Trái Cấm - Phần 14
Tay Robert thật ấm, lại thêm giọng nói êm ái khiến tôi cứ ngoan ngoãn làm theo lời ông ta. Megan ban đầu còn ríu rít ở bên cạnh lúc sau đã lại chạy đâu mất, bỏ tôi lại một mình cùng Robert. Cứ thế cả buổi sáng tôi bám vào Robert tập nổi, dù hơi mệt nhưng thực sự tôi thấy rất vui, nếu không muốn nói là phấn khích.
Ba tôi cũng quan tâm và dịu dàng với tôi như Robert, nhưng cảm giác về ba không hề giống như khi tôi ở bên cạnh Robert. Cứ như thể Robert không phải là một ông chú trung niên, một ông bạn làm ăn của ba, vì tôi không hề cảm thấy mình bị coi là bé nhỏ và trẻ con khi đứng trước ông ta. Đổi lại, tôi cũng thường chú ý tới sức hấp dẫn của Robert, và cả chú ý tới cơ thể mình nữa.
Lại còn cảm giác bàn tay ông ta hờ hững trên hông tôi ban nãy, nghĩ đến là tôi thấy rộn rạo khắp người. Tôi biết rằng điều mình đang nghĩ tới không hề đứng đắn chút nào, nhưng thật sự trong tâm trí tôi đã mong Robert nhích tay xuống một chút nữa, chạm hẳn vào mông tôi. Và thật bậy bạ, tôi còn thèm cảm giác được bàn tay ấy xoa bóp trên mông mình nữa!
Tôi cũng không thể quên được cảm giác lúc mông tôi chạm vào vật đàn ông của Robert. Lần đầu tiên trong đời tôi có tiếp xúc trực tiếp với bộ phận nhạy cảm của nam giới, lại còn là của Robert nữa. Tôi không thể ngờ trên đời này lại có người có “quả dưa leo” lớn như vậy, nó tì vào mông tôi làm cơ thể tôi nóng ran lên.
Trong lúc tập bơi, có đôi lúc Robert phải đỡ lấy tôi, chúng tôi thường vô tình đụng phải những vùng nhạy cảm trên cơ thể nhau. Robert làm như không có chuyện gì, chắc ông ta chỉ coi như “sự cố luyện tập”, còn tôi thì cứ bối rối mãi cho đến tận khi đã về phòng.
– Robert –
Nhìn Chi tháo bỏ tấm khăn mỏng quấn quanh hông mà tôi không khỏi thích thú. Thuyết phục mãi cô bé mới chịu xuống biển cùng mọi người, khoe những đường cong tuyệt đẹp trong bộ đồ tắm hai mảnh.
Cô em họ tôi bắt đầu dạy Chi tập bơi. Trông động tác của hai cô gái loay hoay giữa làn nước mà tôi thấy cám cảnh. Kiểu này phải đuổi Megan đi, để tôi tự mình hướng dẫn cô bé mới được.
Bỗng tôi thấy “ùm” một cái, Chi đang chới với trong khi Megan thì phá lên cười. Tôi vội ôm ngang người cô bé kéo lên khỏi mặt nước. Vô tình, thằng nhỏ của tôi ép sát vào cái mông nhô cao của Chi. Trong thoáng chốc, ngay khi tôi vừa kịp nhận ra chuyện đó, con cu đã ngay lập tức phồng lên cứng ngắc trong quần. Với tình cảnh ôm Chi từ phía sau thế này, nếu không phải đang ở giữa bãi biển đông người thì tôi đã lột quần cô bé ra, chọc cu vào giữa con mèo nhỏ xinh đẹp mà doggy kịch liệt.
Cũng may tôi không phải một gã điên nên dù ham muốn dâng lên mãnh liệt, tôi cũng cố dằn xuống để cư xử cho phải phép. Lúc Chi xoay người lại, bàn tay tôi hơi trượt xuống, thiếu chút nữa là chạm đến mông cô bé. Tôi cố gắng kiềm chế để bàn tay tham lam không nhích hẳn xuống mà bóp mạnh vào cái mông cong tròn, dù trong lòng đang rạo rực như có lửa thiêu đốt và truyền xuống cánh tay ôm eo Chi.
Cô bé này, lúc nào cũng ngây thơ ngơ ngác như một chú nai tơ, mà không hiểu sao mỗi khi nghĩ đến cô bé, trong đầu tôi chỉ có mỗi một từ để hình dung: SEXY. Sexy từ ngoại hình, từ mùi hương cho đến từng hành động nhỏ cũng khiến người ta thấy có nét khơi gợi dục tình. Cầm tay cô bé kéo lên vai tôi, cô bé khẽ rụt tay lại cứ như là tôi bắt cô bé sục cu đến nơi ấy, hay là tôi thử kéo tay Chi xuống cu mình nhỉ?
Cuối cùng Chi cũng chịu học bơi với tôi. Cô bé ngoan ngoãn làm theo lời tôi hướng dẫn, tiếp thu rất nhanh. Megan thích nơi đông người nên đã chạy tới chỗ những nhóm khách du lịch khác để làm quen, để cho tôi được tự do với cô bé Chi xinh đẹp bồng bềnh giữa những con sóng êm dịu. Thỉnh thoảng, tôi giả vờ đỡ lấy Chi, nhưng thực chất là kiếm cớ để chạm vào những đường cong làm bỏng mắt tôi suốt bao lâu nay. Cảm giác đụng chạm vào cô bé vừa có chút tội lỗi, lại vừa kích động bản năng giống đực trong tôi thêm sôi sục, khiến tôi thèm lên giường với cô bé đến phát cuồng.
