Vằng chồng Phần 3 - Chương 11
-Minh chắc không khỏe được như cái lão ấy của mày đâu .Dân nghệ thuật mà hơn nữa trông cậu ta trẻ lắm – Hà Anh cười khúc khích khi Loan kết thúc câu truyện
-Mày đã thử đâu mà biết .Lão ấy được 20 phút một lần về sau cứ lấy giờ đó mà căn .Thử đi rồi nói với tao xem ai hơn ai kém – Loan bĩu môi trêu trọc
-Tao không làm đâu – Hà Anh giãy nảy lên tiếng phản đối
-Cái đó thì tùy mày ,mê nhau đến vậy còn giả bộ –
-Có khi Minh chỉ coi tao như một người bạn hoặc một người chị .Minh luôn gọi tao là chị mà –
-Cái anh chàng ấy xưng hô như vậy thì đúng về mặt tuổi tác nhưng xét về mức độ thân thiết thì cũng hơi lạ đó –Loan nhận xét-Giới nghệ sỹ hình như đôi lúc cũng có cái gì đó khác người nhất là những tay có chút năng lực-
-Minh có hoa tay lắm- Hà Anh nói cô có chút khoe khoang
-Vẽ được bức tranh như thế kia thì đúng là phải có năng khiếu .mà mày định treo nó ở đây mãi thế à –
-Không đâu tao chỉ treo mấy hôm thôi .Ông chồng tao về là đem trả cho Minh liền –
-Tiếc quá nhỉ trông căn phòng đẹp hẳn lên khi có nó – Loan chặc lưỡi tiếc nuối
-Nhưng làm sao mà ….-
-Thế tao mới thấy phí.À này tao nói chuyện này mày đừng hiểu lầm nhé- Loan nói nhìn Hà Anh có chút gì sờ sợ
-Việc gì thế sao mày ngại nói thế chắc việc quan trọng lắm-
-Nếu mày liên lạc được với Minh thì nói giúp tao ,nói thế nào cho tế nhị thì tùy mày .Thuyết phục Minh vẽ giúp tao một bức nữa ,không vẽ mày đâu vẽ tao ấy mà để tao treo trong phòng ngủ -Loan nói tự nhiên mặt chỉ hơi đỏ lên một chút
Hà Anh thấy mình có cái gì đó giống như sự ghen tuông .Loan là bạn thân của cô nhưng việc này Hà Anh thấy không thoải mái cô cố không tỏ rõ thái độ ra mặt
-Được rồi nếu gặp được tao sẽ nói cho nhưng chưa chắc Minh đã đồn ý đâu cậu ấy cũng kén chọn lắm –Một câu nói có thể coi như một lời từ chối khéo léo được Hà Anh đưa ra
Hà Anh nhận ngay ra người đang ôm mình là Minh ,chỉ có cậu ấy mới dám làm như thế với cô .Xoay Hà Anh vài vòng trong không khi Minh thả cô xuống .Vẫn giữ Hà Anh trong vòng tay nhưng Minh xoay cô lại đối diện với cậu ấy rồi reo lên như hét
-Em thành công rồi thành công rồi-
Nhìn nét mặt Minh sạm đi vì nắng gió Hà Anh đoán là cậu ấy vừa có một chuyến đi xa .Cô gỡ tay Minh ra khỏi bờ vai mình hỏi giọng giận dỗi
-Mấy ngày Minh đi đâu mà không nói cho Hà Anh biết thế-
-Xin lỗi chị chỉ là Minh muốn dành tặng cho Hà Anh một sự bất ngờ mà-
Trước khi gặp Minh Hà Anh dã vạch sẵn một kế hoạch giận dỗi rất là ghê gớm để trừng phạt cậu ta cái tội không chào mà biệt .Nhưng không hiểu vì sao bây giờ gặp nhau cô quên hết những gì đã nghĩ ,nhất là nhìn nụ cười và cừ chỉ vòn vã chăm sóc đầy nhiệt tình của Minh khi gặp lại thì làm sao mà Hà Anh có thể giận được cơ chứ.Cô lại còn tò mò muốn biết mấy ngày nay Minh đi đâu nữa.Nhưng dù đi đâu thì xem ra Minh cũng rất vui vì chuyến đi
-Mấy ngày trước em sang Nhật tham gia một buổi triển lãm tranh ở đó – Minh đõ lấy cốc nước cam từ tay Hà Anh nốc một hơi hết hơn một nửa rồi bắt đầunói chuyện .Hà Anh tới ngôi biệt thự vừa lúc Minh về ,quần áo trên người cũng chưa kip thay đã bị cô xoắn vào hỏi chuyện nên đành phải ngồi xuống kẻ lại mọi thứ
-Sang tận Nhật ư .Sao phải đi xa thế -Hà Anh chống cằm ngồi nghe chăm chú
-Em nói thật nhé sang đó dự thi có gì thì cũng không ai biết – Minh cười hì hì
-Xem cái mặt hơn hớn của Minh thì xem ra chắc là không đến nỗi nào phải không – Hà Anh lè lưỡi trêu chọc
