Truyện Cuckold LÃO THỌT Thợ Rèn - Chương 9
9
– Tui nói đàn bà nó nông cạn, thiệt là nông cạn!
Dộng mạnh cái ly xuống bàn, Điền hằn học nói.
Má nó, ông nghĩ coi, tui đi nhậu là đi nhậu để mần ăn. Chứ có phải khơi khơi mà đi nhậu. Vậy mà về trể chút, con vợ tui nó tỏ thái độ, rồi không thèm nói chuyện với tui. Ông thấy nó có ngu không…
Quán cóc nhỏ nằm trước cổng trường cấp 1 kê lác đác vài cái bàn. Lợi dụng ánh sáng từ hai bóng đèn dây tóc treo trên cổng, chủ quán kê cái sạp nhỏ bán ốc, trứng lộn với mấy con khô. Và lúc này, một trong số mấy cái bàn ấy, Điền và lão thọt ngồi khậc khưỡng tâm sự cứ như bạn tâm giao. .
Dĩ nhiên Điền chưa khi nào coi lão thọt là bạn tâm giao. Nhưng bạn ghe của gã thì giờ đã lại ra khơi sạch, gã chẳng còn biết rủ ai. Thuyền gã chuẩn bị đi lần này là thuyền lớn, nên đợi nó ăn hàng cũng lâu hơn. (Trước mỗi chuyến, chủ ghe phải chuẩn bị nhiều thứ để trữ cho chuyến đi dài ngày: nước ngọt, muối, đồ khô… chất đầy trong lòng ghe, nên dân thợ thuyền thường gọi là đợi ghe nó ăn hàng). Thành thử giờ khi có chuyện bực mình, Điền chỉ còn biết rủ lão thọt đi nhậu để giải khuây.
Mà phải nói, gã bực thiệt sự. Thường ngày đi nhậu về, Huệ lúc nào cũng ngồi chờ cửa gã. Ấy vậy mà lần này chẳng thấy chị đâu. Vào buồng thì thấy Huệ đã nằm ngủ, quay mặt vào trong. Điền bước ra ngoài rửa chân, rồi cũng leo lên giường, nghĩ lại chuyện vừa trãi qua, gã mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ…
Thế nhưng, sáng ra tự dưng Huệ trưng cái mặt sưng sỉa. Hỏi gì cũng không nói, bảo gì cũng không thưa. Ban đầu, Điền cũng hơi chột dạ. Thế nhưng khi ngồi điểm lại toàn bộ, Điền chắc cú rằng không thể nào vợ phát hiện được chuyện lén phén đêm qua. Cái kiểu này, chỉ một lý do duy nhất là tại gã đi nhậu mà về trể, chắc bỏ chị ta ăn cơm một mình nên giận mình đây. Mà như thế thì đúng là thiển cận, chẳng biết trông rộng, nhìn xa. Muốn có tương lai sáng lạng, thì giờ phải chịu cực chịu khổ một tí. Ăn cơm một mình bửa có chết ai.
Đến chiều, không chịu nổi cái không khí bức bối nữa, gã đi qua lò rèn, rủ ông thọt uống rượu.
– Ê, mày nói chuyện thì nói nhỏ nhỏ nghen. Tao không rãnh nghe chuyện của mày nghen.
Tự nhiên, gã đàn ông bàn kế bên quay sang hét và mặt Điền bằng cái giọng nhừa nhựa.
– Nói cái gì đó, ông già?
Hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức Điền cũng hất hàm, hỏi lại.
– Tao nói mày bớt cái miệng mày lại. Ong ỏng như đàn bà.
Lúc này, gã đàn ông kia đã quay hẳn người lại. Bỗng, khi nhìn thấy lão thọt, mặt gã có chút biến sắc.
Lão thọt cũng nhận ra gã đàn ông kia là tay bảo vệ của cái trường này, lão đưa tay, định ngăn Điền lại, nhưng không kịp. .
Lời của tay bảo vệ vừa dứt, Điền đã chụp cái chén tố ngay vào đầu hắn. Liền sau, gã chụp luôn cái bàn mủ chọi luôn vào người tay bảo vệ, lúc này đã nằm dài xuống đất.
– Đụ má, mày nói cái gì? Hả? Mày nói cái gì?
Cứ mỗi câu “mày nói cái gì?” Điền tống thêm một đạp vào người gã kia.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, lão thọt và cả những người có mặt chỉ có thể đứng nhìn, không một ai kịp phải ứng. Mãi một lúc sau, khi tay bảo vệ đã ăn chừng chục cú đạp, lão thọt mới ôm được Điền mà kéo gã ra.
– Đủ rồi, về thôi.
