Tình Yêu Trong Quán Cafe Cafe Acoustic - Phần 10
4h sáng dậy, lại chạy bộ, gập bụng, hít xà… Kể từ ngày xuất viện, em lười hẳn đi, cơ bụng 6 múi của em giờ không còn rõ và săn chắc như ngày xưa nữa, em nghĩ đến lớp võ, nghĩ đến sự hâm mộ của các học viên nhằm lấy lại động lực tập luyện. Vậy là lịch trình của em đã thay đổi, sáng tập luyện rồi đi học, trưa đi làm đến 6h tối và tiếp tục đi dạy võ đến 8h. Kể ra cũng đỡ nhàm chán hơn, được nhiều tiền lương hơn, nhưng… giảm bớt thời gian ở cùng 3 thiên thần đáng yêu…
Đi học về, ăn cơm, ngủ trưa đến 1h15 thì bắt đầu dậy đi làm. Giờ đây khi ở trên quán, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm, em chị mong được về sớm để giải tỏa căng thẳng. 5h30h em lủi thủi ra khỏi quán, không bé nào chào tạm biệt em cả…
Bây giờ là 6h tối, em đang đứng lớp cùng với hơn 30 học viên boxing. Cả lớp đóng thùng rồi cúi chào em một cách nghiêm túc. Em bắt đầu khởi động. Cả lớp đang xoay hông thì con “Hồ Ly” xuất hiện với cái áo hoodie màu cam có tai cáo, nó đến trễ 10 phút.
– Xin lỗi thầy em đến trễ…
Em nhớ đến chuyện hôm qua nó dám chọc em là “Thầy dzú bự” nên phạt nó chống đẩy 20 cái vì tội đến trễ.
– Ra kia hít đất 20 cái cho tôi!
– 20 Cái sao em hít nổi!
– Nhanh!
Nó cau có, cởi áo khoác ra rồi ra ngoài chống đẩy. Đoạn rồi em thấy nó hít được khoảng 12 cái đã run tay rồi nên tha cho vào lớp. Khởi động xong cho lớp tập đánh đối kháng theo cặp, cộng thêm đánh gió vài hiệp rồi cho nghỉ 5 phút. Con Hồ Ly đến chỗ em múc nước uống.
– Lần sau đi tập đúng giờ nghe chưa!
– Dạ, em biết rồi!
Rồi nó múc nước uống. Uống xong nó ngồi xuống cạnh em.
– Thầy mấy tuổi vậy thầy?
– Thầy 20 tuổi.
– Vậy thầy còn đi học không?
– Có chứ, thầy đang học đại học. Em nhiêu tuổi?
– Em đang học lớp 12.
Vậy ra nó nhỏ hơn con Lacoste 1 tuổi.
– Thầy có bạn gái chưa thầy?
– À… Ừm… Chưa!
– Dzậy thầy làm bạn trai em nha! Hi hi…
– … (Mặt mình lúc đó bày tỏ cảm xúc ngạc nhiên hết cỡ.)
– Nói giỡn làm thấy ghê!
Đoạn rồi nó lại tung tăng chạy vào đám học viên đấm đá nhau chí chóe… Con Hồ Ly này tính tình dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, trái ngược hoàn toàn với con Cá Sấu kia. Mỗi lần đến giờ về nó lại chào em: “Thầy dzú bự em về!”
Thế là ngày qua ngày, làm việc ở quán rồi lại đến võ đường dạy, những ngày tháng vui vẻ ở quán nay còn đâu, nhiều lúc nhớ lại mà lòng đau như cắt.
Rồi đến một ngày định mệnh…
Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, em đi học về lại đi làm, đi làm xong lại đi dạy võ. Sau khi dạy xong, tự dưng em lại muốn ghé tiệm café để xem mấy baby đang làm gì. Thế là em cùng 67 huyền thoại vi vu đến quán.
Chuẩn bị qua đường để vào hẻm thì em chợt thấy Lacoste đang đạp xe ra hẻm, hết ca của nó, thế là em đổi ý định đi theo sau nó chơi. Con Lacoste này đi xe nhát lắm mấy bác ợ, nhất là mấy khúc qua đường. Em cứ thế, trên 67 huyền thoại tàn tàn theo sau Lacoste, em thì đi hơi sát lề đường, còn nó thì đi giữa làn xe hai bánh, hai bên xe chạy lên tấp nập.
