Tội lỗi 2 - Chương 25
Băng qua con đường nhựa, bai bên là những bãi mía thỉnh thoảng mới có vài nhà dân chúng tôi cũng đến được nhà Yến. Lần đầu tiên tôi đến nhà Yến, căn nhà khá rộng rãi và sạch sẽ phía sau còn có cả một vườn cây ăn trái với đủ thứ loại. Không thể tin một ngôi nhà như vậy mà không có bàn tay của một người đàn ông. Mẹ của Yến, một người phụ nữ già hơn với cái tuổi 45 nhiều. Yến không có bố từ bé, kí ức của yến và người bố chỉ là những hình ảnh nhập nhòe trong kí ức. Trong khai sinh của Yến vị trí tên cha đã được bỏ trống, tôi không bao giờ muốn làm Yến tổn thương nên ít khi nào nhắc đến từ bố trước mặt Yến.
Đã lâu rồi cả lớp mới có một dịp vui vẻ với nhau thế này, tụi nó vẫn hồn nhiên như ngày nào. Chúng tôi tranh thủ ra ngoài vườn để phá vườn cây nhà Yến hay vài đôi trong lớp tranh thủ nắm tay nhau đi dạo trên bờ ruộng lúa. Tôi vào nhà lật quyển album đã củ trên cái bàn ở phòng khác ra xem, nó là tất cả quá trình mà Yến đã sinh ra và lớn lên. Tôi thấy hình ảnh một cô bé dễ thương thắt bím hai bên đang nhận thưởng hay hình mai mẹ con Yến đang vui vẻ bên nhau. Tôi chợt dừng lại trước một tấm ảnh trắng đen đã cũ kĩ, đó là một chàng trai đang tựa vào gốc cây. Người con trai ấy quen lắm, khá quen thuộc với tôi bởi người đó chính là BỐ của tôi. Tuy tấm ảnh đã cũ không đủ để thấy khuôn mặt nhưng tôi vẫn nhận ra được bởi vì bố tôi giữ khá nhiều hình ảnh hồi còn trẻ. Tôi lật phía sau tấm ảnh củ kĩ ấy là dòng chữ “tặng em, …. Ngày 3/4/1984”. (trong dấu … là địa danh mà bố tôi đã công tác trong thời kì bao cấp )
Tôi rất tò mò bởi không hiểu vì sao Yến lại có tấm ảnh này chứ với lại lời nhắn nhủ khá tình cảm..
– Ai trong tấm hình này vậy – tôi hỏi Yến
– À, mình nghe mẹ mình nói là bố mình.
Tôi không nghe nhầm đấy chứ, tôi nghĩ chắc chắc phải có sự nhầm lẫn gì ở đây. “không có chuyện như thế đâu” tôi thầm nhủ bản thân. Chuyện người giống người là bình thường mà với lại tôi đâu thấy mặt người con trai trong ảnh chứ, trên đời đâu thiếu những chuyện trùng hợp như thế chứ. Nhưng trong thâm tâm tôi rất lo, tôi sợ gia đình tôi tan vỡ, tôi sợ bố tôi sẽ rời bỏ gia đình này mặc dù tôi biết bố tôi không phải là người như thế. Tôi không hiểu một giáo viên ưu tú như ông sẽ đối diện như thế nào nếu đây là sự thật.
Tôi gọi điện cho bố tôi để hỏi rõ mọi việc, không cần suy nghĩ làm gì cho nặng đầu, tôi hi vọng sẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi
– Alo, con đấy hả đi chơi vui chứ
– Dạ, con đang ở nhà Yến bí thư cũ của lớp
– Gọi điện có chuyện gì không con
– Thực ra cũng có bố à, bố có biết cô Ngọc mẹ Yến lớp con không – Tôi có cảm giác sự khó nói của bố tôi, hình như ông đang có chuyện gì đó muốn giấu thì phải
– Kh..ông. Ba không biết, c..ó chuyện gì hả con
– Dạ không, nhưng con thấy một tấm của ba trong quyển album của Yến mà Yến lại nói….
– Ch..ắc con nhầm đó mà, ba đang họp
– Ba..ba…ba – Tiếng bíp bíp kéo dài làm tôi càng thêm lo sợ, tôi lo sợ điều đó sẽ xảy ra
Tôi gọi lại thì lần này là ò í e“thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được….”, tôi lo quá chả nhẽ đó là sự thật. Tôi cố xóa đi những suy nghĩ ấy để vui vẻ với đám bạn đang hò hét dưới kia nhưng không thể, nó cứ bám riết lấy tôi cả ngày hôm ấy. Trong tôi nửa tin nửa ngờ, một tấm ảnh đen trắng và những gì tình cảm của bố tôi giành cho gia đình làm tôi yên tâm hơn nhưng với thái độ khi nãy làm tôi thật bối rối. Tôi giả vờ có việc nhà để về trước, trên đường đi vô vàn những câu hỏi suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi không muốn tin đó là sự thật, tôi không biết phải đối mặt nó như thế nào.
