Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 7
Phong: Anh xin lỗi, anh sẽ trân trọng mọi thứ thuộc về em, anh sẽ ko để em tổn thương thêm một lần nào nữa.
Đêm ấy, cả hai thức trắng, trò chuyện, kể cho nhau nghe mọi thứ. Hai tâm hồn thanh khiết như hòa quyện vào nhau, sẻ chia cho nhau những buồn vui cuộc đời.
Phong: Công ty anh đang tuyển lễ tân, em cứ sang đó làm. Từ từ rồi em phải theo học, đại loại là trung cấp, cao đẳng gì đó. Em nhé.
Vy Thư: Dạ, tạm thời là vậy, nhưng em sẽ ko nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào khác từ anh. Anh chỉ giúp em vậy thôi, em làm việc và lãnh lương như người ta, anh nhé. Hiện tại mẹ em cũng đỡ lo do có một tổ chức phi chính phủ tài trợ viện phí, nên em chỉ phải lo cơm nước và cho đứa em đi học.
Phong: ừ, anh đồng ý, nhưng em nhớ, đến lúc nào đó quá khó khăn thì phải bảo anh, em nhớ nhé
Vy Thư: Dạ, em biết rồi.
Vậy là sau hôm đó, Vy Thư về công ty Phong làm nhân viên lễ tân và lo một số công việc giấy tờ trong văn phòng. Công việc, các mối giao tiếp trong công ty cũng khá tốt. Vy Thư vốn hiền lành nên được các anh chị trong công ty yêu thương, đùm bọc. Chưa kể, nghe lời sếp dặn dò nên ai cũng quan tâm. Để đảm bảo công việc và các mối quan hệ trong công ty, Phong và Vy Thư luôn giấu kín mối quan hệ của mình. Ở công ty, không bao giờ có những cử chỉ thân mật. họ chỉ hẹn hò, cùng đi ăn, xem phim sau giờ làm việc. Tình cảm trong họ âm thầm nhưng rất nồng nhiệt, cả 2 đều trân trọng, thương yêu và quý trọng những giây phút bên nhau. Do con bé còn trẻ, cả hai dự định sau khi con bé học xong cao đẳng sẽ tiến đến hôn nhân. Thời gian còn dài, chưa phải vội. Về phía gia đình con bé, thằng em trai đã học lớp 7, mẹ nó thì vẫn như thường lệ, mỗi tháng 1 lần phải vào viện chạy thận để duy trì sự sống. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng nó vẫn hài lòng với hiện tại. Bên cạnh nó có mẹ, em. Và hơn hết còn có anh, người luôn yêu thương, che chở cho nó.
Những ngày bình dị của cuộc đời cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày, cái ngày mà tai ương lại ập đến với cô gái nhỏ.
Hôm đó nó đang miệt mài với đống giấy tờ, hồ sơ của công ty, bỗng chuông điện thoại reo lên. Cuộc gọi từ bệnh viện. Hôm nay là ngày theo lịch mẹ nó chạy thận. Cô y tá nói nó đến gặp bác sỹ có việc cần trao đổi. Nó lo lắm, cảm giác vừa hồi hộp, vừa bất an, ko biết có chuyện gì? Nó xin về sớm, chạy vào bệnh viện. cô y tá lúc nãy gọi điện dẫn nó vào phòng gặp bác sỹ chuyên điều trị cho mẹ nó. Cái cảm giác bất an lại ập đến. Vào phòng, mẹ nó đang ngồi đối diện bác sỹ, hôm nay nét mặt bà xanh xao đến lạ. Mới sáng nay thôi, khi nó đưa mẹ nó đến bệnh viện bà chỉ hơi mệt như những lần trước. Thường như vậy sau khi chạy thận lọc máu xong bà sẽ khỏe lại. Nhưng lúc này, trước mặt nó, mẹ nó quá xanh xao, mỏi mệt. Nó linh tính một điều gì đó chẳng lành. Mẹ nó sau một lúc suy nghĩ, bà lên tiếng
Mẹ: Mẹ có việc này cần làm, muốn làm. Mẹ hi vọng con sẽ ủng hộ mẹ
Vy Thư: Chuyện gì vậy mẹ, mẹ nói nhanh đi.
Mẹ: Mẹ muốn sau khi chết, mẹ sẽ hiến tạng cho những bệnh nhân khác.
Vy Thư: Ko được đâu mẹ ơi, như vậy con sẽ đau lòng chết mất.
Mẹ: Nhưng đó là ước nguyện của mẹ, hi vọng con hiểu.
Vy Thư: Nhưng sao đột nhiên mẹ lại quyết định như vậy, ngay lúc này? Mẹ đừng nói chuyện rủi như vậy, con ko thích đâu
Mẹ: Mẹ xin lỗi, mẹ muốn làm một việc tốt cho đời khi mình nằm xuống. Đó cũng sẽ là tạo phúc đức cho con. Con gái mẹ đã khổ nhiều rồi. Mẹ mong con sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Hi vọng ông trời có mắt.
Nói đến đây thì người phụ nữ ấy như nấc nghẹn. Bà cố kìm nén những giọt nước mắt lăn dài.
Mẹ: Mẹ xin con, hãy ký tên vào giấy đồng ý giúp mẹ, mẹ năn nỷ con mà.