Đi đến ngã một ngã tư trên đường Phan Đăng Lưu, Lacoste đang chuẩn bị quẹo thì từ đằng sau, một chiếc su xì bo chạy bạt mạng lên quẹt thẳng vào xe đạp của Lacoste rất mạnh, em nghe một cái rầm giật cả mình, chiếc xe đạp như gãy cả khung, Lacoste té đập mặt xuống đường…
Chuyện xảy ra quá nhanh, em như bay hết cả hồn phách, đến khi định thần lại rồi em vẫn chưa tin vào những gì em đang thấy trước mặt, thằng chạy su xì po cũng mất lái mà trượt té lê một đoạn hơn 3 mét dưới lề đường, chiếc xe đạp nằm lăn lóc trên đường, cái khung xe gập hẳn sang một bên, dòng người đằng sau thắng gấp lại, những người ở gần thì hoang mang, những người ở sau thì bấm còi inh ỏi. Lúc này tim em như ngừng đập, tai em như bị ù, em cuống cuồng xuống xe, quên cả gác chống, chiếc 67 ngã nhào… rồi chạy đến chỗ Lacoste. Nó nằm bất động dưới đất, lúc này trong đầu em chị lặp đi lặp lại một câu duy nhất “Đừng chết! Đừng chết…”
Em vội vàng quỳ xuống trở mình nó lại, hai mắt nó nhắm tịt, cái mắt kính văng đi đâu mất rồi, mặt mũi trầy trụa ghê lắm, rách cả trán và môi, máu chảy chảy ra bết vào cả tóc. Em sợ lắm, em vuốt tóc nó tóc nó lên, em lay nhẹ nó.
– B. N, B. N ơi!
Rồi em nghẹn cả cổ họng mấy bác ạ.
– B. N ƠI!!!
Nó không nhúc nhích gì cả. Bấy giờ em mới nhìn lên, không biết từ bao giờ mà người dân đã bu đầy xung quanh, đa số là người đi đường, họ ngồi trên xe máy mà tò mò nhìn nhìn, họ chỉ biết đứng nhìn thôi mấy bác ạ. Lúc đó em nghĩ nó chết rồi mấy bác ạ, em sợ lắm, em sang thằng chó đẻ kia, nó đang lom khom dựng xe lên, em tức mà khóc luôn mấy bác ạ, em đứng dậy chạy thẳng đến chỗ nó rồi tháo nón bảo hiểm đập tới tấp vào đầu nó mà nát hết cả cái nón, nó ngã nhào xuống đất, em vừa khóc vừa đạp mấy cái liên tục vào mặt nó, rồi 3 4 người kéo em ra can, một bà bác ngồi trên chiếc Lead màu bạc nói với em.
– Chở con nhỏ tới bệnh viện Gia Định nhanh đi, ngay ngã tư đây nè.
Đúng rồi, bệnh viện, lúc này em mới bình tĩnh lại. Em dùng vừa chạy lại chỗ Lacoste vừa hét to:
– AI BẮT DÙM CHIẾC TAXI HAY XE ÔM DÙM ĐI.
Đoạn rồi có một bác vào giúp em, bác trung niên để tay vào cổ Lacoste rồi nói với em:
– Không sao, còn sống!
Em mừng lắm, em nhìn bác ấy mà đầu gật gật không ngừng.
– Tránh ra, taxi tới rồi!
Một bác trung niên khác đến lùa mọi người ra.
– Ẵm nó lên xe nhanh!
Em lật đật bế Lacoste dậy, bác ấy theo em ra mở cửa giúp. Bệnh viện rất gần đó mấy bác ợ, chạy một tí đã đến, em vội lấy bóp, thấy tờ 100k đầu tiên thì liền lấy ra đưa bác tài luôn rồi mở cửa đi thẳng vào bệnh viện. Em hối hả vừa ẵm Lacoste, vừa la hét:
– Cứu người, cứu người dùm đi!
Ai cũng nhìn em mấy bác ạ, đoạn rồi vào trong sảnh, mấy bà y tá thấy em thì liền vội vàng chạy đến em…
– Cô ơi, cứu con với!
– Đụng xe hả!
Em gật đầu lia lịa. Rồi một bà vội dẫn em đến một phòng cấp cứu, giúp đặt Lacoste nằm lên giường. Rồi đuổi em ra ngoài ngồi. Em ngồi đấy, thấy mấy bà hồi nãy cùng 2 ông bác sĩ khác hối hả chạy đến chỗ Lacoste. Em lo mà tái mặt cả đi, mồ hôi đầm đìa trên người. Từ lúc tai nạn xảy ra đến giờ, nó không nhúc nhích chút nào, em sợ nó chết lắm.
