Tội lỗi 2 - Chương 8
Tôi gọi nó lại chỗ bàn học của tôi, chắc khi đi học về nó nhìn cuốn nhật kí bị cạy như thế chắc nó cũng biết là do tôi làm rồi, nhìn nó như một con thỏ mà tôi thương nó quá. Nó hỏi tôi trước
– Hồi chiều anh lục nhật ký của em phải không?
Thực ra chiều nay chỉ có tôi ở nhà thì không phải tôi lục thì còn do ai nữa, tôi không thể và cũng không cần thiết phải nói dối.
– Uh, anh lỡ làm thôi.
Tôi cũng không dám nhìn vào đôi mắt nó. Nước mắt nó chực trào, nó không dám khóc to cũng như nói to vì sợ bố mẹ tôi về thì khổ
– Tại sao anh lại làm như thế, nó là quyền riêng tư của em mà. Anh quá đáng lắm
Lần đầu tiên tôi thấy nó giận tôi đến như thế, chắc đó là bí mật của cuộc đời nó, tôi xin lỗi nó nó không nói gì, tôi không biết nói làm sao để hỏi nó cả.
– Anh có đọc cuốn nhật kí không
Tôi gật đầu
– Vậy anh đã đọc hết tất cả. Anh đã biết hết bí mật của em. Anh có biết làm như thế là xấu lắm hay không?
Nó giáo huấn tôi, tôi không nói gì bởi tôi biết tôi đã sai trong chuyện này, tôi hỏi nó những gì viết trong nhật kí chẳng lẽ lại là sự thật. Ban đầu nó bảo không phải nhưng nó không thể qua tôi. Nó kể thực hai hai đứa mên nhau thôi chưa hề ngỏ lời bao giờ, buổi chiều hôm đó nó với lũ bạn trong xóm chơi ở bờ cát ven sông thì thấy thằng chú tôi cũng đứng đó. Nó tách riêng đám bạn ra ngồi một mình để có cơ hội ngồi gần nói chuyện với thằng chú đó. Hai đứa nói chuyện với nhau rất thân mật về chuyện trường lớp, hai đứa cố nói để cho đối phương hiểu rằng mình có cảm tình với nhau. Rồi tự nhiên thằng chú lại ôm nó vào lòng, nó cảm thấy thật ấm áp khi có người ôm nó như thế. Sau đó thằng chú được trớn sờ khắp người nó, chính nó cũng cảm thấy bất ngờ vì hành động quá táo bạo của thằng chú, bình thường thì trông nó có vẻ hiền lành và có phần nhút nhát. Nó cho tay vào sờ bím con C nhưng vấp phải sự kháng cự của con C, chính ngon tay của thằng chú đã vô tình lấy đi sự trong trắng đầu đời của C. Thấy những vệt máu trên tay thằng chú vội vàng đi tới chỗ những đứa trong xóm, con C cảm thấy buồn vì hành động ấy, nó lủi thủi đi về trong sự cay đắng, nói hiểu rằng cuộc đời con gái nó đã chấm hết chỉ vì một hành động không đáng có.
Tôi hỏi hai đứa sau đó thì như thế nào, ngập ngừng một lúc thì con C cũng nói sau đó thằng chú đó cũng không dám gặp mặt con C nữa. Tôi nói với nó để khi nào về tôi sẽ nói với ông bà để cho nó một bài học, con C khóc lóc năn nỉ tôi đừng nói gì, thực ra nếu con C có đồng ý nói thì chưa chắc tôi đã dáng nói ra bởi tôi cũng không phải tốt đẹp gì và tôi cũng muốn giữ chút thể diện cho hai đứa nó. Ở quê tôi họ coi trọng chữ trinh lắm, không cần biết vì lí do gì nhưng nếu chuyện này mà vỡ lỡ ra thì sẽ bị mọi người xem thường. Ban đầu nó khóc lóc sau đó hăm dọa tôi nhưng tôi vẫn bảo là sẽ nói ra với tất cả mọi người. Con C năn nỉ không được nó chuyển sang hăm dọa tôi, nó bảo rắng sẽ kể cho mọi người nghe chuyện hôm tôi sờ mó nó. Tôi cười như muốn thách nó, tôi biết nó không dám đâu bởi nhờ có tôi mà nó ở trong cái nhà này, gia đình nó mang ơn còn không hết thì làm sao mà nói ra chứ vả lại nói ra người chịu thiệt không phải là tôi. Nó biết nó không thể dọa dẫm tôi được, nó chuyển sang van xin, tôi nói với nó chuyện này để tôi tính đã, tôi bảo nó hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Nhìn bộ ngực phập phồng theo hơi thở mà tôi không chịu được, qua ngọn đèn tôi thấy thấp thoáng cái nhũ hoa của nó, tôi được thế cho tay sờ cái bộ ngực của em qua lớp áo, em chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ không dám phản ứng với tôi, em luôn bảo với tôi rằng đừng mà, em không thích như thế đâu. Bây giờ tôi chả quan tâm gì tới lời nói nó cả, tôi định cho tay vào sờ thì đúng lúc ấy thì mẹ tôi đi ra chỗ tôi, thực ra mẹ tôi đi vệ sinh sẵn tiện xem tôi học bài như thế nào. Chắc mẹ thấy tôi với C nên nghĩ rằng con C đang hỏi bài tôi nên không quấy rầy chúng tôi. Con C quay lại bàn học rồi đi ngủ. Tôi cũng mất hứng nên cũng đi ngủ luôn.
