Tội lỗi 2 - Chương 20
Cuộc sống của tôi trở về với một cuộc sống bình thường, mẹ tôi cũng biết chuyện của tôi nhưng chỉ đơn thuần là bạn bè chứ bà không biết việc tày trời kia. Tôi dồn toàn bộ sức mình để học tập và theo đuổi Yến, người con gái tôi yêu thương nhất. Tôi tự hứa với chính mình sẽ không bao giờ phạm lại cái sai lầm như đối với Liễu, tôi tự hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ cô gái nào khác nữa. Nhưng Yến ngày càng xa tôi, chúng tôi không còn tình bạn thân thiết như ngày nào nữa mà thay vào đó một khoảng cách vô hình đang hiện ra giữa hai chúng tôi. Vì sao chứ, tôi đâu có lỗi gì để em đối xử với tôi như thế, chả nhẽ theo đuổi người con gái mình yêu thương nhất là sai hay sao. Trong lớp tôi cũng còn mấy người theo đuổi Yến nhưng Yến vẫn vô tư với chúng còn tôi thì ngược lại. Tôi không biết vì sao con gái lại khó xử như thế. Lòng tự tôn của tôi lại nổi lên, tôi không thể chịu kiểu xúc phạm như thế, tôi đâm ra ghét Yến ghét cay ghét đắng. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ lúc nông nổi của tôi bởi không ai có thể thay thế Yến trong lòng tôi. Tôi nhận ra điều đó, tôi biết mình phải cố quên đi hình bóng sẽ mãi không thuộc về mình, tôi phải quên đi Yến.
Tôi vùi đầu vào học, học để quên Yến và chuẩn bị cho 2 kì thi quan trọng sắp đến. Ngày bế giảng năm học, trong lòng chúng tôi cái cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Sau buổi học này chúng tôi sẽ trở thành những “cựu học sinh trường THPT chuyên …….”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lớp 12 chuyên toán lại thân thương đến thế. Những kỉ niệm của 3 năm học tràn về làm lòng mỗi chúng tôi thêm bồi hồi. Trong lòng tôi man mác buồn, 3 năm học đến thật nhanh như 1 cơn gió thoảng qua. Con gái lớp tôi khóc, cô giáo chủ nhiệm ôm từng đứa dặn dò. Cô ơi, cô như người mẹ của chúng tôi, từng cử chỉ yêu thương, từng câu mắng, từng câu nói trêu tôi với yến… lại hiện về trong tâm trí tôi. Tôi không phải là cán sự lớp, học hành thì cũng tệ ( thuộc dạng thấp nhất lớp ) mà cô lại thương tôi đến thế. Từng kỉ niệm của lớp hiện về trong tâm trí tôi, đó là những chuyến đi chơi, là những lúc cùng nhau làm trại vì lớp, là những lúc bất đồng tranh cãi với nhau về một vấn đề gì đấy, là những dòng lưu bút vội trao…. Tất cả hiện về trong tâm trí tôi rõ mồn một. Những dòng nước mắt tôi chỉ chực tuôn trào. Đám con gái và cô ôm nhau khóc đã làm cho đám con trai chúng tôi muốn khóc theo, chúng tôi cố ngăn những dòng lệ không trào ra mí mắt. Hình ảnh thân thương ấy đã thu gọn lại nằm trong góc trái tim tôi, tôi sẽ không bao giờ quên đến khi kết thúc cuộc đời này.
