Vằng chồng Phần 3 - Chương 4
Bên trong quán là những ngăn nhỏ ấm cúng tạo nên một thế giới riêng cho thực khách .Hà Anh để ý kỹ đến đây hâu hết là các cặp đôi nam nữ.Quan không có nhạc chỉ có tiếng trò chuyện rì rầm nho nhỏ tạo nên một khung cảnh hết sức đặc biệt
.-Chị uống gì – Mình kéo ghế mời cô rồi hỏi
-Ch chị ly sinh tố hoa quả đi – Đây là món đồ uống mà Hà Anh ưa thích .Nghe nói uống nhiều sinh tố có lợi cho da
-Để em đi lấy đồ uống ,thế còn chị ăn gì –
-À bây giờ Hà Anh chưa đối –
-Vậy để lát nữa nhé –Minh bước ra khỏi căn chòi
Hà Anh cởi áo khoác treo lên chiếc móc rồi ngồi xuống ghế chờ đợi ,lát sau Minh trở lại bưng trên tay chiếc khăy có ly sinh tố của cô và một ly cà phê
-Minh làm nghề gì thế -Hà anh bắt đầu hỏi chuyện Minh sau khi ly sinh tố cạn gần một nữa .Vì một lý do gì đó hôm nay cậu ta khá là kín tiếng
-Em là một họa sỹ – Minh cười khoe hàm răng trắng đều-Em thích tự do-
-Họa sỹ ư –Hà Anh hơi ngạc nhiên
-Đó là nghề ghi trên các thôi .Thực ra Minh không làm cho bất cứ ai cả ,em vẽ những gì mình thích –
-Minh sống cùng bố mẹ phải không –
-Không em tự lập rồi .Bố mẹ cho em một khoản tiền cực lớn đủ để sống đến già mà không cần phải lo nghĩ gì .Nhưng em không thích ngồi không mà hưởng thụ .Công việc đối với em là thú vui –
-Sống như Minh thật là thích .Hà Anh thì luôn bù đầu trong công việc.Nhiều khi tưởng mình ốm mất –Hà Anh than thở cô không nói qúa chút nào .May mà dạo này bé Minh về quê ở với bà không thì Hà Anh còn mệt nữa
-Cuộc sống mà không ai giống ai –Minh triết lý rất già dặn trái hẳn với tuổi tác cậu –À đây là địa chỉ của em nếu rảnh chị nhớ ghé qua .Nhà và kiêm luôn nơi làm việc .Đến không cần báo trước đâu ,dù có đi vắng em cũng sẽ quay về thật nhanh-Minh đưa cho cô một tấm card được in rất cầu kỳ .Hà Anh cất tấm card vào xắc sau khi liếc qua phần địa chỉ ,khu vực chỗ nhà Minh Hà Anh mới chỉ nghe nói đến chứ chưa tới bao giờ .Đó là một khu gồm các biệt thự độc lập liền kề nhau .Phải có tiền rất nhiều tiền mới mua được một căn ở đó
Sau bữa ăn trưa nhẹ Minh lại chở cô quay về cơ quan Hà Anh cố ý xuống xe cách chỗ làm việc một con phố mấy cô bạn trong cơ quan nhất là Loan là chúa hay để ý và trêu chọc họ mà bắt gặp thì chả mấy chốc cả cơ quan biết
Lần gặp gỡ này khiến Hà Anh cảm thấy vui vui áp lực công việc cũng giảm đi rất nhiều mấy thứ sổ sách giấy tờ không quá phức tạp và nhức đâu như mọi ngày nữa
-Này hôm nay tao thấy mày có cái gì là lạ – Loan tranh thủ lúc công việc vãn ngồi xuống cạnh Hà Anh nói độp một câu làm cô giật thót mình
-Có gì lạ đâu –
-Không mới là lạ .Vui hơn ,trẻ ra kể thêm nữa là người cứ bừng bừng sức sống lên dây này-
–Có thể hôm qua tao ngủ ngon-
-Hoặc có thẻ là mày có bồ – Loan nói rồi nhìn chằm chằm vào Hà Anh-Nói thật đi tao che giấu giúp cho-
-Làm gì có mày cứ nói linh tinh –Hà Anh vội vã chối đây đấy rồi ngày lập tức mượn cớ tìm bộ tài liệu cô đứng dậy lảng ra chỗ khác ngay
Giống như lần trước sau buổi ăn trưa đó Minh lại lặn mất tăm.Không một cú điện thoại hay tin nhắn cậu ta lại mất hút .Đôi làn Hà Anh cũng định gọi điện để nói chuyện nhưng thấy mình chủ động như vậy kỳ quá nên thôi
Một tuần rồi hai tuần Hà Anh một phần vì sốt ruột phần vì thấy mình bị coi thường cô chủ động gọi cho Minh .Chuông reo mãi mà không có ai nhấc máy.linh cảm phụ nữ cho cô biết có cái gì đó không bình thường
Chiều hôm đó sau khi tan sở Hà Anh không về thẳng nhà cô lôi tấm card mà Minh đưa cho lần trước ra đọc lại địa chỉ rồi bắt đầu lái xe tới đó
Nhà Minh ở gần trung tâm thành phố Hà Anh đi giữa lúc tan tầm tắc đường liên tục mà chỉ mất có nửa tiếng .Đúng là khu dành cho người giàu có khác vừa bước chân vào con phố là mọi tiếng động ồn ào ngoài kia gần như mất hết ,mọi thứ thật yên tĩnh .Số nhà ở phố này được đánh linh tinh chả theo một thứ tự gì cả Hà Anh nghe nói số nhà ơ những chỗ thế này phải được đánh sao cho phù hợp với phong thủy của ngôi nhà thật là rắc rói .Cô xuống xe dắt bộ đi dọc con phố để tìm ngôi nhà của Minh
Đây rồi nhà số….đúng địa chỉ ghi trên tấm card ngôi nhà cao vượt lên so với những ngôi nhà khác ở kề bên có khi cao nhất phố được bao quanh bởi một khu vườn rộng
Hà Anh bấm chuông lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân rồi cánh cửa sắt chậm chạp từ từ hé ra