Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 12
Chết…mất thắng… tiếng la thất thanh của bác tài xế như xé toang không gian yên ắng trên xe. Ngoài trời đen như mực, những giấc ngủ chập chờn bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh, hấp hối kèm theo tiếng ken két của bánh xe trượt, lắc trên đường. Chiếc xe lao vun vút, chao đảo liên tục trong tiếng la, tiếng kinh cầu vô vọng của gần 30 phật tử trên chuyến xe định mệnh.
Rầm…. âm thanh chát chúa dập tắt mọi thứ âm thanh hòa quyện trong xe. Chiếc xe 30 chỗ đâm thẳng vào taluy đường. Trong giây phút sinh tử, bóng một thanh niên từ phía hàng ghế cuối lao thẳng về phía trước, vươn vòng tay, ôm chầm lấy cô gái nhỏ co ro trên ghế. Chiếc xe lộn nhào, lao thẳng xuống vực thẳm.
Trong ko gian yên ắng của màn đêm, những tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ chiếc xe móp mép, vỡ vụn. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng một thanh niên ôm theo một chiếc bóng nhỏ cố gắng bò ra ngoài qua khung cửa hẹp. Vừa kịp định thần, anh móc túi, chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động, anh mở đèn flash. Một cảnh tượng chết chóc, khủng khiếp hiện ra trước mắt. Những mảnh kính nát vụn, những vệt máu tung tóe, tràn cả ra cỏ. Xung quanh, nhiều mảnh xác ko nguyên vẹn, la liệt kèm theo những tiếng thở thoi thóp, hấp hối.
Cô gái nhỏ vẫn trong vòng tay anh, mềm nhũn, máu chảy ra từ tai, mũi be bét, phủ cả khuôn mặt. Anh la to thứ âm thanh tuyệt vọng: “Trời ơi, có ai ko? Cứu…trời ơi… xin người cứu lấy cô ấy.
Giữa ko gian chết, tiếng kêu cứu vọng lại giữa núi rừng, ko có lời đáp. Anh quỳ xuống, ôm lấy cô gái nhỏ, cố bò lên bờ vực, kiếm tìm một phép màu. Đêm thanh vắng trong tiếng thở nặng nhọc của một người bị thương đang dắt díu theo một cô gái trọng thương, bất tỉnh. Anh cố bám vào những thân cây nhỏ, những đám gai mắc cỡ tước hết bàn tay anh, rỉ máu. Mảnh sắt to vẫn đang ghim sâu, xuyên đùi anh, chảy tràn máu thấm đẫm chiếc quần tây rách nát, nhỏ giọt xuống đất. Anh quỵ xuống, dừng lại nghỉ. Một tay vén lấy chiếc áo đang mặc, anh cố thấm những vệt máu trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Tiếng thở yếu ớt, anh ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô, thủ thỉ những lời van xin: “đừng bỏ anh mà, em hãy ở lại. Đừng rời xa anh thêm một lần nữa, ko có em anh biết sống thế nào đây? Van xin em mà”. Tiếng nỷ non, ai oán như một khúc nhạc bi thảm đánh thức cô gái nhỏ. Vy Thư chợt mở hé đôi mắt. Cô cố mở miệng, rền rỉ: “ em nhớ anh lắm”. Câu nói ấy như tiếp thêm nguồn sức mạnh vô biên cho con người kiệt sức, rã rời. Anh bật dậy, tiếp tục. Dưới ánh trăng vàng vọt mờ ảo. Một chiếc bóng vật vờ, xiêu vẹo đang cố dắt díu theo một chiếc bóng bất động, vô tri.
Mảnh sắt xuyên đùi anh va quẹt vào những bụi cỏ, làm cho vết thương càng nghiêm trọng, máu tuôn ra nhiều hơn. Những cơn đau thấu tim gan dồn đến liên tục, chân mất cảm giác, anh bất lực, rên lên tiếng rên thảm thiết rồi gục xuống. Giữa núi rừng hoang vu, từng cơn gió rì rào tạt ngang, lạnh ngắt. Anh cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, ôm chầm lấy cô gái nhỏ, truyền cho cô chút hơi ấm yếu ớt còn sót lại. Anh kiệt quệ, nửa mê nửa tỉnh, chìm vào giấc ngủ. Và trong cơn mộng mị, bỗng xuất hiện một thứ ánh sáng chói lòa, rọi thẳng vào mặt Phong. Nó như một nguồn sáng dẫn lối đưa con người về cõi cực lạc. Và rồi, những tiếng gọi ý ới vang dội: “ Ở đây có người bị thương nặng, mọi người mau qua đây nhanh lên.
12h đêm, tiếng gọi nhau ý ới vẫn vang lên bên trong một trạm xá cũ dưới chân đèo. Từng tốp 2 người khiêng những chiếc cáng inox lạnh tanh, người nằm phủ khăn trắng toát, bất động. Mấy chục chiếc cáng sắp đều trong một căn phòng lạnh lẽo.
