Tội lỗi 2 - Chương 31
Tôi xin được tiếp tục câu chuyện của mình với Diễm…..
Tôi tìm mọi cách liên lạc với Diễm để hi vọng biết rõ mọi chuyện, trong suy nghĩ của tôi chỉ có cách loại bỏ đứa bé tôi mới mong có cuộc sống bình yên được. Hình ảnh đó cứ ám ảnh lấy tôi, lúc ăn lúc ngủ, tôi không dám giao tiếp với mọi người bởi tôi sợ một ai đó biết được sự thật. Trong con mắt của ba mẹ tôi và của mọi người hàng xóm thì tôi làm chàng thanh niên ngoan ngoãn lễ phép và có phần hơi thơ dại nữa, mẹ tôi lo tôi bước vô mảnh đất này bị nhiễm những tật xấu chứ có mơ bà cũng không nghĩ chuyện động trời này xảy ra nữa…
– Alo, ai vậy – tôi lấy một số lạ gọi cho Diễm
– D..D…D đây mà – tôi ngập ngừng
– Vậy à, thôi tui cúp máy đây chẳng có gì để nói cả
– Khoan đã, cho D một ít thời gian thôi, dạo này sức khỏe của Diễm sao rồi
– Bình thường, mà có liên quan đến D hay không
– Có…có… mà..mà…hỏi thật nhé, chả nhẽ những gì Phượng nói là sự thật à
Một khoảng im lặng đến lặng người, cái lúc ấy tim tôi như muốn thót ra khỏi ***g ngực, tôi nghe từng tiếng đập thình thịch trong ngực mình, mồ hồi túa ra. Con người tôi lúc đó như một cái xác không hồn không thể suy nghĩ được gì. Tiếng thở dài của Diễm và tiếng “uh” lí nhí làm cho con tim tôi hoang mang cực độ. Tôi đánh rơi điện thoại mà sân mà ko hề hay biết, nước mắt không ngừng chảy, tay chân run cầm cập không thể đứng vũng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sóng lưng. Là tôi đã làm điều đó với Diễm hay sao, để mang lại hậu quả nặng nề này hay sao. Trong thời gian ấy tôi luôn gắt gỏng với mọi người kể cả với N với Duy, tôi ko đủ can đảm để kể ai nghe bất cứ câu chuyện này tôi sợ N sẽ rời xa tôi, mọi người sẽ khinh ghét tôi. Cách giải thoát cho tôi lúc này là không thể để sinh linh ấy tồn tại được, trong thâm tâm tôi nghĩ rằng bản thân Diễm cũng ko mong muốn cái sinh linh ấy phá vỡ tất cả hạnh phúc, học tập, công danh mà cô ấy đang theo đuổi được càng đặt biệt cái sinh linh ấy lại mang giọt máu của thằng sở khanh như tôi. Tôi gặp Phượng, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng, có lẽ người bạn thân nhất của mình như thế phượng cũng buồn lắm rồi, tôi gặp phượng với hi vọng khuyên Diễm bỏ đi đứa bé ấy. Phượng nhìn tôi với ánh mắt căm giận khinh bỉ, tôi ko có quyền gì trách phượng:
– Phượng, tui năn nỉ đừng nói cho ai biết mà, đặt biệt là N mà. Khuyên Diễm bỏ cái thai ấy đi được ko?
