Trái Cấm - Phần 13
Tôi nhanh chóng rời khỏi người Thủy, nói với Đức Duy:
– Đến lượt ông bạn đấy, chúc vui vẻ!
Nói rồi tôi đi vào nhà tắm xả nước, để lại cô bé Thủy cho Đức Duy được tự do hưởng thụ.
Tắm xong, tôi ra ngoài, thấy Đức Duy và Thủy đã chuyển địa điểm từ ghế salon sang chiếc giường đơn của Đức Duy. Thủy đang quỳ trên giường, hai tay chống xuống gối, cái lưng thon nhỏ trắng muốt cong xuống còn mông thì ưỡn lên, để cho Đức Duy đâm vào l** từ phía sau. Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ “ư……ư…….aaaaaaaaaa…..” của hai người, hai bộ phận sinh dục nện vào nhau phành phạch. Tôi thích thú nhìn Đức Duy chơi Thủy, thường ngày trông ông ta ra vẻ đạo mạo theo kiểu cách quý tộc của người Á Đông, giờ đây lúc chơi gái thì cũng dâm dật chẳng kém gì tôi.
Ông Duy cũng khá dai sức, làm tình với Thủy một hồi lâu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Chỉ tội nghiệp cô bé kia, hôm nay gặp đúng tôi với Đức Duy, chịu dày vò suốt từ nãy đến giờ chưa được nghỉ ngơi, cứ oằn người lên mà rên hừ hự, cây gậy thịt của Đức Duy ẩn hiện dồn dập sau mông Thủy.
Lát sau, phần vì mấy lon bia ngấm vào hệ thần kinh, lại vừa chơi em Thủy một pha kịch liệt, tôi thấy hơi mệt nên nằm xuống ngủ luôn, mặc kệ Đức Duy với Thủy vẫn đang hổn hển ở giường bên kia.
Tôi đánh một giấc ngon lành, cho đến khi có bàn tay lay nhẹ vai tôi.
Mở mắt ra, trước mặt tôi là Thủy đã mặc lại quần áo, đang ú ớ muốn nói gì đó. Thấy trời đã sáng, tôi đoán cô bé muốn đi về mà Đức Duy thì đang ngủ say như chết, bèn uể oải ngồi dậy. Tôi mở ngăn kéo lấy ví, đưa cho cô bé 300 USD. Thủy mỉm cười có vẻ ưng ý lắm, nói “Thank you”, rồi tôi đưa cô bé xuống để mở cửa.
Xuống tới phòng khách, tôi bắt gặp cô bé Phương Chi đang ngồi ở ghế salon xem TV. Cô bé quay lại nhìn hai chúng tôi, đôi mắt ngây thơ mở to. Cũng may trước khi xuống tôi nhớ mặc quần đùi vào, nếu không cảnh tượng trước mắt Chi lúc này sẽ nóng bỏng lắm.
Tiễn em Thủy xong, tôi quay vào, thấy Chi vẫn đang cứng đờ người nhìn lên thân thể tôi. Bất giác, tôi nhận ra ánh mắt cô bé đang chú ý tới khu vực nhạy cảm phía dưới bụng tôi.
Chiếc quần đùi mỏng không che giấu được hình hài con cu to lớn của tôi, chắc cô bé lần đầu tiếp xúc với cảnh tượng như vậy nên vừa tò mò vừa bối rối đây mà. Tôi bèn xin lỗi Chi vì đã bắt cô bé phải thấy cái không nên thấy, rồi đi thẳng lên phòng, dù trong thâm tâm thật lòng tôi muốn ở lại lâu thêm chút nữa, để hình ảnh con cu lực lưỡng ẩn hiện của tôi in thật sâu vào trong tâm trí của cô bé.
(hết chương VII)
CHƯƠNG VIII
– Phương Chi –
Cả ngày tôi cứ nghĩ mãi không thôi về chuyện lúc sáng. Không phải là chuyện thắc mắc về các mối quan hệ của Robert, mà là chuyện đáng xấu hổ của tôi trước mặt ông ta. Đáng lẽ tôi không nên hành xử thất thố như vậy, thật là bất lịch sự khi một đứa con gái nhìn chằm chằm vào cơ thể một người đàn ông, lại còn đờ đẫn ra nữa!
Chính tôi cũng không hiểu sao ánh mắt mình cứ tự động dán lên từng đường nét cơ thể Robert, thậm chí là dán chặt mắt vào thứ trồi lên thành hình sau quần đùi lót của ông ta. Thứ nằm trong đó hẳn là phải lớn lắm, vì tôi cũng vài lần thấy trên tạp chí hay trên mạng những bức hình người mẫu nam chỉ mặc quần đùi lót, nhưng lớp vải ở chỗ đó của họ cùng lắm chỉ hơi phồng lên thôi. Còn thứ tôi nhìn thấy sáng nay là vật đàn ông của Robert lộ rõ hình dạng như một trái dưa leo đang giấu trong quần vậy.
Sáng nay tôi đã có thể ra biển cùng mọi người. Dù cố gắng không chú ý tới Robert, nhưng có đôi lúc tôi vẫn không kìm lòng được mà đá mắt về phía ông ta. Nếu so sánh thì ba tôi và Robert đúng là khác nhau một trời một vực, dù tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau.
