Tóm tắt nội dung
Cái gì không phải của mình thì đừng có đòi.
Câu nói luôn đúng với mọi tình huống nếu con người bỏ bớt sân si và cuồng ái. Nhưng nếu vậy thì cuộc sống quanh ta chỉ toàn áo cà sa và tràng hạt, con người tồn tại bởi lòng tham không đáy và mình cũng không phải là ngoại lệ.
Câu truyện được bắt đầu từ thời điểm hiện tại đổ về quá khứ cũng như việc đôi khi mình nhấm nháp cốc cafe và nghĩ lại những gì đã trải qua trước đây.
Hiện tại 1
“Anh ơi 2 vạch rồi
Em phải làm sao bây giờ”
Cái câu nói khiến bao người vui mừng nhưng cũng không khiến ít kẻ tuyệt vọng ấy thốt ra từ một người con gái tên HT1.
“Anh sẽ lo hết cho em và con, đừng lo gì cả em nhé.”
Chu choa, chắc khối người nghĩ đây là một anh chàng khá bảnh và đàng hoàng trong tình yêu với người phụ nữ đang mang trong mình một nụ ươm tình yêu đây. Nhưng không như lời đồn, câu truyện là cái ngã rẽ của hai con người chưa bao giờ thuộc về nhau.
Ngày ấy, cách đây khoảng 5 năm một cô gái gặp một chàng trai. Lần đầu ấy là nơi hai tâm hồn ăn uống gặp nhau tại quán bún cá nhỏ nhỏ cạnh bốt Hàng Đậu bây giờ trong một tối mùa đông. Chàng trai xì soạp húp những muỗng nước canh cá ngọt lịm nóng hổi cuối cùng rồi dừng lại nhởn nhơ nhìn xung quanh. Chẳng quá đáng khi nói Hà Nội đẹp nhất về đêm, câu nói ấy không chỉ hàm ý về khung cảnh phố đêm Hà Nội mà còn về con người nơi đó. Trai xinh gái đẹp đổ dồn về hết, đặc biệt là các bạn gái ai ai cũng xinh đẹp mỹ miều. Lạnh vậy mà các chị các em hở trên co dưới, ai ai cũng toát hết mồ hôi với bát canh cá nóng hổi nơi ấy. Có một chàng trai ăn xong thì cầm tờ giấy ăn lên quẹt đường ngang miệng cho đỡ lộ dòng nước miếng đang chảy ra khi chứng kiến những con người tạo nên vẻ đẹp đêm của Hà Nội. Bất giác mắt chàng trai dừng lại ở một cô gái quê mùa. Thấp béo lùn và hoàn toàn không xinh, nhưng cái ngực của cô gái thì dù bao nhiêu lớp áo cũng không che nổi sự đồ sộ ấy.