– {Phượng hắt li nước vào mặt tôi} D, tôi không ngờ ông lại đê tiện và xấu xa đến như thế, con Diễm như thế này do ai, từ trước tui luôn nể ông nhưng giờ tôi mới thấy con người ông. Đến như thế này mà ông vẫn chỉ nghĩ đến cho riêng mình thôi hay sao. Ông sợ N bỏ ông chứ gì, còn con Diễm thì sao, ông có nghĩ đến ko…
– Tui xin bà mà
– Nói cho ông biết nhé, con Diễm ko bỏ nó đâu, nó quyết định rồi đó, sẽ ko có tên người cha. Ông yên tâm mà hưởng hạnh phúc bên người con gái xinh đẹp của ông rồi chứ
– Tui xin bà hãy khuyên nó mà, tui không muốn mang tội với ai cả
– Ông ko biết rồi, thực ra con Diễm bị bệnh thành tử cung mỏng (tôi chỉ nhớ đại khái như thế) nên rất khó có thai và nó không thể từ bỏ cơ hội này được, ông làm sao thì làm. Chào ông
– Phượng…phượng…
Bản thân tôi lúc này đang căng thẳng cực độ, đã có lúc tôi định thuê người gây tai nạn để phả bỏ cái thai của Diễm, nhưng dường như ông trời một lần nữa bất công với Diễm khi cái thai ấy không thể phát triển được (thực ra khi nghe tin này tôi như người chết đuối vớ được phao). Tôi cảm thấy mình thật nhẫn tâm với Diễm nhưng khi đó tôi không thể làm điều gì khác được.
Lại nói về tình cảm tôi với N., sau mọi chuyện đến với tôi thì tôi lại cảm thấy cần N. để chia sẻ mọi chuyện còn N. thì nhận ra 1 điều mờ ám gì đó mà trong thời gian qua tôi thường xuyên nói dối cô ấy. Đến lúc này tôi mới thấy nguy cơ mất em ngay trước mắt, lần đầu tiên tôi sợ đánh mất e, lần đầu tiên tôi thấy tôi cần e thật sự trong cuộc sống của mình, cái cảm giác này mà chưa khi nào tôi có được. Qua bao nhiêu biến cố tôi mới cảm nhận hết tình cảm của N. dành cho tôi, thèm cái cảm giác bình yên rụt rè khi đi cùng e.
Cưỡi chiếc xe đạp mini tàu, trên tay là bó hoa hồng thật to, bộ quần áo bảnh bao nhất, tôi định hôm nay sẽ tỏ tình với N. những tình cảm trong lòng mình. Bao nhiêu câu nói yêu thương tôi chuẩn bị trong đầu, tôi tưởng tượng ra cảnh em sẽ ngả đầu vào ngực tôi, cười 1 nụ cười bẽn lẽn. Ôi thật hạnh phúc biết bao cho những người đang yêu, trong trái tim tôi hứa nguyện thề chỉ yêu mỗi em và riêng mình em. Nhưng những mong muốn trong lòng bị một gáo nước lạnh khi đến dãy trọ e thấy N. mặc 1 bộ đồ thật dễ thương đang tươi cười với 1 người đàn ông luống tuổi cho tiền N., hai người khoát tay nhau khá tình tứ và sau đó 2 người lên 1 chiếc xe hơi sang trọng. Nỗi nhớ e cộng với những mong muốn yêu thương cà tôi cảm thấy trái tim mình bị tổn thương, tôi đã định ra hỏi cho ra lẽ nhưng cảm thấy mình ko cần làm thế, tôi chà đạp bó hoa hồng mà tôi đã mua hơn cả trăm ngàn, nước mắt tôi ứa ra. tôi quay xe về phóng xe như điên trong lòng tôi tức tối vô cùng nếu như lúc đó ai mà gây chuyện với tôi thì tôi sẵn sàng ăn thua đủ. Trong đầu tôi nghĩ rằng N. là một con gái gọi hạng sang không hơn kém, tôi hận tất cả, hận bản thân mình và hận cả N.. Và rồi tôi đạp như bay về nhà, trong đầu bao nỗi uất hận khi cảm thấy bị người mình yêu thương nhất lừa dối. Tôi đâm sầm vào chiếc xe máy ở ngã tư cánh tay tôi không thể nhấc lên nổi…..
– D, có bị làm sao ko – N. vào viện thăm tôi với cánh tay băng bó vì bị gãy
– Cô đi ra đi, tôi không muốn gặp cô nữa, tôi không ngờ cô đấy…..