Lúc xem phim có mấy cảnh tương tự vậy thì thấy bình thường, giờ đây trải nghiệm nó lần đầu thì mới biết cảm giác của người trong cuộc. Em từ từ bình tĩnh lại rồi lấy điện thoại gọi báo cho anh K để anh K gọi cho mẹ Lacoste, em không biết số mẹ nó.
Rồi khoảng 30p sau anh K chở mẹ Lacoste đến bệnh viện gặp em, mẹ nó khóc quá trời luôn, nhưng nó đang trong phòng cấp cứu, chưa được vào gặp, mẹ nó cứ xỉu lên xỉu xuống, em với anh K dỗ mãi mới dịu được phần nào.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình quán cafe tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//chuyen-tinh-quan-cafe/
Hồi sau thì mấy bà y tá gọi em, mẹ Lacoste vội đứng dậy đến chỗ y tá hỏi han liên tục. Y tá nói không sao, chấn thương không đến nỗi nghiêm trọng, do con bé bị shock bất ngờ nên ngất xỉu. Lacoste được băng cái đầu, may mấy mũi trên trán, em nhìn mà nhớ lại hồi em nằm viện. Hồi nữa mẹ nó cảm ơn em rối rít rồi khuyên em về nghỉ ngơi, còn bác ở lại chăm sóc nó.
Em với anh K ra về, anh K hỏi chuyện rồi em kể cho nghe. Ảnh nói em:
– Em có duyên với B. N đấy. Cái đó gọi là giác quan thứ 6.
Em cũng chả tin vào mấy cái đó, anh nói thì cứ ậm ừ thôi, mà thấy cũng đúng, tự dưng đúng hôm nay em lại muốn quay lại quán ngắm gái. Có lẽ em với nó có duyên thật, duyên đến nỗi lụm được nguyên cái quần sịp thần thánh, chuyện đó hi hữu đấy.
Đoạn rồi em chào anh K, rồi bắt đầu thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đệt, chiếc 67 của em, em bắt xe ôm chạy lại hiện trường, vừa đi vừa cầu nguyện nó sẽ còn nguyên ở đó. Rồi đến nơi, chiếc xe đã bốc hơi. Em buồn lắm, rồi thì cũng kệ, coi như của đi thay người. Đang loay hoay lấy điếu 3 số ra hút thì có một bác xe ôm bên đường hú em, em nhìn qua thì thấy cái bác bắt mạch cho con Lacoste khi nãy, bác ấy chạy xe ôm, em càng mừng hơn khi thấy chiếc 67 của em đậu kế chiếc dream của bác, em mừng lắm mấy bác ợ, em vội chạy sang cảm ơn bác, rồi bác hỏi han con Lacoste, hai bác cháu ngồi chém gió một hồi thì em về. Nhờ những người như bác xe ôm ấy mà trong mắt em xã hội mình còn rất đẹp, nhất là cái quận Bình Thạnh này, đúng với cái tên của nó “Bình Thạnh”.
Tối hôm ấy em về ngủ một giấc say mèm vì quá mệt.
Sáng hôm sau em trốn học, trên đường em ghé mua một con gấu bông to rồi đến bệnh viện thăm Lacoste. Em vi vu trên chiếc 67 huyền thoại cùng con gấu bông to được đặt nằm trên bình xăng xe mà thẳng tiến đến bệnh viện…
Đến bệnh viện, em chầm chầm cùng con gấu bông trên tay bước vào phòng, Lacoste đang ngồi một mình buồn hiu trên giường bệnh, nó đeo cặp kính mới, nhìn dễ thương hơn hẳn, mặc dù bị băng bó nguyên cả cái đầu.
– B. N ơi!
Nó quay sang nhìn em, em bước đến bên giường, nhẹ nhàng để con gấu lên người nó.
– Anh tặng em nè!
Nó tròn xoe mắt nhìn em một hồi rồi bắt đầu mếu, rưng rưng nước mắt…
Nó bắt đầu hức hức, hai dòng nước mắt lăn dài trên má, chắc nó vẫn còn sợ.
– Thôi, thôi, sao vậy, anh có mua gấu tặng em nè!
Rồi nó khóc lớn hơn, mấy người trong phòng nhìn em quá trời.
– Em không thích con này hả, để tý anh đem đổi con khác đẹp hơn nha!
