Trái Cấm - Phần 10
Phương Chi đã khiến một kẻ không thiếu đàn bà bên cạnh như tôi phải thủ dâm như vậy. Tôi không hiểu nổi vì sao sức mê hoặc của Chi lại lớn như vậy, dù tôi gặp Chi chưa được bao lâu và cô bé chẳng làm gì quyến rũ tôi cả. Tâm trí tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đè ngửa Chi ra giường mà chịch và được nghe những tiếng thở dốc, những tiếng kêu dâm đãng phát ra từ cổ họng cô bé, còn trong thực tế cô bé vẫn trẻ con và ngây thơ như một thánh nữ. Nếu cứ thế này, tôi lo rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ không kìm chế được dục vọng, sẽ làm chuyện gì đó với cô bé và gây ra tội lỗi không thể dung thứ.
(hết chương VI)
CHƯƠNG VII
– Phương Chi –
Tối hôm qua, sau khi mọi người đi bơi về, Robert mời cả nhà đi ăn ở một nhà hàng nhỏ nhìn ra bãi biển, tuy không được sáng sủa cho lắm nhưng cũng có một phong vị rất riêng, mộc mạc và không gian thoáng đãng. Bốn người chúng tôi ngồi ở bàn ngoài ban công, vừa ngắm nhìn biển đêm và bầu trời đầy sao, vừa ăn uống, chuyện trò rất nhiều. Megan thì đặc biệt thích những trải nghiệm mới lạ ở hòn đảo này, cô ấy nói rất nhiều và luôn miệng tuyên bố sẽ rủ thêm bạn bè tới Phú Quốc. Robert thì nói vẫn còn nhiều trò vui nữa mà Megan chưa biết, và bảo tôi chóng khỏe để còn tham gia cùng bọn họ.
Tôi chỉ thấy Robert không phải người Việt Nam mà thông thạo những chốn ăn chơi từ bình dân đến sang trọng ở xứ này hơn cả người bản địa. Tôi đã từng đến Phú Quốc vài lần, nhưng chưa một lần nào vui như lần này vì hồi đó tôi đi cùng ba với mấy cô chú trong công ty của ba, vả lại cũng chỉ nằm trong khách sạn hoặc ra bãi tắm. Khác với những lần trước, chuyến đi này của tôi có thêm hai vị khách ngoại quốc vui vẻ kia. Không biết mấy ngày tiếp theo bọn họ sẽ chơi những trò gì đây?
Sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy mặt trời đã lên, chiếu ánh sáng làm vàng óng rèm cửa sổ, nhưng xem đồng hồ thì mới 6 giờ hơn. Trong người không còn uể oải nữa, tôi nghĩ chắc mình đã khỏi ốm thật rồi. Tôi ra khỏi giường, kéo rèm cửa sang một bên.
Biển buổi sớm thật đẹp, như một khối pha lê xanh ngắt nằm lặng lẽ bên bờ cát trắng phau cũng đang phơi mình dưới nắng sớm. Tôi đứng ngoài ban công ngắm biển một lúc, rồi quay vào đánh răng rửa mặt. Giờ này không biết đã có ai dậy chưa. Tôi đi xuống tầng dưới, thấy xung quanh tĩnh lặng như tờ thì biết là mọi người vẫn đang ngủ, bèn vào bếp tìm đồ ăn sáng, cũng may có mấy cái bánh trong tủ lạnh. Ăn sáng xong, tôi ra ghế sofa bật tivi lên xem cho đỡ chán.
Tivi buổi sáng chẳng có chương trình gì hay, bấm qua bấm lại cả chục kênh mà tôi chưa dừng được ở kênh nào cả, tôi bèn chuyển qua chế độ xem phim trên internet. Bỗng có tiếng bước chân vọng lại từ phía cầu thang. Tôi quay lại, tròn mắt nhìn một cô gái trẻ người Việt lạ hoắc ăn mặc hở hang đang đi xuống, theo sau là Robert ở trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi lót. Hai người bọn họ trông thấy tôi thì thản nhiên như chẳng có chuyện gì, cứ thế đi thẳng ra cửa. Robert mở cửa cho cô gái kia, cô ta xoay người lại ôm lấy eo Robert, hôn mấy cái liền lên mặt ông ta rồi nói bằng thứ tiếng Anh gượng gạo:
– Đêm mai lại gọi em nhé!
Robert mỉm cười :
– Về đi.
Cô gái kia đi rồi, ông ta nói với tôi :
– Làm phiền cô rồi, Chi ! Lẽ ra cô không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy. Tôi cứ nghĩ giờ này mọi người chưa ngủ dậy. Nhưng thành thật mà nói, cuộc sống của tôi là như vậy đấy.
Tôi nhìn phần cơ thể để trần của ông ta không chớp mắt, miệng vô thức nói :
– Tôi… tôi hiểu !
Cơ thể Robert còn đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, có lẽ ông ta tập gym đều đặn nên dù đã ngoài bốn mươi mà vẫn săn chắc, các múi cơ ở ngực và bụng nổi lên… thật kích thích thị giác và xúc giác ! Ông ta lại chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi bé tí, khiến cho một bộ phận nào đó lộ rõ hình thù sau lớp vải mỏng dính…
– Ồ, xin lỗi cô, để tôi đi mặc lại quần áo.