– D, nói gì N. không hiểu
– Đừng giả nai nữa đi ra ngoài mau, tôi không nghĩ cô là hạng người rẻ tiền như thế…. – Tất cả mọi người đang nhìn tôi, những bệnh nhân nằm bênh cạnh đang nhìn vào chúng tôi.
– D. nói gì N. không hiểu – N. có vẻ sửng sốt với những lời nói của tôi
– Cô không khác gì hạng điếm rẻ tiền..
Hai cái tát như trời giáng, N. ôm mặt chạy ra ngoài, chưa có khi nào N. tát tôi như thế chưa bao giờ N. ôm mặt khóc như hôm nay. Phải, những lời nói của tôi thì ai không khóc cho được chứ, còn tôi cũng thấy lòng mình đớn đau khi phải nhìn N. khóc, tôi thấy mình thật độc ác. Mọi người nhìn tôi xì xầm điều gì đó tôi không nghe rõ, chắc họ cũng đang trách móc tôi. Mấy hôm sau tôi xuất viện, thằng Duy mới nói cho tôi biết 1 sự thật 1 sự thật mà khiến tôi suốt đời không thể quên.
– Địt mẹ, hôm nay mày xuất viện tao mới nói cho mày biết. Tao đéo ngờ mày có thể nói với N. những lời như thế trước mặt mọi người.
– Mày biết cái gì đâu, để tao kể lại cho mày nghe đã – tôi lớn giọng
– Mày đéo cần kể, tao biết chuyện gì. Nếu mày ko nằm viện thì tao đập vào mặt mày mấy cái đấm rồi. Con thảo kể cho tao nghe rồi, mày hồ đồ quá d. ơi.
– Mày biết rồi hả, thế tao nói có sai ko
– Mày sai rồi mày, mày biết người đó là ai không, là cậu nó đó, ở bên canada vừa về chả nhẽ ổng cho tiền nó mày lại nghĩ zậy sao, mày làm nó tổn thương như thế nào như thế nào mày biết ko d.
Tôi chùng giọng lại lòng tôi nghẹn lại, trời thế mà tôi buông những lời như thế với N. tôi khóc như 1 đứa trẻ, tôi đã hối hận những lời nói thiếu suy nghĩ của mình. Tôi chỉ kịp vứt túi đồ của mình mà đạp như bay qua nhà N., tôi quá ích kỉ khi nghĩ về người con gái của mình yêu thương như thế, phải, tôi đã sai quá nhiều khi nghĩ về N. như thế, tôi ko biết có còn kịp để tôi nói với N lời xin lỗi chân thành hay ko.
– Thôi, ông về đi, con N. ko gặp ông đâu – Thảo nói với tôi ở ngoài ngõ
– Thì cứ để tui vô gặp nó thử đi, biết đâu vì tình cảm nó bỏ qua cho tui
– Bỏ qua sao, ông nói với nó như thế mà nghĩ nó có thể bỏ qua chô ông hả, tui khuyên ông chân thành là về đi đừng làm con bạn tui thêm đau khổ nữa, tui xin ông đó
– Dkm, thằng chó, biến đi đừng đứng trước chỗ này – Thằng Văn từ phía sau xấng tới nói
– Con cặc, mày im đi, thứ chó như mày mà đủ tư cách nói chuyện với tao àh, biến mẹ đi. Tao đang bực mình đó
– Mày u mê *** quá rồi đấy con trai àh, biến đi còn kịp…..
Hai thằng cãi nhau ôm sồm trước cổng nhà trọ với đủ lời lẽ tục tĩu, đến nỗi chủ nhà trọ phải ra đuổi 2 chúng tôi đi. Từ phòng trọ N. cũng chạy ra, hình như N. có ốm hơn nhiều kể từ lúc thăm tôi trong bệnh viện, con thảo vội kéo thằng văn qua quán nước đối diện.
