Trái Cấm - Phần 20
Tôi càng chìm sâu vào vực thẳm không đáy, không còn biết tới xung quanh nữa. Đến khi con cu căng hết cỡ không còn giữ được nữa, tôi ôm chặt lấy Chi giã thật mạnh vào l** cô bé, từng cú thúc dấn thật sâu vào làm Chi bùng nổ cơn cực khoái, cô bé hét lên một tiếng “aaaaaaaaa” rồi ghì chặt lấy tôi, chân tay co rút, cái l** cũng co thắt dữ dội hút lấy con cu làm tôi không kìm được nữa, gầm lên một tiếng rồi phóng thẳng tinh dịch nóng hổi vào tận sâu bên trong, cùng cô bé tận hưởng giây phút thăng hoa tuyệt diệu của cuộc truy hoan.
Con cu giật giật xả hết chất dịch, tôi mệt mỏi đổ gục xuống người Chi, thở hổn hển.
Cô bé có vẻ vẫn còn say trong khoái lạc cùng cực, trên mặt đỏ hồng và dưới cổ, ngực cũng ửng hồng, nằm lim dim không để ý tới sức nặng của tôi đang đè lên cơ thể. Tôi nằm thở một lúc, rồi trở dậy vào phòng tắm xả nước.
Nước mát làm tôi thấy khoan khoái, thư giãn sau một hồi vận động mệt nhọc.
Lúc ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn, giống như là tiếng khóc rấm rứt. Chi đang nằm quay lưng lại, đã kéo chăn lên che kín cơ thể, đôi vai rung lên trông thật tội nghiệp.
Tôi nhẹ nhàng trèo vào giường, dỗ dành cô bé:
– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm em đau, nếu giận tôi thì em có thể đánh chửi tôi, thế nào cũng được!
Cô bé không nói gì, vẫn run người lên.
Đột nhiên nhớ ra, tôi vội nói:
– À không, em muốn sao cũng được, nhưng đừng nói cho ai biết., đặc biệt là ba em.
Cảm thấy tình hình không ổn, tôi xoay người cô bé lại. Đôi mắt sưng đỏ tránh ánh mắt của tôi, tôi ôm cô bé vào lòng vỗ về:
– Xin lỗi em, tôi không kiềm chế được bản thân mình. Nhưng vì em đẹp quá, tôi không có cách nào cưỡng lại được….
Điều tôi không ngờ tới là cô bé nhẹ nhàng nép vào lòng tôi, nói khẽ như thì thầm:
– Sao ông không nói với tôi trước?
Tôi ngớ người:
– Gì cơ?
– Sao ông không nói với tôi trước?
– Tôi không hiểu….
– Nếu ông nói với tôi….. thì không cần phải chiếm đoạt tôi… theo cách này….
Chi càng nép sát vào tôi hơn.
Tôi chợt hiểu ra.
– Ông đã không phải làm vậy…… tôi cũng sẽ không phải chịu sỉ nhục như vậy…..
– Xin lỗi em, nhưng tôi đâu có biết. Em cũng đâu có biết.
Cô bé Phương Chi này, không ngờ cũng để ý đến tôi, cũng khao khát tôi hệt như tôi đã khao khát cô bé.
– Sao em lại muốn một kẻ gần bằng tuổi ba em, lại còn li dị vợ và quan hệ lung tung như tôi?
– Vì…. vì….
Cô bé ấp úng mãi, rồi thỏ thẻ:
– … vì ông đẹp trai!
– ….
Tôi biết những cô gái học sinh trung học thường thích những chàng trai đẹp mã, nhưng đến mức muốn ngủ với một lão già đáng tuổi ba mình như cô bé Chi này thì thật kì quặc. Nếu đây là con gái tôi, trước tiên tôi sẽ bắn chết thằng già kia rồi tính chuyện với con bé sau.
Dù sao thì vận may cũng đến với tôi như thế này, tôi không thể không hưởng thụ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ huấn luyện cô bé cho thành thục không kém gì một ả gái điếm trên giường.
(hết chương X)
CHƯƠNG XI
– Phương Chi –
Tiếng gõ cửa cộc cộc liên hồi cùng tiếng gọi réo rắt “Phương Chi” làm tôi tỉnh giấc. Trong lúc còn đang mơ màng, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn rụng rời các khớp xương ra, đặc biệt là vùng kín giữa hai đùi thì ê ẩm, đau râm ran.
Tôi trở mình, quờ tay tìm điện thoại xem đồng hồ thì phát hiện ra là đã 12 giờ trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu chiếu ánh nắng chói chang rồi. Không hiểu sao tôi cứ ngủ mê mệt, li bì mà không bị ngắt quãng một chút nào, cho tới khi có người đánh thức từ bên ngoài. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa phòng:
“Thôi nào Megan, nếu Chi bị mệt thì cứ để cô bé nghỉ ngơi.”
“Nhỡ cô ấy bị ốm không dậy được thì sao?”
“Yên tâm đi, đã có điện thoại mà, cô bé sẽ gọi nếu cần giúp đỡ.”