-Vâng em đạt được giải nhì .Chưa phải là giải nhất nhưng thế là tốt hơn những làn trước em phải ra về tay trắng – Minh lục trong chiêc va ly đi đường lấy ra một bức tượng nhỏ bằng bạc hình chú ngựa đang tung vó đưa cho Hà Anh
-Đây là cúp đó .Trông hơi kỳ quặc phải không chị – Minh nói nét mặt cực kỳ tự hào
-Trông đẹp lắm tặng chị nhé – Hà Anh nhận thấy bức tượng này tuy nhỏ nhưng được tạo khắc cực kỳ tinh xảo trông sống động như thật nhất là khi đặt dưới ánh nắng mặt trời người ta có cảm giác chú ngựa sắp sẳp sải vó phi nhanh
-Được thôi chị đã có đóng góp rất lớn trong thành công này của Minh mà – Minh dựa lưng vào lớp đẹm êm ái trên chiếc ghế bành nói rất thoải mái và hòa phóng – Em dùng bức tranh vẽ chị vào cái đêm ..đêm đó để dự thi mà-
-Thật sao- Hà Anh ngồi bật dậy ,cô đỏ lựng tới tận chân tóc vì ngượng và cả sung sướng nữa
-Bức vẽ được ban giám khỏa khen là rất có hồn người phụ nữ trong tranh cũng đẹp nữa – Minh nói ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm
-Này đừng làm chị phỏng mũi thế chứ nếu đã đẹp như thế sao chỉ có giải nhì thôi-
-Cái này là do lỗi của em .Nét vẽ con non đôi chỗ nên bự trừ điểm .Tiếc quá – Minh vung vẩy cánh tay khi nói
-Này đi lâu thế có quà cho Hà Anh không bức tượng không kể nhé vì nhờ có Hà Anh mà Minh vẽ được bức tranh đó- Hà Anh giơ tay ra nét mặt trông hệt như một đứa trẻ đang vòi vĩnh
-Tất nhiên – Minh thả người lên chiếc ghế bành nói thoải mái- Nhưng giá như có chị đi cùng em vụng chọn quà cho phụ nữ lắm nhất là một người đẹp như chị.-
Dù đã không còn quá lạ với những lời khen tặng của Minh nhưng cảm xúc của Hà Anh mỗi khi cô nghe cậu ấy nói vẫn như ngày đầu dịu ngọt và êm ái lâng lâng sung sướng nữa .Giống hệt như mỗi tình đầu của cô vậy
Thấy Hà Anh im lặng Minh vội lay lay vai cô
-Sao thế chị-
-Không không có gì đâu – Hà Anh lắc đầu cười
-Chị xem này – Minh lấy từ trong chiếc va ly ra một hộp quà được gói bọc rất cẩn thận đưa cho Hà Anh .Cô háo hức nhận lấy đinh mở ra nhưng thấy Minh chăm chú nhìn mình cô quay lại hỏi
-Có việc gì hả Minh –
-Em hôm nay không thấy chị đeo nhẫn –
-À ừ nhỏ- Hà Anh nhìn xuống tay cô nhận ra mình đã quên không đeo nhẫn cưới .Chiếc nhẫn này được chồng cô Phong tặng từ hồi mới cưới .Không có đính đá chỉ là chiếc nhẫn vàn bình thường Hà Anh lúc đó có hơi thất vọng vì quà tặng từ người chồng .Đáng lẽ anh ấy có thể sắm một cái gì đẹp hơn sang trọng hơn .Không phải vì Phong keo kiệt chỉ là anh ấy hơi tuềnh toàng không cuộc sống hàng ngày thôi.Hà Anh đeo chiếc nhẫn này được hơn chục năm rồi sau đó cô thấy nó ngày một vướng víu ***g vào ngón tay rất chặt.Lấy chông sinh con khiến cô không còn thon thả như hồi còn con gái nữa nên ngón tay cũng to ra
Nhất là những hôm ở công ty phải đánh máy nhiều thì ngón tay đeo nhẫn càng nhức nhối đeo buốt .Hà Anh tháo chiếc nhẫn để ở nhà vài lần rồi sau đó quen thỉnh thoảng mới đeo
-Ừ -Hà Anh gật đầu cô nâng bàn tay lên ngắm vết hằn ở ngón tay đeo nhẫn – Nó chật quá đeo vào khó chịu nên chị cất ở nhà –
-Vậy ư – Môt tia sáng ánh lên trong mắt Minh cậu ấy cuống quýt lục tìm rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ .Minh thận trong mở nó ra như thể có một cái gì đó quý giá bên trong lúc cậu ấy đưa chiếc hộp đã mở cho Hà Anh cô thấy nằm bên trong lớp lót bằng nhung đỏ là một chiếc nhẫn có gắn một viên ngọc xanh biếc .Chỉ nhìn qua Hà Anh đã thấy me mẩn .Minh nắm lấy tay Hà Anh ***g chiếc nhẫn vào ngón tay cô vừa khít như in