– N, cho D….
– Thôi d đừng xin lỗi nữa. N., ko muốn nghe nữa..
– Cho d 1 cơ hội này nữa thôi, xin lỗi mà, là tại d tất cả..
– Thôi d àh, quá nhiều cơ hội rồi, tất cả chấm dứt. Hãy để N được yên đi
– N., N., …. – tôi cố níu kéo
Tôi không tin rằng tôi đã mất N., mối tình đầu của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ mất nó, chưa khi nào tôi nghĩ n. sẽ rời xa cuộc đời tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng N. chỉ tạm thời giận tôi thôi, tôi chưa thể chấp nhận điều đó. Tôi đã khóc, tôi đã khóc như 1 đứa con nít, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ khóc như thế mỗi khi bị trận đòn roi của bố và giờ đây nước mắt tôi đã rơi vì 1 người con gái. Người con gái ấy ko làm tôi đau mà chính bản thân tôi tự làm đau mình. Ngay bây giờ tôi vẫn hi vọng rằng người con gái ấy sẽ quay lại với tôi. Một tháng, hai tháng rồi tôi cũng chấp nhận sự thật ấy, tôi phải chấp nhận rằng N. đã xa tôi rồi, vết thương mà tôi gây ra quá lớn trong lòng N.,mỗi lần qua nhà N. luôn tìm cách tránh né tôi ko muốn gặp tôi. Thời gian sau ấy tôi cũng phải lấy lại sự cân bằng cho cuộc sống của mình, tạm xếp hình ảnh N. vào 1 góc trái tim để tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi tự hứa sẽ ko bao giờ sa ngã vào những cám dỗ trong đất phồn hoa này chỉ vì tình cảm, tôi ko thể lấy rượu chè giải sầu mà tôi biến đau thương ấy thành động lực cố gắng cho mình….. (còn tiếp)
**********
Các bạn à, sau mấy tháng trời bị tai nạn tôi bị nằm hôn mê mấy tháng trời. khi mở mắt tôi mờ mờ mở ra thì người đầu tiên tôi thấy thấy ko phải là Hương, mối tình hiện tại của tôi mà lại là N., tuy mấy năm ko gặp nhau nhưng tôi vẫn không thể quên được hình ảnh của N. và giờ đây cái tình cảm năm xưa trỗi dậy trong lòng tôi. Thì ra sau khi bị tai nạn bác sĩ bảo tôi bị chấn thương sọ não, bị hôn mê, và chưa dám khẳng định tương lai như thế nào thì mối tình 2 tháng của tôi đã vội vã bỏ đi không nói 1 lời từ biệt, bao lâu nay Hương quen tôi chỉ vì thu nhập quá cao của tôi. Còn N. đã hủy bỏ đám cưới với Văn khi ngày cưới cận kề chỉ vì hay tin tôi bị tai nạn. Giờ tôi mới hiểu có những con người ko phải lúc nào cũng thề hẹn với mình là người iu mình thật lòng. Thì ra N. và Văn đã làm đám hỏi với nhau nhưng khi ngày cưới cận kề thì N. hay tin Hương bỏ tôi và N. hủy bỏ đám cưới để chăm sóc tôi. Bao lâu nay khi tôi bị tai nạn N. đã chăm sóc tôi, thay tôi chăm sóc ba mẹ và giúp mẹ tôi vượt qua nỗi đau này. Có lẽ ông trời quá ưu ái cho tôi khi lại lần nữa ban cho tôi người con gái tốt nhất trên đời này. Tôi và N. giờ đã quay lại với nhau, tôi ko thể làm N. chịu khổ thêm 1 lần nữa. Lúc này đâu tuy chân tôi đi còn chưa vững vẫn phải nhờ đôi nạn gỗ, bàn tay còn run nhưng tôi sẽ yêu N., yêu N đến lúc chết…..