Là Megan và Robert đang nói chuyện với nhau. Giọng của Megan ngọt ngào lanh lảnh, còn giọng Robert trầm ấm….
ROBERT???
Kí ức lộn xộn ùa về trong đầu tôi, tái hiện cảnh tượng đêm qua ở chính căn phòng này, trên chiếc giường này, Robert đè tôi ra giường điên cuồng chiếm đoạt, còn tôi thì ôm lấy ông ta hưởng ứng nhiệt tình.
Cầu trời đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đầy tội lỗi mà thôi!
Nhưng rõ ràng những hình ảnh rất sống động, thân hình cường tráng của Robert ở phía trên cơ thể tôi, hai chân tôi vòng ra sau lưng ông ta, còn cả cái đó của ông ta đỏ hỏn và lớn khủng khiếp nữa. Trên người tôi vẫn còn lưu lại cảm giác khi bị những nụ hôn của Robert thiêu đốt, bàn tay tham lam của ông ta vần vò như muốn bóp nát ngực tôi, và cả cảm giác căng chật khi vật đàn ông của Robert đâm xuyên cơ thể tôi, đem lại nỗi đau đớn đầu tiên và sau đó là sự ngọt ngào bất tận, những cảm giác đó không thể chỉ là ảo ảnh được.
Hoang mang trong mớ kí ức cùng cảm giác hỗn loạn…
Nhưng cái dạ dày tôi đã sớm lên tiếng, kéo tôi ra khỏi tình trạng mơ hồ. Dù sao tôi cũng phải dậy cái đã, nếu không mọi người sẽ ăn trưa mà không có tôi, và dạ dày tôi thì đang đói cồn cào.
Đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, hình ảnh của tôi hiện lên trông thật thảm hại: mái tóc bù xù, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng điều đáng sợ nhất là tôi phát hiện ra trên vai và cả eo mình có vài vết tím đỏ, tôi không dám chắc nó từ đâu xuất hiện, nhưng có lẽ giả thiết hợp lý nhất đó là những vết cắn mút của Robert lúc quấn lấy tôi đêm qua.
Nước lạnh làm tôi tỉnh táo hơn, dần dần tôi đã nhớ ra hết mọi chuyện. Trong lòng có chút lo âu, vậy là tôi đã để mất đời con gái vào tay một người đàn ông như Robert. Ba tôi mà phát hiện ra thì biết làm sao? Hơn nữa, từ giờ trở đi tôi biết đối diện với Robert như thế nào, lễ phép với ông ấy như một người bạn của ba, hay trở thành người tình của ông ta?
Hai chữ “người tình” nghe thật trơ trẽn, một đứa con gái tròn 16 tuổi làm người tình của một gã Tây 43 tuổi, người khác biết chuyện sẽ coi tôi là loại con gái gì?
Thậm chí, tôi cũng không biết từ giờ trở đi Robert sẽ đối xử với tôi như thế nào, sau cái đêm định mệnh hôm qua. Ông ta sẽ lờ đi coi như một tai nạn trong lúc say rượu, hay muốn gắn bó với tôi nhiều hơn?
Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ quanh quẩn trong trí óc tôi, khiến lòng tôi chùng xuống, chẳng còn thiết gì đến ăn uống nữa.
Lần đầu tiên nếm trái cấm, thực sự rất ngọt ngào, lại cũng có chút đắng chát.
Điện thoại của tôi vang lên chuông báo tin nhắn, tôi cầm lên xem, thấy đó là tin nhắn từ số điện thoại lạ.
“Em ổn chứ, Chi? Có gặp vấn đề gì không?”
Là Robert nhắn, ông ta làm thế nào có số điện thoại của tôi nhỉ?
“Tôi vừa dậy, cảm thấy hơi mỏi mệt chút thôi. Tôi sẽ xuống ngay.” – Tôi nhắn lại.
“Tôi muốn nhìn thấy em. Đêm hôm qua em thực sự rất tuyệt. Xin lỗi vì đã làm em bị mệt.”
Đọc đến đây thì tôi không biết trả lời ra sao nữa, bèn vứt điện thoại sang một bên. Ngần ngừ một lát, tôi quyết định mở cửa đi xuống.
Megan là người đầu tiên trông thấy tôi, cô nàng kêu lên:
“Cô đây rồi, cả sáng cô không ra khỏi phòng làm tôi cứ lo mãi! Cô cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào? Có phải bị ốm lại rồi không ? ”
Tôi nặn ra một nụ cười, đáp:
“Không sao, chỉ là… tối qua tôi uống chút rượu, nên ngủ say hơn bình thường. ”
Xuống tới phòng khách, tôi gặp phải ánh mắt dò hỏi của Robert, ông ta đang ngồi ở ghế salon nói chuyện với ba tôi. Bốn mắt chạm nhau, tôi thấy hai má mình dần nóng lên, trong lòng hồi hộp thoáng chút sợ sệt, dù tôi không rõ cụ thể là mình đang sợ cái gì nữa.