vòng bàn tay còn lại, chạm phải tay tôi, cả hai vô tình nắm nhẹ, mềm mềm, âm ấm. Bàn tay phía trước dì bóp vào công tắc, nằm ở trên cái đáy đèn bàn, tặch… khoảng tối bao trùm chỉ còn ánh sáng hồng nhạt tỏa ra trên lưng dì Hương nóng bỏng. Xoay người dì Hương quay lai, kuôn mặt hiện ra, bàn tay tôi vuột dần, nó tuột khỏi cái lưng trần hồi nãy, bàn tay phía trước dì đang đở nhẹ hai cái bù đài, lùm lùm nhòn nhọn, cả cái cánh tay dì đỡ ngang hai bầu vú, nhìn tôi lần nữa dì hỏi:
– Thuận có yêu không… thật không?
Không cất lên lời, dì chỉ nhìn thấy cái gật đầu xác nhận:
– Thuận…..
Cánh tay dì bỗng vươn ra phía trước, bỏ rơi cái nịt ngực đang giữ nãy giờ, rơi xuống hai chỏm vải mầu hồng, lộ ra khuôn ngực lung linh như vì sao trời đêm, sáng tối. Bàn tay dì Hương bất ngờ ôm vào vai tôi thật chặt, khuôn ngực trần cọ nhẹ vào cái cổ tay, tôi thật bất ngở, nửa như muốn bào: “Dì ơi, dừng lại đi dì”, nửa như muốn được dì ôm trọn vòng tay một lần cho thỏa. Tiếng côn trùng phía ngoài đầu hồi nhà ré lên điệu nhạc, tiếng dế gọi đàn, chàng dế như cũng cô đơn, bàn tay tôi chống lại phía sau vô tình chạm phải cái romote điều khiển âm thanh trên cái ti vi tắt vụt, nhuờng cho tiếng dì nhè nhẹ bên tai:
– Thuận ơi, dì cũng rất yêu, nhưng dì cũng như Thuận chỉ âm thầm cảm nhận!
Bàn tay dì vòng ôm vào cổ tôi thật chặt, tay tôi nhè nhẹ đặt lên cái eo nhỏ thằt của dì, nó trần, nó trơn, ấm nóng chạm vào da bàn tay tôi nhè nhẹ, ngừng lại. Thật lâu bàn tay lại trượt nhẹ trở lên, lướt vào cái sống lưng, lan dần, mơn man như cây cọ trên tấm vải của người hoạ sỹ vẽ tranh thủy mạc. Hơi nóng của dì nhè nhẹ thổi vào vành tai, nó cứ gờn gợn, chờn chờn, nhủn cả cần cổ, lan xuống bàn chân. Ôi vòng tay dì, dì Hương trong mơ hôm nay trong thực.
Thùng thùng trống mõ vang lên giữa ngực hai người
– Dì ơi.
Bất ngờ tiếng tôi bị đôi môi dì bịt chặt.
Thùng thùng… thùng trống dồn vội vã…