Tội lỗi 2 - Chương 19
Lần đầu tiên ngày valentine tôi lại chở một cô bạn gái để đi chơi khắp phố phường, trong lòng tôi như thế nào nhỉ không biết lúc đó có vui không nữa hay là tâm trạng rối bời. Em bảo lần thứ 2 đi chơi với bạn trai nhân ngày valentine, tôi không biết vì sao em lại nói ra câu đó nữa. Nếu tôi là bạn trai thực sự của em thì tôi sẽ ghen như thế nào không biết. Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay mà lòng tôi khao khát một hạnh phúc thực sự, nó không phải là sự giả tạo nữa, tôi sẽ không cảm thấy bối rối khi được em ôm. Tôi đưa em vào một quán lề đường, quán này nằm cạnh bờ sông rất yên tĩnh, lãng mạn dành cho các cặp tình nhân.
– Chúc hai em sẽ hạnh phúc với nhau nhé. – chị phục vụ ôm trên tay một bó hoa hồng tặng chúng tôi. Tôi hơi bất ngờ bởi bình thường tôi với mấy thằng bạn cũng hay ăn uống ở đây mà không thấy gì đặc biệt.
– Cám ơn chị rất nhiều nhé – tôi nở nụ cười và đón nhận bó hoa của chị
Chúng tôi dắt tay nhau dạo trên bãi cát ven sông. Có rất nhiều đôi tình nhân nắm tay đi dạo thấp thoảng cũng có những anh đang tỏ tình với người ấy. Tôi và Liễu đứng lại xem tỏ tình của anh chàng, chắc anh chàng chuẩn bị cũng khá công phu cho lần tỏ tình này. Nhìn anh có vẻ rất trí thức, anh rụt rè nắm tay người ấy của mình vào vòng trái tim bằng nến và hoa của mình. Lãng mạn, trong sáng là những từ mà mọi người dành cho đôi tình nhân ấy. Chị rụt rè đón nhận bó hoa từ anh ấy khi anh ấy nói: “làm bạn gái anh nhé, anh yêu em”. Một cái chạm môi nhẹ nhàng cũng đủ để thấy họ hạnh phúc như thế nào. Tôi thầm chúc cho hai người họ sẽ hạnh phúc với nhau trọn đời…
Tôi và Liễu lại nắm tay nhau đi dạo trên bờ cát dài
– Họ hạnh phúc quá em nhỉ.
– Uh, nhưng với em có anh là hạnh phúc lắm rồi
– Tất nhiên rồi
– Đừng tưởng bở nhé…
Chúng tôi kề môi sát nhau, trong đầu tôi lại hình ảnh Yến, tôi đã gọi tên em đầy khoắc khoải. Liễu lặng người đi khi nghe tới tên người con gái ấy trong đầu Liễu sẽ hàng ngàn hàng vạn câu hỏi vì sao khi tôi nhắc đến tên người con gái kia. Em gặng hỏi tôi về cái tên ấy, em đã từng gặp người này khi tôi nằm viện. Có thể sẽ có nhiều cách để tôi chống chế lại nhưng tôi lại im lặng. Có lẽ Liễu muốn tôi phản ứng lại để Liễu biết cảm giác của Liễu là sai. Bằng linh cảm của người con gái Liễu đã lờ mờ đoán ra một cái gì đó.
Liễu gào lên, em đang trách tôi đây là lần đầu tiên em khóc với tôi như thế. Tôi ôm em vào lòng để cố chuộc lại phần nào đó của mình, em giằng người ra khỏi tay tôi. Tôi biết mình đã sai quá nhiều rồi, tôi không giải thích câu nào cả, em nói trong từng tiếng nấc nghẹn ngào: “tại sao, anh lại đối xử với em như thế chứ, em làm sai điều gì à”. Tôi cũng vội vàng xin lỗi em: “anh xin lỗi thực sự khi nhận tình cảm của em đó đã là sai lầm, anh đã ngộ nhận tình cảm trong lòng, anh chỉ có thể xem em như em gái mà thôi, tha thứ cho anh nhé”. “thì ra bọn con trai các anh chỉ có thế thôi sao, các anh chỉ biết chiếm đoạt thôi hay sao. Tôi luôn cảnh giác trước bất kỳ ai vậy mà không ngờ lại bị gạt bởi tên cáo già như anh. Chỉ tại tôi ngu, chỉ tại tôi ngu khi tin anh.” Khuôn mặt em giàn dụa nước mắt, những lời xỉ vả của em làm trái tim tôi đau hơn gấp bội. Chỉ vì một chút tự cao thích chinh phục, bản năng của con người mà tôi đã làm em đau khổ thế này. Tôi không xứng đáng để xin em tha thứ cho mình bởi vết thương lòng tôi gây ra cho em quá lớn quá lớn sẽ không dễ dàng bù đắp được.
Em chạy đi, bàn tay nhỏ của em chùi nước mắt chảy dài trên má, tôi tự hận bản thân mình. Tôi sẽ phải làm sao để đối diện với tất cả mọi người, tôi không chạy theo em để níu giữ em lại tôi không muốn em lại thêm 1 lần hi vọng tôi muốn tất cả trở về quỹ đạo của nó. Có thể bây giờ em sẽ hận tôi nhưng sau này em sẽ hiểu tôi hơn và có thể tha thứ cho tôi. Một mình ngồi giữa màn đêm không gian bao la, tôi chợt khóc vì đã làm Liễu đau khổ. Liễu tin tôi nên mới trao tất cả cho tôi vậy mà tôi lại nỡ cướp đi niềm tin, hạnh phúc cuộc sống của Liễu. Trong đầu tôi vừa cảm thấy thanh thản vừa cảm thấy ân hận, ân hận vì đã làm một một người phải đau khổ còn thanh thản khi nói ra tất cả trong lòng mình. Tôi ngồi lại như một thằng sở khanh chiếm đoạt được em rồi lại ruồng bỏ em.