– Ba đâu hả mẹ – tôi dựng xe rồi chạy vào hỏi mẹ
– Ba mày chắc đi họp hành tổng kết cuối năm rồi chắc đi nhậu luôn rồi
– Thế bao giờ ba về
– Mày gọi điện hỏi ổng thử chứ sao mẹ biết
– Máy ba không liên lạc được
– Có chuyện gì mà gấp thế, chờ ổng tối về không được hay sao
– ….
Tôi không biết có nên kể lại với mẹ những chuyện vừa qua hay không, tôi sợ đó là cú sốc quá lớn trong cuộc đời bà. Tất nhiên là tôi không muốn nó trở thành sự thật, tôi không muốn chia sẻ tình cảm của cha mình với bất cứ một ai kể cả với Yến. Tôi hi vọng đó chỉ là một suy nghĩ hồ đồ của tôi của tôi.
Nhìn đồng hồ đã 12h đêm, nãy giờ tôi ngủ quên trên giường trong những suy nghĩ miên man, bố tôi vẫn chưa về chắc lại đi đâu đó với mấy thầy trong trường. Ánh đèn xe dream xuyên qua lớp cửa kính chiếu thẳng vào mắt tôi, bố tôi về. Người nồng nặc mùi bia, tôi vội chạy ra hỏi ông về những gì tôi đã thấy ở nhà Yến. Bố đưa tôi vào phòng tôi nói chuyện, tôi cảm giác một chuyện vô cùng nghiêm trọng từ ánh mắt bố, chả nhẽ những gì ở kia là sự thật hay sao. Đôi bàn chân tôi không đứng vững khi nghĩ như vậy
– Chuyện này là thật.
– Bố, tại..tại sao lại là thật
– Thì nó như thế là thật chứ sao
– Thế mẹ có biết gì không – Đôi mắt tôi rưng rưng, tôi không thể chia sẻ với ai tình cảm gia đình mình cả
Mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng từ khi nào, bà nghe hết câu chuyện và bà cũng hiểu hai cha con chúng tôi đang nói về gì. Điều ngạc nhiên là mẹ tôi không phản ứng gì cả, dường như nó không quá bất ngờ với mẹ tôi. Nếu như một người phụ nữa bình thường có lẽ sẽ gào lên nhưng mẹ tôi vẫn điềm tĩnh đến mức ngạc nhiên.
– Em về phòng ngủ đi, anh nói với con chuyện này đã – bố tôi nói với mẹ
– Mẹ con cũng biết chuyện này rồi con đừng nói với ai chuyện này nhé kể cả em con
– Nhưng bố định giải quyết sao chuyện này, con không cho cho phép ba nhận nó đâu. – tôi nghẹn ngào, tiếng nấc trong cổ họng
– Con yên tâm đi, ba có cách giải quyết của ba
– Con nói trước ba mà nhận nó thì con không phải là con của ba đâu
– Đã bảo ba có cách giải quyết của mình mà
– Nhưng…..
– Con ngủ đi.
Bố tôi khép cánh cửa lại và tắt điện, cái cảm giác cô đơn ập đến bên tôi, tôi không thể chấp nhận sự thật này nó quá kinh khủng, chả nhẽ người con gái mà tôi đã từng yêu thương một thời giờ lại là đứa em cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi không muốn chia sẻ ba mình với bất cứ ai, có phải tôi quá ích kỉ hay không nhưng hình ảnh của ba trong lòng tôi là một hình ảnh tuyệt đẹp, tôi không muốn chia sẻ với ai cả. Tôi úp mặt xuống gối mà khóc ngon lành, khóc cách tức tửi. Tôi lo sợ bố sẻ bỏ mẹ con tôi, tôi sợ cái viễn cảnh đen tối của gia đình. Tôi nghĩ lại thấy mình thật ích kỉ, dù sao Yến cũng thiếu tình cha con quá lâu rồi, nhưng…. . Tôi không thể thoát ra những suy nghĩ viễn vông này được, càng cố quên thì không thể quên được. Tôi chìm trong những suy nghĩ miên man về gia đình tôi
– Dậy, dậy đi
– Làm gì mà gọi sớm vậy mẹ
– 8h rồi chứ sớm gì nữa
– Từ từ ngủ đã
……
Tôi làu bàu ngồi dậy, dường như chẳng có gì khác biệt cả mẹ tôi cũng chẳng có thái độ, đằng sau câu chuyện này hình như có một điều gì đó rất đáng sợ. Mẹ không hề trách ba tôi, tôi cứ nghĩ rằng chắc mẹ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra trong nhà
– Ba đâu hả mẹ – tôi vừa nhai cái bánh mì vừa hỏi mẹ
– Ba mày đi về nội rồi, dọn dẹp nhà cửa rồi đón tết chứ.