Thực ra đọc cuốn nhật kí ấy tôi mới hiểu hết cuộc sống gia đình em. Nhìn vẻ bình thường chú tôi có vẻ hiền và có phần thiếu hiểu biết nhưng có tính gia trưởng và hay nhậu nhẹt trong xóm, mỗi lần xỉn chú tôi thường phung phí tiền bạc mặc dù kinh tế gia đình rất khó khăn. Mấy lần thím tôi góp ý đều bị chú tôi cắt phăng nên chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ không dám nói ra ngoài. Chỉ cần có rượu là chú tôi thay đổi hoàn toàn từ một người nông dân thật thà chất phát thành một con ma men. Tôi ngủ đi với những tính toán trong đầu, tôi thiếp đi trong những suy nghĩ ấy.
Mấy ngày sau tôi lên trường cấp 3 ở huyện ( tôi học trường chuyên còn trường này là trường cấp 3 của huyện nơi em Tr học ) diễn văn nghệ, tôi gặp lại phần lớn anh em hồi cấp 2 ( thực ra hồi cấp 2 lớp tôi có 10 nam nhưng đến 35 nữ ). Gặp thằng Nam đi với con nào ấy cả lũ ra hỏi, nó không ngần ngại khi giới thiệu là người yêu nó, hai đứa bắt đầu được một tháng rồi. Con bé ấy nhỏ hơn chúng tôi 1 tuổi, nói chung là khá xinh xắn, nghe anh em nói hai đứa hay hoạt động văn nghệ chung nên thành ra quen nhau rồi mến nhau luôn. Tôi ganh tị với tình yêu của nó, vì học giỏi nhất trong đám bạn cấp 2 cộng với mồn mép cũng nhanh nên anh em giao tôi trọng trách là giới thiệu em nó về đội hình này. Thực ra hồi cấp 2 chúng tôi lập ra cái hội 10 thằng con trai này, thằng Nam là người đầu tiên công khai người yêu với anh em. Tôi không quá quan tâm đến con bé đó, nhưng nhìn hai đứa nó hạnh phúc vui vẻ với nhau mà tôi không thể không ghen tị. Tôi quyết định sẽ tỏ tình với em Yến để một dịp nào đó tôi sẽ tỏ tình với em nó.