Dỗ ngọt một hồi thì nó nín. Đoạn rồi em hỏi thăm sức khỏe nó, rồi cả hai nói chuyện. Nó không ghẻ lạnh em nữa.
– Mẹ em kể anh đưa em vào bệnh viện đúng không?
Em cười rồi nhìn nó gật đầu…
– Sao anh có mặt đúng lúc vậy?
– Um… Thì anh là thần hộ mệnh của em mà.
Nó nhìn em cười…
– Em cảm ơn anh…
Em xoa đầu nó.
– Ái da!
– Ấy chết, Anh xin lỗi, anh quên.
– Bắt đền đi!
– Đền gì giờ?
Nó suy nghĩ một hồi…
– Giờ anh phải nghe lời em, em hỏi gì phải nói thật, nói xạo ba má chết chùm, anh thề đi!
Đệt, nó bị đập đầu xong ăn nói độc địa hẳn ra…
– Uhm, anh thề… em hỏi gì hỏi đi.
Nó lại suy nghĩ một hồi thì ngại ngùng hỏi:
– Anh… lấy quần lót của em về ngửi thiệt không?
Đệt! Em ngượng chín cả mặt, em còn nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không nữa. Em cứ ngập ngừng. Em nghĩ đến lời thề hồi nãy mà cũng sợ. Cắn răng mà cúi mặt gật gù. Lúc đó em muốn độn thổ luôn ấy, chẳng dám nhìn nó nữa. Rồi nó hỏi tiếp:
– Anh… ngửi chi vậy?
Giọng nó cũng ngại chẳng thua gì em.
– Thì… ngửi cho thơm!
Đệt, đệt, đệt! Lúc đó bí quá nói bừa ra mấy bác ạ. Lúc này máu như dồn hết lên mặt em, chưa bao giờ em rơi vào tình trạng khó xử mà xấu hổ như lúc này. Em thấy nó không hỏi nữa thì liếc mắt lên nhìn nó cái, chợt thấy ánh mắt chằm chằm của nó em vội cúi xuống lại. Em muốn đi về!
– Anh thấy thơm hả?
Móe! Nó muốn dồn em vào đường cùng mấy bác ạ.
– Ừ… Hơi khai một chút.
Em chịu đựng hết nổi rồi mấy bác ợ, nói toẹt ra luôn. Nó cũng đỏ mặt không thua gì em, nó lại hỏi tiếp.
– Vậy anh có thích ngửi quần lót của em không?
Cái đệt cm, nó ăn nhằm cái gì thế không biết, hỏi toàn cái gì đâu không, em khó xử vãi cả con gà mái mấy bác ợ, lúc đó em nhục như con cá nục luôn. Tim em đập thình thịch, đồ hết cả mồ hôi.
– Anh có thích không?
– T… Thích!
Bỗng mẹ nó vào, em tạ ơn trời phật, em vội chào bác rồi đánh trống lảng xin về trước. Trả lời câu hỏi với nó mà đổ mồ hôi ướt hết cả nách. Trên chiếc 67 huyền thoại, hình ảnh quần lót màu trắng có ren cứ hiện lên trong đầu em. Đang đi thì chị L gọi điện rủ em đi thăm Lacoste, em bảo chị là vừa thăm về.
Em về đánh một giấc đến trưa rồi đi làm.
Đúng 1h45 em có mặt tại quán, vừa vào quán thì hai thằng mặt ngựa bu đến, kêu em kể lại chuyện hôm qua chúng nó nghe, đoạn rồi em đưa chị L một bịch bánh tráng trứng cút. Chị có vẻ thích lắm, còn mời em ăn chung. Em nhẹ nhõm hẳn, phần nào cũng làm chị bớt giận hơn. Vậy là sau một đêm kinh hoàng và một bịch bánh tráng trứng cút đã giúp em hàn gắn được với Lacoste và chị L… Giờ đây chỉ còn Công Chúa, nụ hôn vội của em đã tạo nên một bức tường ngăn cách em và nó, em không biết làm cách nào để Công Chúa lại vui vẻ lại với em, họa chăng em một lần nữa làm “anh hùng cứu mỹ nhân” thì may ra, hơi hy hữu nhỉ mấy bác.
Lúc này Công Chúa xuống nhà dưới đi vệ sinh, em thì đang làm việc, bỗng Công Chúa chạy lên với vẻ mặt sợ hãi, Công Chúa chạy tới chỗ hai thằng mặt ngựa. Em nghe loáng thoáng Công Chúa nói:
– Hai anh vô toilet bắt con thằn lằn ra dùm em, nó cứ nằm trên vách bồn cầu mãi không chịu đi.