– Mẹ, nếu như ba có một đứa con riêng với ai đó thì mẹ sẽ làm gì – tôi hỏi mẹ một thái độ thận trọng.
– Ý con nói đến chuyện Yến lớp con phải không
Tôi thật sự bất ngờ, mẹ tôi biết mọi chuyện nhưng tại sao mẹ tôi không có phản ứng gì hết
– Vậy mẹ biết mọi chuyện à
– Gần như thế
– Tại sao bao năm qua mẹ không trách bố không nói với con
– Con còn nhỏ chưa hiểu đâu
– Tại sao nhỏ con năm nay 19 tuổi rồi mà, con cần biết những chuyện như thế này – Tôi lớn giọng
– Đừng nói hỗn với mẹ kiểu đó nghen, nhưng con chưa hiểu hết mọi chuyện đâu sau này con sẽ hiểu
– Nhưng sao mẹ không phản ứng gì, chuyện này là sao
– Thì như những gì con biết đó thôi, đúng ra con phải gọi Yến bằng chị đó ( Yến sinh tháng 5 còn tôi sinh tháng 10 )
– Không, không có chuyện như thế đâu. Mà mẹ cũng chịu được chuyện này à
– Chứ bây giờ theo con phải giải quyết sao. Mà không được nói với ai đó nghen đặc biệt là Yến và các bạn trong lớp
– Con không nói nữa
Tôi tức giận mẹ nên không thèm nói chuyện nữa, tôi không hiểu mẹ đang nghĩ gì nhưng trong lòng tôi buồn lắm. Tôi chắc chắn không muốn nói với ai chuyện này cả, nhưng tại sao tôi không được nói với Yến chứ đó là điều tôi băng khoăn nhất. Dù sao chúng tôi cũng chẳng có lỗi, có lỗi thì đó là của thế hệ trước chưa không phải của tôi. Đằng sau còn có cả một uẩn khuất nữa chứ không đơn thuần là như thế.
*******
Tiếng điện thoại rung lên, thì ra của thằng Hùng. Hùng là một trong những thằng bạn khá thân của tôi từ cấp 1. Phải nói tôi và nó có nhiều điểm trái ngược nhau, tôi hơi mập thì nó lại là thằng ốm lòi xương. Gia đình nó là một trong những bậc giang hồ có tiếng của huyện chúng tôi, bạn bè của nó toàn thứ đầu trâu mặt ngựa giang hồ khắp nơi. Nhưng nó vẫn thích chơi thân với chúng tôi ( tôi và thằng Duy ) hơn có lẽ vì chúng tôi được giáo dục đàng hoàng hơn. Thực tình bố mẹ tôi không thích tôi chơi với nó bởi vì bố mẹ tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tôi.
– Gì đó mày thằng em – Tôi vẫn hay nói với nó kiểu như thế
– Mày đang ở đâu đó
– Ở nhà, mẹ đang có chuyện bực có gì không
– Tất nhiên là có chứ, mày kiếm chỗ nào vắng vắng đi rồi tao nói
– Thằng điên, nói điện thoại mà cũng phải kiếm chỗ vắng
– Nhanh lên đi
……
– Có chuyện gì, nói mau đi
– Chắc là vắng không cha
– Yên tâm, mẹ tao rửa chén rồi
– Lên nhà tao, tao cho xem cái này
– Mẹ, cái gì thì nói đại đi
– Tao cho mày xem hàng hiếm này
– Lôi thôi quá, nói rõ đi
– Mày có lên không, nói thẳng một câu đi
– Lên thì lên có cần rủ thằng Duy không
– Khỏi, mình mày thôi
Tôi mặc đại một chiếc áo thun rồi lên nhà nó, tôi nghĩ chắc nó có cái gì rất quý nên mới rủ tôi. Và tất nhiên cái món quà nó dành cho tôi quả nhiên độc đáo và hết sức bất ngờ và sốc với tôi..