Đầu tháng 6 lòng mỗi sĩ tử chúng tôi lạ nôn nao lạ thường vừa mừng vừa lo. Sao không lo được bảo 2 kì thi quan trọng của cuộc đời đang ở trước mắt, một sai sót, một lỗi lầm cũng có thể giết chết cuộc đời mỗi người. Tôi quyết tâm đạt được mục tiêu mình đã tự đặt ra. Kì thi tốt nghiệp diễn ra, nó không quá nhiều áp lực như tôi nghĩ. Đề dễ, thầy cô không quá khắc khe với thí sinh nên kết thúc kì thi với số điểm 48, một số điểm không quá tệ để tôi có niềm tin vào kì thi đại học sắp đến
Chuyến tàu TN7 đưa tôi và Tr thẳng tiến về Sài Gòn để tham dự kì thi đại học. Trong lòng chúng tôi nôn nao khó tả, tôi coi lại những gì mình đã học tôi quyết tâm sẽ đậu đại học để làm bước tiến cho các đứa em tôi sau này. Một tháng sau tôi dò trên mạng về kết quả kì thi đại học, tôi hoàn toàn suy sụp khi chỉ thiếu nửa điểm nữa là tôi đậu ngành danh tiếng nhất của ĐH Bách Khoa thành phố. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi cố dò đi dò lại hi vọng sẽ có sự nhầm lẫn gì đó. Không thực sự tôi không đậu, tôi quá chủ quan nên mới thế này. Tôi biết ba mẹ tôi đau như thế nào khi hi vọng thật nhiều vào tôi, còn dòng họ tôi nữa ông bà nội tôi. Tôi có lỗi với tất cả mọi người đặc biệt là ông nội quá cố của tôi. Bố mẹ tôi an ủi tôi, ông bà cố làm ra khuôn mặt không buồn rầu để tôi không cảm thấy bị áp lực. “Bố thấy cũng có cái may đó con ạ, nếu như con đậu cái trường này với số điểm vừa đủ thì sẽ rât khó khăn cho con học tập”. câu nói của bố tôi làm tôi bừng tỉnh. “Đúng mình phải biết tự vượt qua chứ, cố lên đi D ơi, mày làm được mà” – tôi tự an ủi mình. Tôi không dám ra đường sợ gặp ánh mắt chế giễu của mọi người. Cũng may tôi đậu 1 ngành khối B trường ĐH danh tiếng không kém nên cũng vớt vát phần nào danh dự.Mặc dù chẳng thích cái ngành khối B này là mấy nhưng tình thế bắt buộc tôi phải chấp nhận nó. Tôi tự tin với số điểm khối A tôi có thể dư sức đậu ngành xét NV2. Tôi cũng tự tin hơn nhưng không phải vì thế mà hết buồn, trong lòng tôi cũng canh cánh một nỗi buồn khi không đạt được những gì mọi người kỳ vọng.
11h đêm, tôi đang vùi đầu trong cái chăn thì tiếng điện thoại reo lên. “0973…..”, một số lạ quá, tôi chẳng buồn bắt máy làm gì tôi làu bàu
– Alo
– Sao nghe giọng buồn thế – một giọng trong trẻo bên đầu dây kia làm tôi bừng tỉnh
– Xin hỏi ai bên đầu dây ạ
– Không nhận ra ai à
– Không
– N nè, không nhớ à
– À, sao lại không nhớ chứ
– Uh, N biết D có chuyện buồn nên gọi điện an ủi, D đừng buồn nhé còn rất nhiều cơ hội ở phía trước….
Tôi chực trào nước mắt mỗi khi ai nói đến chuyện này, bạn bè tôi cũng khá quan tâm đến tôi khi tôi trượt đại học. Nhưng có lẽ chỉ có N hiểu là tôi đang nghĩ gì đang hụt hẫng như thế nào. N là người bạn quan tâm đến tôi nhất. Thực ra trong năm 12 này tình bạn chúng tôi khá tốt đẹp, tuy không học chung trường nhưng gặp nhau khá thường xuyên và cũng hiểu nhau nhiều thứ. Tôi chợt nhận ra mình có một người bạn rất tốt luôn biết quan tâm chia sẻ mọi việc. Thực ra kì thi vừa rồi N không cao điểm bằng tôi nhưng N vẫn đậu trường mà tôi mong ước. Chúng tôi thường xuyên quan tâm đến nhau hơn, nhắn tin chat chit để chuyện trò với nhau.