Trong phòng cấp cứu nhỏ, Phong chợt tỉnh dậy. Toàn thân ê ẩm, rã rời. Chiếc quần rách nát được cắt ngắn nửa đùi, mảnh sắt xuyên đùi anh đã được tháo bỏ, vết thương đã được cầm máu, băng bó kỹ lưỡng. Phong lật đật lao xuống giường, túm lấy tay áo một cô y tá lớn tuổi
Phong: Chị ơi, cô ấy đâu?
Y tá: Tất cả trong phòng cuối hành lang.
Nữ y tá vừa dứt lời, Phong đã lao ra cửa, cố lết đến cuối hành lang. Căn phòng nặng mùi tử khí, lạnh tanh. Hơn hai chục thi thể bất động, xếp hàng, phủ khăn kín mặt. Phong cố kìm nén cảm xúc nhưng ko được, giọng anh vỡ òa, nấc lên từng tiếng thê lương. Trong sự thảng thốt, anh tiến đến vị trí từng người một, mở tấm khăn phủ mặt, nhận dạng. Miệng anh lí nhí những lời vô vọng: “ Vy Thư ơi, em ở đâu”. Anh dừng lại ở con số 25 cũng là cuối cùng. Tấm khăn phủ mặt mở ra, gương mặt cô gái trẻ biến sắc lạnh tanh, máu be bét, tóc ngang vai. Phong ngờ ngợ rồi lại xoay quanh tìm kiếm. Hết rồi, anh quỵ chân, đổ sụp xuống đất. Hai tay anh ôm đầu, miệng thốt lên những tiếng khóc đứt quãng. Rồi anh gồng mình, hai tay chống xuống nền gạch, như một xác sống vô hồn, anh thúc đầu xuống nền gạch từng cái thật mạnh như một con bổ cũi điên, trán anh tóe máu.
Cô y tá vừa kịp đến, túm lấy Phong, can ngăn. Anh ngã vật ra sàn, miệng lắp bắp những từ vô nghĩa. Bỗng một cô y tá trẻ xuất hiện trước cửa phòng, giọng nói lớn
Y tá: Anh ơi, còn một người, tạm qua nguy hiểm, đang trên xe cấp cứu, chuẩn bị chuyển về Sài Gòn.
Chẳng kịp suy nghĩ, anh lao thẳng ra ngoài, quên cả vết đau ở chân đang rớm máu, anh nhảy vọt lên xe cấp cứu. Cô gái nhỏ nằm trên băng ca đang được sơ cứu, nhịp thở vẫn còn. Anh nhận ra ngay cô gái ấy. Anh gục đầu vào ngực cô gái bé nhỏ, nghe từng tiếng thở, nhịp tim yêu thương. Chiếc xe cấp cứu hú còi, lao thẳng ra đường. Vẫn tiếng còi hú ấy, vẫn chiếc xe mang tên 115 ấy, 3 năm trước chở theo một người hướng về bệnh viện tìm sự sống và đưa một tâm hồn đã tắt cùng 2 tâm hồn non nớt, bơ vơ trở về nhà. Giờ đây, cũng chiếc xe mang tên 115 ấy đang đưa 2 con người vừa tìm thấy nhau trước cõi chết trở về. Đêm núi rừng hun hút, bao la.
Khu phòng mổ vắng lặng, cả hành lang dài hun hút, một chiếc bóng mệt mỏi, gục đầu vào tường, cầu nguyện. Đèn đỏ trước cửa phòng mổ chớp chớp liên tục. Tiếng người nói cười. Phong giật mình, lao ra trước cửa. Vẫn vị bác sỹ năm ấy. Anh túm lấy tay áo blouse trắng, mắt dò hỏi?
Bác sỹ: Chúc mừng anh, ca mổ thành công tốt đẹp? May là bệnh nhân được sơ cứu kịp thời.
Phong quỳ xuống dưới chân bác sỹ, “cảm ơn bác sỹ”
Bác sỹ: Nhưng cô ấy là ai?
Vị bác sỹ với vẻ mặt hiền từ.
Phong: Là cô ấy, người nào đó trong cuộc đời tôi. Tôi không thể nào đánh mất cô ấy thêm một lần nào nữa.
Hành lang phòng phẫu thuật lại ấm lên với những tiếng cười, vỗ tay hoan hỷ.
Ngày thứ 3 trong phòng hậu phẫu. Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp xen qua khe cửa sổ, len lỏi vào giường bệnh. Người thanh niên vẫn ngồi trên ghế, gục đầu ngủ vùi bên cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Một cánh tay nhỏ ấm áp khẽ vươn ra, xoa xoa vào đầu người thanh niên đang say ngủ. Phong giật mình, tỉnh giấc. Ánh mắt ấm áp, hạnh phúc của cô gái bé nhỏ đang hướng về phía Phong. Anh khẽ mở lời
Phong: Cám ơn em đã trở lại.
Cô gái nhỏ vẫn ánh mắt ấm áp, khẽ cười
Vy Thư: Người lạ ơi, cám ơn anh đã cho em sống thêm lần nữa.
Phong ôm chầm lấy cô gái nhỏ – Cái ôm thật chặt trong niềm hạnh phúc dâng trào.
THE END: Cám ơn mọi người đã quan tâm theo dõi!