Giọng nói của Robert vang lên đưa tâm trí của tôi quay trở lại cuộc nói chuyện. Tôi nhận ra mình vừa nhìn chằm chằm vào cơ thể ông ta không chút giấu giếm, và hình như ông ta xin lỗi tôi vì biết tôi đang nhìn ông ta như vậy. Ước muốn duy nhất của tôi lúc này là có cái lỗ nào nứt ra ngay tại mặt đất dưới chân tôi để tôi có thể rơi xuống đó mãi mãi.
Tôi ngượng ngùng nhìn Robert quay người bước lên lầu, lòng thắc mắc không biết ông ta nghĩ gì khi thấy vẻ mặt ngây dại của tôi lúc nãy.
Có điều, tại sao ông ta lại dẫn cô gái đó tới đây nhỉ ? Nếu là nhân tình thì có thể đường đường chính chính giới thiệu cô ấy với mọi người, đâu cần phải lén lút tới vào ban đêm rồi đi sớm như vậy ? Tôi thật không hiểu nổi cuộc sống mà Robert nhắc đến ban nãy. Có lẽ ông ta không muốn để mọi người biết về các mối quan hệ tình cảm của bản thân, hoặc là có lý do riêng tư nào đó. Dù sao thì tôi cũng đã vô tình trông thấy, không biết ông ta sẽ dè chừng tôi hay chỉ coi tôi như đứa trẻ con chưa hiểu chuyện, không đáng để ông ta bận tâm ?
Cảnh tượng lúc đó thật khiến tôi bối rối, và bây giờ thậm chí còn bối rối hơn.
– Robert –
Lúc chiều đi bơi về, tôi thấy Chi có vẻ tươi tỉnh hơn nên quyết định mời mọi người tới một nhà hàng nhỏ bên bờ biển ăn tối. Bữa tối rất vui, cô em gái Megan của tôi có bạn mới thì nói nhiều tới mức quên cả ăn. Megan và Chi có vẻ rất hợp nhau, hai cô bé cười đùa cả buổi. Ông Đức Duy thì hài lòng lắm, nói sau chuyến Phú Quốc này sẽ mời chúng tôi đi một chuyến nghỉ mát nữa ở vùng núi, có thể là Sa Pa hoặc Đà Lạt. Tôi chỉ muốn được tiếp xúc với Chi nhiều hơn nên đồng ý ngay.
Đã gần đêm, hai cô gái xinh đẹp của chúng tôi đều đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu. Tôi và Đức Duy ngồi bên ban công phòng ngủ, xem bóng đá với bia lạnh và đĩa mực khô xé. Hết mấy lon bia, chúng tôi cũng chuyện trò được khá nhiều.
Tôi hỏi Đức Duy:
– Mấy năm nay ông cứ một mình như vậy sao, Đức Duy?
Ông Duy cười:
– Tôi chỉ lo cho con gái tôi thôi. Con bé tính tình trầm lắng, lại không có mẹ ở bên chuyện trò tâm sự như những đứa con gái khác, cũng chẳng mấy khi nói với tôi nó đang nghĩ gì. Nếu tôi đi bước nữa, tôi sẽ phải dành thời gian cho vợ mới, rồi cả những đứa con nữa, con bé Phương Chi lại càng ít được quan tâm. Ông biết đấy, con gái đang tuổi lớn mà thiếu tình cảm gia đình thì dễ trầm cảm lắm.
– Tôi hiểu. Ông không muốn kết hôn nữa, nhưng ông vẫn còn trẻ như vậy, làm sao giải quyết được nhu cầu sinh lý khi không có ai ở bên cạnh? Tôi chưa từng thấy ông nhắc đến một người phụ nữ nào cả.
– À… – Đức Duy ngập ngừng, khẽ thở dài.
– Ồ, ông có thể chia sẻ với tôi, chúng ta là bạn bè, ông đừng ngại.
– Thỉnh thoảng… đám nhân viên lại giới thiệu cho tôi mấy cô em ở chỗ họ thường lui tới chơi bời, tôi thấy cũng được nên gọi một trong số các cô đó tới khách sạn để giải trí. Đành vậy thôi chứ tôi chẳng dám cặp kè công khai đâu, kẻo ảnh hưởng không tốt tới con bé Phương Chi.
– Ra là vậy. Nếu ông nói với tôi sớm, tôi có thể tìm cho ông nhiều mối hàng đẹp, chất lượng tốt, dịch vụ đầy đủ. – Tôi nháy mắt.
Đức Duy có vẻ khá hứng thú với điều tôi vừa nói. Ông ta hỏi:
– Hàng chuẩn đấy chứ? Có an toàn không?
– Ông không phải lo về chuyện đó, mối quen của tôi mà. Ở Phú Quốc này tôi cũng biết một chỗ được lắm, ông có muốn check hàng luôn không?
Tôi biết mình hỏi một câu thừa thãi, vì Đức Duy đã sẵn men bia ngà ngà, lại đang ở nơi mà người Á Đông thường nói là “trăng thanh gió mát”, nghe thấy tôi nhắc đến mấy cô em xinh tươi thì ít nhiều trong người cũng ngứa ngáy muốn giải toả. Chẳng vậy mà ông ta lại gật đầu ngay.