Hai thằng mặt ngựa thì cứ đùn đẩy cho nhau, đệt mẹ, hai thằng đàn ông đi sợ thằn lằn. Em đi đến.
– Đâu, chỗ nào anh xuống bắt cho.
Công Chúa dẫn em xuống toilet, quả nhiên có một con thằn lằn rất to đang nằm đấy, em hù mãi nó không chịu đi.
– Anh bắt nó ra luôn đi, không tí nó lại bò vào.
Em dùng hai ngón tay bắt nó lên, Công Chúa sợ xanh cả mặt, nép mình đằng sau em, em đi lên quán, thấy hai thằng mặt ngựa, em lấy con thằn lằn hù một cái, chúng nó tái hết cả mặt, chị L cũng sợ nữa. Đoạn rồi em đem con thằn lằn ra ngoài thả lên cây cột điện. Em trở lại quán, nhìn Công Chúa cười rồi nói:
– Khi nào thấy thằn lằn thì kêu anh bắt cho!
Công Chúa gật đầu rồi cảm ơn em. Nhờ con thằn lằn ấy mà Công Chúa đã nói chuyện với em sau bao tháng ngày lạnh nhạt.
Cả ngày hôm ấy, em vui lắm, đúng như câu “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Chỉ tiếc là không có Lacoste, em thấy thiếu vắng lắm, cô bé pha café lạnh lùng đâu rồi… Đến chiều chiều, quán vắng bớt, Công Chúa ngồi ghế salon lướt iphone, hai mặt ngựa quét nhà, em thì đứng trong quầy với chị L xếp ly, dọn vệ sinh quầy. Mỗi lần em đứng gần chị L em lâng lâng lắm mấy bác ạ, người chị thơm lắm, mái tóc dài bồng bềnh như trong quảng cáo vậy. Em đang xếp ly thì chị L bỗng thò tay xuống sờ tờ trym em… em phê lắm nhưng sợ mọi người để ý nên cứ gạt tay chị ra, càng gạt chị càng sờ mạnh, làm em chào cờ luôn, chị cứ xoa đều dọc theo đường thẳng của thằng nhỏ, em mê mẩn luôn mấy bác ợ, đang phê thì chị nắm tay em cho vào váy, ướt hết cả tay luôn, rồi…
Cái cảm giác “ăn vụng” mà lại công khai thế này nó thích thích sao đó mấy bác ợ. Rồi đến 6h chiều em về, em vẫy tay chào Công Chúa, Công Chúa cũng chào lại em…
Trên chiếc 67 huyền thoại, em phi thẳng đến võ đường. Em gửi xe, đang dựng xe thì em nghe:
– Chào thầy dzú bự!
Em vừa nghe đã biết là ai, vâng, đó chính là con Hồ Ly không đuôi nhí nhố. Nó chào xong thì loay hoay dựng xe, em vào lớp trước.
Võ đường đa số là nam nên phòng vệ sinh nữ chúng nó lấy làm khu chứa bao cát, găng tay, áo giáp luôn các bác ạ, chiếm luôn phòng vệ sinh nữ, nên học viên nữ thường thay đồ sẵn ở nhà trước khi đi tập, hoặc vào toilet nam khóa cửa mà thay. Toilet nam khá to, bên trong có nhiều bồn tiểu và chỗ rửa tay, còn có 4 nhà cầu ngăn cách rất tiện nghi và kín đáo.