Được sự hậu thuẫn của anh em cấp 2, bọn nó cung cấp cho tôi những lời hoa mĩ những lời có cánh để viết một lá thư ngắn đầy cảm xúc nhất. Trong nhóm có 3 đứa học chung trường, nên bọn nó biết em Yến ( bí thư mà rất năng nổ cộng với tài ăn nói có duyên nên không thể lọt khỏi mắt tụi nó). Tụi nó bảo tôi kể tình hình hai đứa và bảo rằng 100% em Yến thích tôi rồi. Tôi nghe mà mát cả ruột và càng có thêm tự tin để gởi lá thư ấy. Ngày hôm sau tôi kẹp lá thư ấy vào quyển tập của em và nhận được lời từ chối của Yến. Có lẽ không ai hiểu được tôi hi vọng vào mối tình đẹp này như thế nào và chắc không ai hiểu tôi được sự thất vọng, nỗi buồn chán trong tôi như thế nào. Trước mặt đám bạn tôi luôn cố tỏ ra một con người vui vẻ lạc quan nhưng tôi không thể giấu nỗi buồn ấy trước đám bạn. Iôi vẫn luôn miệng rằng “ tụi bây yên tâm đi tao không sao đâu, thực ra tao cũng không có tình cảm nhiều với con đó đâu, tỏ tình cho vui thôi, có bồ thì tốt không thì thôi”, nhìn những nụ cười giả tạo cố che đi nỗi trống trải trong lòng, tụi nó không nói ra nhưng đều biết rằng tôi đang rất đau, một nỗi đau khó mà diễn tả thành lời, tôi hi vọng nhiều bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu. Tôi nhớ có một lần đang đi hái dừa với tụi nó, một thằng vô tình hỏi lại tình hình tôi với Yến, tôi đáp lại vẫn câu nói đó, vẫn nụ cười đó. Một thằng trong nhóm nói rằng: “ D, mày không cần thiết phải giấu mọi người ở đâu, không ai nói gì đâu có điều gì buồn bực cứ nói ra đi”. Nghe câu này mà môi tôi như mếu, tôi run lên từng tiếng, những dòng nước mắt muốn tuôn ra ngoài. Tôi cố ngăn lại giọt nước mắt rơi, tụi nó không nói gì cả, nó cũng không muốn làm tôi bối rối hơn nữa để khỏi ai nói rằng: “ con trai lớn rồi mà còn khóc”.
Tôi bắt đầu vùi đầu vào những trò vô bổ, game online, sex, thuốc lá. Trên trường tôi không hề bỏ học bữa nào nhưng tôi thường xuyên bỏ học thêm thậm chí còn bịa ra thêm một số buổi học để đi và còn lấy trộm tiền để đi đánh điện tử nữa. Có khi bố tôi cho 30k để đó xăng thì tôi chỉ đổ ít hơn số tiền ấy còn lại thì mua thuốc hút. Thực ra hút điếu thuốc ấy tôi cũng khó chịu lắm chứ, cái cảm giác đắng trong họng không thể nào diễn tả được nhưng vẫn cố để chứng tỏ mình là người lớn, mình là một người trưởng thành. Bạn bè tôi cũng nhắc nhở tôi chuyện này bởi chúng hiểu sức học của tôi, niềm hi vọng của bố mẹ , dòng họ và cả danh dự nữa. Tôi có điều kiện để học tập nhưng không cố gắng, bao nhiêu người mơ có điều kiện học tập như tôi. Tôi nhận ra mình càng ngày mê tốc độ, khi ngồi trên xe tôi luôn chạy hết ga ( cũng chỉ khoảng 60km/h ) và cũng may mắn cho tôi là chưa một lần bị té ngã dù nhiều lúc tôi không thể làm chủ tốc độ. Nhưng một đêm, tôi đi chậm nhưng do trời tối nên tôi va với một đứa con gái, tuy tối nhưng tôi vẫn nhận ra là con bé em nhỏ hơn 2 tôi 2 tuổi học chung trường cấp 2 và hiện giờ tôi với nó học chung trường với nhau. Tôi nhận ra nó, bình thường đi nhanh không có chuyện gì hôm nay nổi hứng đi chậm thì lại xảy ra chuyện ( thực ra là do thằng bạn tôi đi xe đạp thôi ). Tôi hơi hốt hoảng tôi với thằng bạn đỡ nó dậy và hỏi thăm thử nó có bị sao hay không, nhìn nó thì cũng không bị gì nghiêm trọng cả bởi tôi thấy chỉ bị trầy đầu gối, nó nhăn nhó bảo chỉ bị đau tay. Mọi người xung quanh bảo nó bị gãy tay tôi lo quá, tôi không biết làm sao để giấu bố tôi đây, bởi mọi người ai chả biết tôi con ông thầy D với lại nó bị gãy tay thì lấy đâu ra tiền mà lo cho nó. Đánh liều tôi mượn điện thoại gọi về cho mẹ tôi báo tin. Nghe đến mấy chứ “ tai nạn giao thông thôi” mà mẹ tôi đã khóc ầm lên ( thực ra tôi không dám gọi với bố mà chỉ dám gọi cho mẹ tôi ). Bố tôi nghe thấy vội giật điện thoại từ mẹ tôi, ông hỏi tôi “ mày bị ở đâu có bị làm sao không”, giọng bố tôi vồ vập. “ Dạ không sao bố ạ, con thì không sao, con lỡ tông con bé Ng học trò cũ của ba ” tôi đáp lí nhí. “ Mẹ, đi đứng không cẩn thận là thế đó”, bố quát tôi qua điện thoại. Tôi biết bố sẽ quát tôi bởi bố tôi rất nóng tính và nghiêm khắc.