Ba tôi hơi thấp, đôi chỗ có mỡ thừa, ông cũng giống như bao người đàn ông Việt Nam ở tuổi trung niên. Còn Robert, biết nói sao bây giờ, cứ mỗi lần liếc thấy những múi cơ của ông ta là tôi lại thấy hít thở không ổn định.
Vả lại, Robert mặc quần bơi mỏng quá đi mất, vừa mỏng vừa bó sát, đã vậy khi xuống nước vải co lại càng bó hơn. Nhìn ông ta bước ra khỏi làn nước trong xanh, “quả dưa leo” hằn lên rõ ràng qua lần vải ướt sũng, trong lòng tôi không khỏi bồn chồn.
Robert tiến tới chỗ tôi ngồi, lại nở một nụ cười loá mắt, nói:
– Cô không xuống bơi sao?
– Tôi… không biết bơi. – Tôi lí nhí đáp.
– Ồ, vậy cô có thể xuống biển chơi cùng mọi người.
– Tôi…
Tôi không biết trả lời ra sao nữa. Chẳng lẽ lại nói với Robert rằng tôi không muốn phải tiếp xúc với ông ta ở khoảng cách gần, nếu không tôi sẽ chảy máu mũi mà chết sao?
– Thôi nào cô gái, hãy xuống biển đi! Tôi có thể dạy cô bơi.
– À… ờ… ông định dạy tôi bơi sao?
– Sao ta không thử nhỉ? Đáng lẽ cô phải biết bơi từ lâu rồi chứ.
– Phải đó con! – Ba tôi từ đâu tới đột ngột chen vào – Ba muốn cho con đi học bơi từ lâu rồi mà toàn quên. Giờ có ông Johnson đây dạy cho thì hay quá, ông ấy bơi giỏi lắm!
Không ổn rồi, tôi không còn cách nào để từ chối cả. Đã vậy, Megan cũng chạy đến một mực kéo tôi xuống nước. Tôi đành đứng dậy, tháo tấm khăn voan quấn quanh hông che phần dưới ra rồi theo Megan hoà mình vào làn nước xanh thẳm với những gợn sóng lăn tăn.
Robert cũng tiến đến phía sau. Cảm giác nhồn nhột ở lưng làm tôi giật mình quay lại, thì ra là lớp lông rậm trên ngực Robert ở ngay sau lưng tôi. Suýt chút nữa thì lưng tôi đã chạm vào vòm ngực trần của ông ta.
Vẫn là làn da căng bóng rám nắng, là những múi cơ cuồn cuộn, là “quả dưa leo” nổi cộm lên trong quần bơi, chỉ có điều lần này ở ngay sát sàn sạt, nhích nhẹ là sẽ chạm tới. Tôi vội đứng lui ra một chút và quay mặt đi, vì sợ rằng mình sẽ lại vô thức nhìn ngắm cơ thể Robert, và biết đâu, còn vô thức sờ lên đó nữa!
Giọng nói trầm ấm của Robert vang lên:
– Chi không biết bơi đâu. Em đừng lôi cô bé ra xa quá, Megan.
– Ồ, cô không biết bơi sao? Cô có thể tập bơi luôn ở đây, có tôi và Robert là ổn hết!
Megan cầm lấy hai tay tôi đặt lên vai cô ấy, nói:
– Trước tiên cô phải tập nổi trên mặt nước. Làm theo hướng dẫn của tôi, cô hãy bám vào tôi và hít một hơi cho không khí vào hết khoang ngực.
Tôi nở hết cả mũi ra hít một hơi sâu.
– Rồi, cô cứ giữ như thế, bây giờ thả lỏng người đi, để cho nước đẩy cô nổi lên.
Tôi thử thả lỏng cơ thể mình, thấy hai chân dần lơ lửng, cảm giác người mình nhẹ bẫng đi trong làn nước mát.
Bỗng tôi bị tuột tay khỏi Megan, ụp cả đầu xuống nước. Trong lúc vùng vẫy tìm điểm bám để ngóc dầu dậy, tôi cảm thấy eo mình được một cánh tay chắc khỏe ôm ngang lấy từ đằng sau, kéo tôi lên khỏi mặt nước.
Tôi ho sặc sụa trong tiếng cười như nắc nẻ của Megan, rồi nhận ra chính Robert đã kéo tôi dậy, cánh tay đang vòng qua eo tôi chính là của ông ta. Lưng tôi đang dựa vào cơ thể Robert, thậm chí tôi còn cảm nhận được “quả dưa leo” đang ép sát vào vòng 3 của mình. Tôi vội xoay người lại nhìn Robert.
– Sao rồi, cô uống mấy ngụm nước rồi? – Ông ta cười.
Bàn tay Robert đặt trên eo giờ đang buông lỏng, hơi trượt xuống gần chạm vào mông tôi. Tôi cố gắng không để ý đến chuyện đó nữa, lấy lại bình tĩnh đáp:
– Khụ khụ… tôi không làm được đâu… cho tôi lên bờ…
– Thôi nào, Megan không phải là giáo viên tốt. Để tôi đích thân hướng dẫn cô mới được.
Nói rồi Robert kéo hai tay tôi đặt lên vai ông ta. Tôi giật mình, định rụt tay lại nhưng ông ta giữ chắc quá nên đành để yên. Hai bàn tay tôi chạm lên da thịt rắn chắc của Robert, tôi thấy khuôn mặt mình lại dần nóng lên.