Em như thường lệ vào nhà vệ sinh thay đồ, đoạn mắc ị quá nên vào nhà cầu cuối, khóa cửa rồi xử lý, khi xử lý xong, chuẩn bị mặc quần thì em nghe có tiếng mở cửa rồi khóa cửa ở ngoài, em nghe tiếng trò chuyện, giọng con gái. Em thấy có điềm nên mở hé cửa ra nhìn thử, ra là con Hồ Ly với một con trong lớp đang nói chuyện, thấy chúng nó mặc đồ thường, em dự sẽ có chuyện hay nên cứ ở trỏng rình, đúng như em dự đoán, chúng nó thay đồ, con kia nhan sắc cũng thuộc hạng ma chê quỷ hờn nên em không quan tâm… Đoạn rồi con Hồ Ly cởi quần ra…
Nó bắt đầu cởi nút quần, tiếng kéo phéc mơ tuya “xoẹt” một cái làm em ngưng thở một nhịp. Nó bắt đầu kéo chiếc quần jeans xuống… Em rạo rực hết cả người, nó mặc quần lót hình Pikachu, cặp mông săn chắc, tròn như hai trái banh, nhìn mà muốn cắn một miếng mấy bác ợ… Rồi nó cởi áo ra, nó không mặc áo ngực, nhưng em không thể thấy được phần trước được. Nó còn giơ tay lên ngửi nách, rồi gãi mông nữa mấy bác ạ, bọn con gái khi ở không gian riêng tư thì chúng nó cũng có những hành động thô thiển y như con trai tụi mình vậy, xong nó lấy áo nịt ngực thể thao mặc vào, cái áo khá bó, sau đó mặc đồng phục vào, con kia cũng thay xong, đoạn nó cùng nhỏ bạn mở cửa ra ngoài. Em như nhặt được vàng mấy bác ợ, rồi em dự sẽ lên sớm và rình ở đây mỗi ngày.
Cả lớp đóng thùng, nghiêm trang gập người chào em. Như thường lệ, cả lớp khởi động, căng cơ rồi tập đánh gió, em rất nghiêm khắc nên cả lớp tập rất nghiêm túc và hăng say, em để ý con Hồ Ly, nó tập đổ hết cả mồ hôi ra, em lại nhớ đến cái mông căng tròn của nó.
Sau giờ giải lao, cả lớp tập họp lại chia theo cặp tập đánh đối kháng, lớp bị lẻ một người, thế là em kêu con Hồ Ly ra em tập riêng với em để lớp đủ cặp. Em với Hồ Ly tập đối kháng với nhau. Nhân đây cũng kể mấy bác nghe, trong lớp võ có hai con thích em ra mặt, nhưng vì tụi nó cũng thuộc dạng quỷ khóc thần sầu nên em không đề cập đến chi tiết.
Quay lại với Hồ Ly, tập với em nó thích thú lắm mấy bác ạ, nó cứ thủ thế nhảy nhót rồi đấm vào bụng em.
– Bụng thấy cứng dữ, thầy có múi bụng không thầy.
Em chưa kịp nói gì thì nó kéo liền áo em lên. Tuy bụng em không còn rõ múi như xưa nhưng cũng gọi là tạm chấp nhận được, cộng với việc mồ hôi làm nó bóng lên nhìn cũng rõ hơn bình thường. Nó “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
– Thầy tập bao lâu mới được dzậy thầy?
Em bực mình.
– Lo tập đi, nói nhiều quá!
Rồi em với nó tập đối kháng, em đánh nó đỡ, rồi em đỡ nó đánh. Mỗi lần như vậy là cơ thể cả hai cứ va chạm vào nhau, nhiều khi tay em chạm vào ngực nó nữa cơ, thích lắm mấy bác ợ. Con Hồ Ly tuy đổ mồ hôi nhiều nhưng vẫn rất thơm tho, nhìn nó ở cự ly gần em mới nhận ra gương mặt nó rất sắc sảo, nhất là cặp mắt, to tròn, long lanh, lông mi dày, cặp mắt của nó theo em là đẹp nhất trong 4 người.
Tập một hồi lâu thì nó mệt lã, ngồi phịch xuống sàn, em la:
– Đang tập không được ngồi.
– Em mệt quá thầy ơi! Đứng không nổi nữa…
Rồi nó nằm bẹp ngửa xuống sàn, hai chân thì để hỏm. Lúc này em đứng đối diện nó, cái quần đùi rộng thùng thình nên thấy hết cả bên trong, em thấy cả cái ngấn chính giữa trên cái quần lót luôn.
Tám giờ, hết giờ tập, cả lớp về, em cởi áo cho mát rồi tu nước ực ực, con Hồ Ly bỗng xuất hiện, nó cầm điện thoại giơ về phía em.
– Thầy cho em chụp tấm hình khoe mấy nhỏ bạn.
Chưa kịp nói gì nó đã chụp rồi chạy đi mất.
– Cảm ơn thầy!
Em hí hửng lắm mấy bác ạ, không ngờ em được nó hâm mộ thế. Thế nên em khuyên mấy bác có rỗi thì đi tập tạ để cơ thể cường tráng, ít nhiều cũng được mấy gái chú ý hơn.
Thế là tối ấy, em bị cặp mông của Hồ Ly ám ảnh, em bắt đầu mơ tưởng về nó, khăn giấy, gel bôi trơn đã chuẩn bị.