Tôi dắt xe đi về trong lòng nặng trĩu, đáng lẽ cái ngày 14/2 này là ngày cho các đôi tình nhân tay trong tay vui vẻ với nhau vậy mà tôi lại làm em đau khổ. Tôi không biết khi đó mình làm như thế là đúng hay sai nữa. Tôi không biết sự giải thoát khi đó cho cả hai có phải là quyết định sai lầm hay không… Hàng ngàn điều đắn đo xuất hiện trong đầu tôi, tôi sợ em sẽ suy nghĩ tiêu cực rồi tự mang lại họa cho chính mình. Tôi quyết định tìm em, hình dáng thất thiểu đang lê từng bước chân trên đường của em làm tim tôi nhói đau. Tình cảm em dành cho tôi đâu có lỗi gì mà em phải chịu thế này, tôi mới là người xứng đáng phải chịu như thế. Tôi gọi Liễu:
– Cho anh xin lỗi đi, lên xe đi anh chở về cho
– Anh biến đi, anh là kẻ khốn nạn. Anh đi đi, anh cứ để mặc tôi
– Em à, anh xin lỗi
Liễu hét to làm mọi người chú ý chúng tôi, tất cả mọi người đang nhìn chúng tôi. Tôi không chai mặt đến nổi mà cứ lẽo đẽo theo em để mà xin lỗi, tôi phóng xe thẳng về nhà. Tôi vùi đầu trong chăn để suy nghĩ những gì vừa xảy ra với mình, quả thực nó quá đột ngột. Tôi cũng muốn chấm dứt nhưng với tôi nó đến quá nhanh. Tôi tự an ủi mình: thôi thì coi như ông trời giúp mình để không làm tổn thương nhau nữa. Từ hôm đó tôi mất đi người bạn, mất đi người em gái. Tôi cũng mấy lần gọi lên nhà em để nói chuyện thì tôi nhận được tiếng “tút…tút…tút..” mỗi khi em nghe thấy giọng của tôi. Tôi rất muốn được nói chuyện với em để nói hết những suy nghĩ trong lòng nhưng hình như là quá khó. Em không muốn nói chuyện với tôi, không muốn gặp tôi. Có lần tôi cố ý chờ em trên đường đi học thêm về nhưng tất cả tôi nhận lại chỉ là sự chua chát từ em. Chả nhẽ em không hề thấy thành ý muốn xin lỗi thật lòng của tôi hay sao. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của em: “anh hãy để tôi yên đi, tôi không muốn thấy bản mặt của anh nữa”. Câu nói là từng nhát dao đâm vào cõi lòng của tôi.
Một lần tôi tình cờ gặp Liêm trong quán net, tôi cố ý ngồi gần nó để hỏi thăm tình hình của Liễu. Nó không niềm nở như lúc trước nữa, không còn sự tôn trọng nữa, trong ánh mắt nó nhìn tôi toát lên một vẻ khinh bỉ. Tôi không dám nhìn thẳng nó, con mắt dán vào màng hình máy tính, tôi ngập ngừng hỏi nó:
– Liễu vẫn bình thường phải không.
– Anh còn nhắc đến Liễu à
– Tao xin lỗi, thực sự ……, tao cũng không biết nói sao nữa – Tôi nghẹn đắng cổ họng, tôi không thể làm gì để biện minh cả, mọi việc điều rõ ràng.
– Cũng là con trai với nhau em hiểu có phần tham lam và ham muốn nhưng không nghĩ anh lại làm những điều tồi tệ đó với Liễu. Tôi rất muốn đập anh một trận nhưng mà vì Liễu nên tôi cố kiềm chế…
– …. – Trong miệng tôi không nói được câu gì, tất cả mọi lỗi do tôi gây ra. Tôi ra dấu để nó nói nhỏ lại bởi tôi sợ có ai đó nghe được câu chuyện..
– Anh làm như thế mà không thấy tội và có lỗi với Liễu à, tôi thừa nhận Liễu cũng thích khá nhiều người nhưng mà anh hiểu Liễu yêu anh như thế nào mà. Tôi đéo hiểu anh suy nghĩ như thế nào nữa. Mẹ kiếp số Liễu khổ khi gặp anh đó
Liêm đang sỉ vả tôi, tôi biết cơn tức giận của nó lên tới đỉnh điểm rồi. Nó tuôn ra những lời thô tục về phía tôi. Tôi không trách nó bởi tôi biết nó là thằng tốt bụng tuy có hơi nóng tính một tí. Tôi không dám ngẩn mặt lên nhìn nó bởi nó trách tôi hoàn toàn đúng, bây giờ tôi đã biết lỗi thì tất cả đã quá muộn rồi. Nó về mà lòng tôi đau như cắt trong đời chưa bao giờ tôi chịu nhiều đau khổ và sự sỉ nhục như bây giờ. Rồi sau đó tôi cũng nghe tin em có người mới, tôi thầm cầu chúc cho em sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Tôi nghĩ khi đó mọi việc đã qua nên tôi tìm cách nói chuyện với em nhưng tôi nhận lại ánh mắt khinh bỉ, xót xa, tủi hổ từ em. Tôi không dám làm phiền đến em thêm 1 lần nữa..