Tội lỗi 2 - Chương 24
Kết thúc môn thi học kỳ cuối cùng tôi vội vàng khăn gói về quê đón tết cùng gia đình. Năm tháng đầu tiên xa nhà với tôi quả là không dễ dàng gì, tôi rất nhớ bố mẹ đứa em gái và cả ngôi nhà thân yêu đấy nữa. Tôi chỉ mong sao nhanh được về quê sau bao nhiêu tháng trời xa cách. Cái không khí tết đang cận kề, tôi thấy sự tất bật của mọi người. Trên chuyến xe của tôi hầu hết là người đồng hương đi làm ăn xa hay những sinh viên về quê đón tết như tôi. Những câu chào hỏi nhau, sự quan tâm chia sẻ với nhau làm cho những người xa quê chúng tôi ấm lại.
Người đầu tiên tôi gặp ở bến xe là bố tôi, ông vẫn thế, cái dáng người hơi mập ấy. Đầu ba tôi đã lấm tấm vài sợi bạc, có lẽ vì lo cho tôi mong tôi học hành nên người, mong tôi đừng vấp ngã những cạm bẫy của cuộc sống. Bố tôi luôn là người quan tâm đến tôi nhất, ông lúc nào cũng bên cạnh để nhắc nhở tôi mỗi khi tôi vấp ngã. Những trận đòn roi chưa bao giờ làm tôi ghét ba tôi thậm chí tôi càng thương ông hơn, tôi biết đánh tôi ông cũng không sung sướng gì mà chỉ muốn tôi thấy lỗi lầm của mình. Không một người cha nào muốn con cái của mình phải chịu đau đớn cả.
– Sáng nay ba không đi dạy à
– À không, sáng nay ba có 2 tiết đầu thôi
– Mẹ con đi làm rồi hả
– Ừ, cuối năm mà
– Thôi bố con mình về đi kẻo trời nắng to thì khổ
Căn nhà của tôi cũng chẳng thay đổi nhiều, tôi đi một vòng để nhìn lại từng căn phòng, từng góc nhà. Bố tôi cũng mua vài chậu hoa mai để không khí đón tết thêm ấm cúng. Cái không khí tết đang về tràn ngập từng ngôi nhà mái đỏ trong xóm. Dường như con người và mọi vật đang hối hả để đón một mùa xuân mới đang về.
Tối nay bố tôi đi dự một buổi tiệc tất niên ở nhà người bạn, đây là cơ hội để tôi và mẹ của tôi nói chuyện riêng.
– Cuối tuần này nhà mình làm tất niên, con đưa bạn gì đó bữa chăm sóc con lên dự nhé
– Không được đâu, bọn con chỉ lại bạn bè bình thường thôi mà với lại nhà N xa lắm ở tận … chứ đâu phải gần đâu
– Thì nói với nó lên nhà chơi rồi có gì tối ở lại chứ có sao đâu. Mà mẹ cho con mời bạn bè 1 bàn mà chứ có mời riêng đâu
– Thôi, khi khác đi – tôi rất ngượng khi nghĩ tới cảnh lần đầu dẫn bạn gái về nhà
– Ơ, cái thằng này sao thế
– Thì con mời bạn bè con được rồi chứ nhà N xa quá mà. Mà con rủ thì N cũng không đi đâu
Đúng lúc đó thằng Duy qua nhà tôi ( nhà tôi và nó gần nhà nhau), mẹ tôi gọi nó
– Duy vào cô hỏi tí. Cháu có biết con N không
– Dạ biết chứ cô, con bé xinh lắm, nó chăm sóc thằng D kĩ lắm cô ơi
– Thằng kia nói tào lao gì vậy – tôi cố nháy mắt với nó nhưng thằng Duy giả vờ như không thấy
– Cô ơi, N xinh lắm bao nhiêu thằng mà không cưa được đó, cháu thấy nó chỉ yêu quý mỗi thằng D thôi
– Thật thế hả, thế cuối tuần này cô tất niên cháu mời nó hộ cô nhé
– Mẹ, mẹ này, tất niên nhà mình mà nhờ thằng Duy mời là sao
– Thì tao mời cũng được có sao đâu, mày cứ ngồi yên đi
– Thôi để tao mời, mẹ hay để khi khác nhé – tôi cố năn nỉ mẹ tôi
– Bây giờ con làm không hay để má nhờ thằng Duy
– Thôi để con mời…
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho N, tôi nghĩ chắc N sẽ từ chối vì nhà N quá xa mà. Và tất nhiên quả như tôi đoán ban đầu N từ chối vì nhà quá xa. Tôi cố năn nỉ để N đồng ý lên nhà tôi bởi vì mẹ tôi nói nếu mời N lên được nhà tôi thì phụ cấp hàng thàng của tôi từ gia đình một tháng thêm 200 nghìn. Và tất nhiên N đồng ý, tôi hẹn sẽ ra tận nhà N để đưa N về nhà tôi. Vài ngày sau đó tôi nhận được tin bố em nhập viện, N nói rằng không thể lên nhà tôi được và tất nhiên tôi không thể làm gì khác ngoài hẹn em vào 1 dịp khác.
********
28 tháng chạp, những ngày cuối cùng của năm Quý Mùi đang chậm rãi trôi qua trong cái tiết lạnh của mùa xuân. Cả lớp cấp 3 chúng tôi tổ chức một chuyến đi đến nhà Yến cô bí thư đáng yêu của lớp chúng tôi. Tôi và Yến lúc này đã trở thành những người bạn tốt của nhau, dù cho thời gian qua không gặp nhau nhưng chúng tôi vẫn luôn xem nhau như 2 người bạn thân mà thôi. Tôi đâu biết rằng chuyến đi này thay đổi cả cuộc đời tôi, thay đổi cả hạnh phúc gia đình tôi…….