Cô bé này, tôi say mê thân thể của em mất rồi, Chi ạ!
(hết chương VIII)
CHƯƠNG IX
– Robert –
– Robert? Robert? – Giọng của Megan vang vọng ngay khi cửa mở. Cô em họ của tôi cuống quýt chạy vào, miệng không ngừng kêu tên tôi.
– Gì vậy cô gái xinh đẹp của tôi? – Tôi uể oải đáp.
Megan chạy đến, hạ thấp giọng nói với tôi:
– Sao anh không kể với em hôm nay là sinh nhật của Phương Chi?
– Ồ, anh không nghĩ là em cần biết chuyện đó.
– Sao chứ? Nếu biết sớm thì chúng ta có thể tổ chức tiệc sinh nhật cho cô bé mà.
– Đừng lo, anh và ông Duy đã chuẩn bị rồi.
Megan xịu mặt xuống:
– Sao anh không để em làm cùng? Đồ xấu tính.
– Để em biết thì cái miệng của em có giữ được không hả?
– Ơ…
Megan ngẩn mặt ra, rồi đánh túi bụi vào lưng tôi, miệng không ngừng trách mắng.
Tôi kêu lên:
– Rồi rồi, có việc cho em đây. Chiều nay em rủ Chi đi chơi đâu đó để bọn anh gọi người đến chuẩn bị. Nhớ giữ bí mật đấy.
– Em biết mà!
Megan tức tốc chạy lên lầu gọi Chi. Tôi chỉ biết lắc đầu cười.
Nếu không phải ông Duy nhờ tôi giúp thì tôi cũng không dám tự mình tổ chức tiệc hay tặng quà cho Chi, sẽ rất kì cục nếu làm vậy một mình. Ông Duy nói chỉ cần một bữa cơm ấm cúng ở đây là được, vậy nên tôi quyết định thuê người đến nấu vài món và làm mấy trò lặt vặt để giải trí.
6 giờ tối, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai cô gái về tới nhà thôi. Một lát sau, Megan nhắn tin báo cho tôi biết họ đã về đến đầu khu biệt thự rồi. Đức Duy nói:
– Cảm ơn ông, không có ông thì tôi không biết làm sao để ngày sinh nhật của con bé thật vui!
Tôi mỉm cười:
– Có gì đâu, tôi cũng coi Chi như cháu gái của mình vậy. Tôi đảm bảo tối nay cô bé sẽ có một bữa tiệc sinh nhật khó quên!
– Phương Chi –
Trông thấy tôi ủ rũ, Megan nói:
– Cô có muốn đi chơi không? Nếu cô không thích ra biển, tôi có vài chỗ cũng hay lắm!
Tôi còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chơi bời nữa. Giờ trong tâm trí tôi chỉ toàn những cảnh đụng chạm với Robert lúc sáng nay ngoài biển.
Còn một lí do nữa, hôm nay là sinh nhật tôi, vậy mà ba chẳng nhớ ra gì cả. Mọi năm chỉ cần buổi sáng nhìn thấy tôi là ba đã chúc mừng sinh nhật con gái rồi, trông ba mừng vui hết sức. Còn năm nay, ba còn chẳng hỏi han tôi lấy một câu nào. Có khi nào ba đến tuổi đãng trí rồi chăng?
Sáng sớm lũ bạn tôi đã nhắn tin ríu rít chúc mừng, riêng Mai Linh thì ngoài chúc mừng ra còn không quên kêu ca rằng đời Linh vắng bóng Chi thật buồn đau khôn tả. Nó còn mắng tôi là “mê trai bỏ bạn” làm tôi cũng có chút hối hận. Quả thật, nếu tôi vẫn còn ở nhà thì tôi có bạn để đi chơi hôm sinh nhật, mà lại còn không phải gặp những sự cố đáng xấu hổ với Robert như sáng nay.
Nhưng dù sao ở đây cũng có Megan đang nài nỉ tôi đi chơi cùng cô ấy. Tôi bèn theo cô ấy đi loanh quanh khắp đảo, tìm những chỗ phong cảnh đẹp thi nhau chụp ảnh. Đến chiều muộn, cả hai cùng mệt và đói, lại kéo nhau về nhà.
Ba tôi đã đợi sẵn ở cửa, trông ông có vẻ sốt sắng:
– Con đi đâu thế Chi? Hai đứa tự dưng biến mất làm ba lo quá! Lần sau đi chơi phải báo lại nghe con!
– Con với Megan đi chơi loanh quanh thôi mà ba, con cũng lớn rồi chứ đâu còn nhỏ nữa. – Tôi phụng phịu.
– Hai đứa vào rửa mặt mũi chân tay đi rồi ra vườn sau ba nhờ cái này.
– Vâng, ba đợi con xíu.
Lát sau, tôi đi ra vườn.
Trước mắt tôi là một khung cảnh lung linh với rất nhiều đèn lồng đủ màu treo quanh vườn. Giữa khu vườn là một bàn tiệc nho nhỏ với khá nhiều món ăn đã chuẩn bị sẵn. Ở góc vườn có vài người lạ diện quần áo loè loẹt và bóng bẩy như nghệ sĩ trên sân khấu vậy.