– Đụ má nó, lão đừng cản tui. Để tui đập cho chết mẹ cái thằng già. Đụ má…
– Thôi, đủ rồi. Nghe lời lão, về thôi.
Khó khăn, nhưng dứt khoát, lão thọt khóa cứng Điền trong vòng tay khổng lồ của lão, từng từng, từng bước kéo gã đi. Dù đã say, nhưng máu nóng làm thần kinh và các thớ thịt Điền co giật liên tục. Bị lôi đi, nhưng gã vẫn cố quẩy, cố đạp và miệng thì vẫn chửi thề…
– Đụ má thằng già, đụ má…
Bên trong, chủ quán hớt hải chạy lại đi chạy lại, không biết phải làm sao. Lúc này, tay bảo vệ tay bảo vệ đã nằm bẹp dưới đất, đầu bê bết máu. .
– Dại quá! Thằng Điền nó dại quá.
Ngồi ở cái bàn đóng bằng gỗ mù u đã sỉn màu ở nhà Huệ, chị Phấn nhăn nhó rồi thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lên bàn.
– Ông Tám nhà chị cái gì cũng được, nhưng hễ dính tới nhà nước là ổng không ưa đâu. Thằng Điền nó dại quá!
– Dạ, mai là ra khơi rồi, mà lại đi oánh lộn như vậy. Giờ phải làm sao chị? Em rồi quá…
Huệ vừa nói vừa xoắn xoắn hai bàn tay vào nhau. Chốc chốc chị lại hớp ngụm trà. Quả thật, phận đàn bà như chị, việc bếp núc, vườn tược thì chị thạo, nhưng đụng đến nhà nước, chính quyền, chị quýnh hết lên không biết phải làm gì. Thế nên, chị mới chạy tìm chị Phấn mà cầu cứu.
– Hên là hôm qua, ông Tám Tiền ổng mới đi lên huyện, nên chuyện này chưa tới tai ổng. Giờ trước mắt phải lo vụ chính quyền đã… Mà giờ nó đang ở trên ủy ban hả?
– Dạ. Tối qua người ta xuống bắt ảnh luôn. Giờ ảnh với ông thọt đang trên đó.
– Thiệt, cái thằng… Thôi để chị đi lên đó coi sao!
Chị Phấn đứng lên, định dượm bước, thì thấy ngoài đầu ngỏ, Điền đang lẩn thẩn bước vào.
– Ơ kìa, về rồi kìa…
– Chị Phấn mới qua!
– Sao rồi, chuyện sao rồi?
Không trả lời lại lời chào của Điền, chị Phấn quay vào, lột cái nón lá ra, hỏi dồn.
Điền ngồi xuống. Huệ rót ly nước đưa cho chồng. Từ lúc Điền bước vào, nhìn sắc mặt chồng, chị chưa dám hỏi lời nào.
– Dạ mọi chuyện xong rồi. Người ta cho em về rồi!
– Phước đức! Vậy là không sao rồi. Nhờ trời à, vậy là thằng cha bảo vệ trường cũng không bị gì hả?
– Dạ, thằng già đó thì không bị gì, may mấy mũi nhưng cũng không sao. Nhưng mà em được về là nhờ lão thọt. Ông già đó, ổng nhận hết tội.
– Sao? – Cả Huệ và chị Phấn cùng hỏi.
Để ly nước xuống bàn, Điền nói. .
– Lão thọt, ổng hổng cho em nói gì hết. Ổng nhận là người chọi cái chén, là người đập thằng già bảo vệ. Mà kỳ lại là mấy thằng trên ủy ban nó tin. Em có giải thích lại em mới là người làm nhưng tụi nó cứ nói em đừng có bảo về ông già.
Cả Huệ và Phấn nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì. Một lúc sau, Phấn chép miệng.
– Haizz, thôi vậy cũng tốt. Huệ lo nấu cơm, nấu nước cho chồng ăn đi. Còn chú – chị Phấn quay sang Điền – tắm rửa nghĩ ngơi tí đi rồi chuẩn bị, mai thuyền ra khơi rồi đó. Chuyện còn lại để đó chị lo cho. Có gì mới, chị cho hai đứa hay.
Tiễn chị Phấn ra cửa Huệ dặn với theo.
– Chị… chị coi lo dùm em coi ông thọt có bị gì không nha chị!
Mặt trời lên cao. Trưa, nắng oi ả. Điền vẫn ngồi ở bàn nước, chốc chốc lại thở dài.
Đứng vô cơm ở cái khạp nước sau nhà, bất giác Huệ nhìn cái vòi búp sen, rồi nghĩ về người làm ra nó…