Con bé lúc nãy cũng chẳng nói nên lời, nó nấc lên từng tiếng đứt quãng.
Vy Thư: Trời ơi, mẹ, mẹ làm sao vậy? Con phải làm sao đây?
Người mẹ khắc khổ nắm chặt tay nó, đặt cây bút vào tay nó, chỉ vào vị trí thân nhân ký tên đồng ý. Đôi mắt bà ánh lên một nỗi niềm, một sự van nài, mong nó chấp nhận.
Con bé dìu mẹ nó đứng dậy, đưa bà ra ngoài ngồi nghỉ. Rồi nó quay lại trò chuyện cùng bác sỹ.
Vy Thư: Bác sỹ ơi, mẹ con bị làm sao vậy ạ?
Bác sỹ: Tình hình sức khỏe của bà chuyển biến xấu quá, 2 năm trước đã ghép thận nhưng ko thành công. Chức năng thận hầu như hoàn toàn ko hoạt động. Mấy ngày trước đã chạy rồi nhưng huyết áp bà quá cao nên phải dừng. Hôm nay cũng vậy, huyết áp tăng quá cao, hơn 200 nên ko chạy được. Tình hình cứ như vậy thì ko ổn chút nào. Nếu cứ cho chạy thì huyết áp cao dễ tai biến. Mà ko chạy thì ko lọc máu được, cũng ko xong.
Vy Thư: Vậy giờ phải làm sao bác sỹ, bác cứu mẹ con với, con xin bác sỹ.
Bác sỹ: Bác sẽ cố gắng hết sức, nhưng tiên lượng rất xấu, cháu nên chuẩn bị tinh thần. À, bác thấy việc hiến tạng là rất tốt. Mẹ cháu làm như vậy sẽ cứu sống nhiều người. Đó là một việc tốt cho xã hội, nguyện vọng của bà ấy là vậy, cháu xem thế nào nhé?
Vy Thư: Dạ, bác chờ cháu một tí
Con bé đi thẳng ra ngoài. Nó nhìn chằm chằm mẹ nó, soi kỹ vào ánh mắt mệt mỏi của bà? Nó hỏi lại một lần nữa
Vy Thư: Mẹ có chắc là muốn như vậy ko?
Mẹ: Chắc, mẹ mong muốn và hi vọng được như vậy.
Con bé chỉ dạ một tiếng nhỏ nhẹ rồi quay vào phòng bác sỹ. Nó lấy hết can đảm, bút ký vào hồ sơ đồng ý hiến tạng. Đồng thời ghi chú: bệnh viện ko được tiết lộ thông tin người hiến tặng. Nó ko muốn điều đó, nó ko muốn ai đó phải mang ơn rồi tìm mọi cách đền đáp cho gia đình nó. Nó ko tham lam hay vụ lợi gì cả. Sau khi hoàn tất thủ tục, bác sỹ dặn dò chuẩn bị cho mẹ nó vào chờ chạy thận.
Bác sỹ: Bác nghĩ cháu nên ở lại đây trong khi chờ mẹ chạy thận.
Vy Thư: dạ, cháu về nhà lấy đồ rồi sẽ quay lại ngay ạ.
Bác sỹ: Ừ, vậy cháu đi đi, để bác đưa mẹ cháu vào phòng chờ, chắc cũng mất 4-5 tiếng đồng hồ.
Nó trở về nhà trong tâm trạng hoang mang, hỗn loạn. Nhớ lại ánh mắt mẹ nó nhìn nó cứ như là lần gặp cuối cùng. Nó lo lắm, sợ lắm. Cầu mong mọi chuyện tốt đẹp nhất sẽ đến. Đang loáng thoáng suy nghĩ thì chuông điện thoại nó reo lên, một số điện thoại lạ.
Vy Thư: Dạ alo ạ
Người lạ: Chào cháu, cháu là Vy Thư phải ko?
Vy thư: Dạ, bác là ai ạ? Có việc gì ạ?
Người lạ: Bác là mẹ của Phong, bác muốn gặp cháu một lúc được ko? Bác chờ cháu ở quán cà phê ABC nhé.
Vy Thư: Dạ, cháu sẽ sang đó ngay ạ.
Con bé tắt điện thoại với bao nhiêu suy nghĩ? Ko biết có chuyện gì mà người lớn lại tìm nó. Đây là lần đầu tiên nó gặp mẹ Phong nhưng ko phải đến nhà bà mà do bà hẹn gặp. Nó cũng hoang mang lắm. đến nơi, nó vào trong quán, tiến đến vị trị bàn cuối gian phòng. Một người phụ nữ tầm 60 tuổi đang ngồi chờ ở đó. Nó cúi đầu chào rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Mẹ Phong: Chào cháu, cháu xinh thật, thảo nào thằng Phong mê thế. Mấy lần bác giới thiệu cho nó con gái người bạn mà nó từ chối đây đẩy. Ra là vậy.
Vy Thư: dạ, bác gọi cháu ra có việc gì nhắc nhở hở bác?
Mẹ Phong: Bác nói thẳng luôn nhé. Bác đã nghe thằng Hoàng kể hết rồi. Tất cả mọi thứ về cháu, gia đình cháu. Bác rất trân trọng tình cảm của cháu. Nhưng, xin cháu hãy đặt mình vào vị trí một người mẹ. Cháu có muốn con trai mình yêu một cô gái từng làm đĩ?