Nhìn ánh đèn xe và đèn xi nhan quen thuộc, chiếc xe dream rẽ trái, bố mẹ tôi đã tới. Bố tôi lại gần tôi và đánh tôi một bạt tai trời giáng, còn mẹ tôi lại xem bé Ng như thế nào. Cái bạt tai ấy làm tôi lạng choạng đứng không vững, một người chạy vào can bố tôi “ thôi, thầy đừng đánh cháu nữa, dù sao cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà, đừng đánh nó nữa”. Mẹ tôi cũng chen ngang vào: “thôi anh D, chở con bé Ng đi xuống bệnh viện trước đã”. Môi tôi run bần bật như muốn khóc, tôi lại cố cản những dòng nước mắt. Tôi rất giận cái nóng tính của bố tôi thực ra trong chuyện này không hẳn tôi sai, tôi đã đi chậm, đèn xe cũng bình thường, còn Ng thì vừa đi vừa giỡn lại cưỡi xe từ trong ngõ tối mù chạy ra mà không quan sát ( Ng đang giỡn với đám bạn đi học chung về ). Dường như trong người tôi đang rất nóng nảy, tôi bực bội bao nhiêu ngày qua bị Y từ chối, những điếu thuốc, những câu chửi trên gameonline làm tôi trở nên lầm lì hơn.
Tôi bất mãn định dựng cây xe máy về, bố tôi bảo: “mày gởi chiếc xe máy lại và cởi xe đạp này về, về nhà đi rồi lát tao sẽ nói chuyện với mày”. Tôi dắt chiếc xe đạp về mà không thèm nói một lời. Tôi rất bất mãn với cơn nóng tính của bố khi không giữ thể diện của tôi trước đám đông. Tôi khóc, tôi không thể nhịn được, bố chưa hiểu đầu đuôi gì cả mà đã quát mắng tôi. Về đến nhà hai đứa em tôi vội chạy ra hỏi han tôi có bị làm sao không, con bé Ng như thế nào. Tôi quát chúng và bảo chúng vô nhà lo học hành đi đừng vô duyên như thế. Tôi nhờ con em gái tôi gọi điện thoại hỏi thử bé Ng như thế nào, má tôi bảo, không sao đâu chỉ bị trật khớp nhẹ thôi. Tôi nghe mà lòng nhẹ hẳn, tôi chuẩn bị những câu nói để chút nữa thi phần hùng biện với ông già khó tính của tôi. 10h đêm bố mẹ tôi mới về tới nhà, khuôn mặt bố tôi rất khó chịu với tôi, bố tôi bảo phải chở con bé Ng về nhà và xin lỗi bố mẹ nó. Chắc vì nể bố tôi nên họ cũng vui vẻ bỏ qua, dù sao thì bố tôi cũng bớt nóng nảy hơn rồi. Bố tôi gọi tôi ra nói chuyện, không có cái roi nào cả, có lẽ bố tôi cũng biết đấu đuôi câu chuyện chứ không như bố tôi nghĩ, tôi bây giờ chỉ cuối dầu dạ với vâng. Bố tôi bảo từ tối mai là đi học bằng xe đạp. Tôi vội phân trần bởi nếu đi xe đạp mà đi 8 cây số thì lấy sức đâu mà học hành gì nữa. Mẹ tôi cũng nói đỡ vài lời và bố tôi cũng đồng ý cho tôi đi xe máy tất nhiên là phải cẩn thận hơn nữa.
Nằm nghĩ lại tôi cảm giác đây là lần đâu tiên bố tôi nhẹ nhàng đến thế, tôi càng cảm thấy yêu bố tôi hơn ông ấy là người tuyệt vời nhất với tôi.