Thủ Dâm - Chương 27
Hôm sau, quây quần bên bàn ăn sáng, Ngoại nheo mắt nhìn hai đứa cháu :
– Tối hôm qua, tụi bây lục đục cả đêm … làm Ngoại ngũ cũng không được !
Chị Liên đỏ mặt tía tai, ấp úng không ra lời. Thằng Liêm thì biết tánh khí thông thoáng của Ngoại nên nó nhìn Bà mà cưới :
– Ngoại mà có nghe tụi con « lục đục » thì còn vui thêm chứ !
– Cái thằng này, nói vậy mà nói được ! nghe tụi bây hì hục mà nhức hết cái đầu …
– Vậy thì tối nay tụi con hứa sẽ không « lục đục », để cho Ngoại ngũ yên.
Ngoại chần chừ rồi cười hiền hoà :
– Nói thì nói vậy, chứ thấy tụi con thương nhau, Ngoại mừng. Tối nay cứ tự nhiên đi, đứng để tâm đến Ngoại. Có nghe tụi bây xì xục với nhau thì … Ngoại cũng thấy vui vui.
Nghe Bà nói vậy, chị Liên càng mắc cỡ, cúi đầu không dám nhìn Ngoại.
Hai đêm còn lại, đêm nào thằng Liêm cũng đè Chị Liên ra mà đụ tơi bời. Mà cũng lạ : biết được là Ngoại nằm trong phòng bên cạnh nghe ngóng như là trực tiếp chứng kiến chuyện ái ân phòng the của mình, thằng Liêm càng nứng cặc thêm … còn chị Liên thì dù có mắc cỡ vì biết Ngoại nghe hết mọi động tịnh nhưng tánh quen rên la lớn tiếng trong lúc hưởng thụ nhục dục làm cho nàng vẫn không kềm chế được và cũng nhờ vậy mà hai đêm liền, Ngoại lại được dịp thưởng thức những âm thanh dâm dục êm dịu …
Đêm cuối, Ngoại bức rứt quá chịu không được nên Ngoại rón rén bước đến phòng của hai đứa cháu, lẳng lặng hé cánh cửa phòng ra để nhìn hai đứa trẻ đụ nhau. Ngoại mỡ to cặp mắt giật mình nhìn thằng Liêm đang liếm lồn người tình của nó, vừa thò tay xoa bóp vú của Liên trong khi Liên cắn răng run rẩy cố kềm chế tiếng rên rỉ của mình. Thật ra thì Ngoại không ngờ là trong chuyện tình dục lại có cái màn lạ lùng này. Ngoại thầm tiếc nuối tại sao chồng mình lúc sinh thời, lại không biết cái trò này để phục vụ cho mình.
Ngoại đứng trân ra đó mà nhìn … vừa lúc, chị Liên chợt quay tầm nhìn của mình ra phía cữa. Nàng hốt hoãng khi thấy Ngoại đang đứng trong bóng tối mờ mờ… Liên hấp tấp định đấy đầu cùa thằng Liêm ra khỏi lồn của mình nhưng cùng lúc khoái lạc lại nổ tung trong cơ thể của nàng dưới những cú bú liếm cửa người tình nên nàng chì biết há miệng ra mà rên rí trong ngượng ngùng … hai con mắt của hai người đàn bà dính chặt vào nhau … Ngoại rùng mình cãm nhận từng giao động trong cơ thể của người thiếu phụ đang oằn oại dưới mắt của mình.
Ngoại hấp tấp trở về giường mình đề trùm chăn thủ dâm cho vơi đi những bức rứt… Ngoại được sướng đến mờ cả mắt.
Hôm sau, gặp mặt Ngoại, chị Liên mắc cỡ quá, đỏ bừng hai gò má, không biết phải nói gì. Nang chỉ ấp úng :
– Ngoại, con xin lỗi Ngoại …
Ngoại cười hiền từ, rồi nói nhỏ vào tai Liên :
– Cái gì mà xin lỗi ? mà nè … nhìn con sướng mà Ngoại cũng thấy sướng theo đó !
Chị Liên trố mắt ra nhìn Ngoại rồi hai người đản bà, một già, một trẻ nhìn nhau mà cười dòn tan, thật thoải mái như hai người bạn đồng loã với nhau …
Tình cảm giữa họ từ đó càng khắn khít với nhau hơn.
Nghe Liên kể lại chuyện, thằng Liêm cảm thấy lâng lâng lạ lùng. Ý tưởng Ngoại nhìn trộm nó và Liên làm tình với nhau, ý tưởng Ngoại vẫn còn biết rung động trước chuyện tình dục làm nó thấy nao nao kỳ lạ. Hồi nào giờ, nó chỉ xem Ngoại như một bà già không còn quan tâm gì đến chuyện trai gái … vậy mà ! ! ! không ngờ là Ngoại của nó vẫn còn phong độ như vậy. Từ đó thằng Liêm ao ước được nhìn Ngoại của nó trong những giây phút thầm kín của người đàn bà.
Rồi một lần thằng Liêm có dịp thực hiện được ao ước của nó …
Lần đó nó xuống thăm Ngoại như mọi khi nhưng nó lại xin Ngoại cho nó được ngũ lại một đêm đến sáng hôm sau mới trở lại Sài Gòn. Ngoại mừng lắm vì đâu có mấy khi có người thân ngũ lại đêm với mình. Ngoại lui cui đi nấu cơm cho thằng cháu cưng.
Thằng Liêm lợi dụng cơ hội để làm một chuyện thật táy trời : để chắc ăn, nó bỏ nửa viên thuốc kích dâm vào ly nước của Ngoại ! Tội nghiệp cho Ngoại, sau bữa cơm Ngoại cứ thấy người rạo rực, ngứa ngấy thật bất thường.
Thằng Liêm xin phép Ngoại đi ngũ sớm nhưng sau một lúc nó rón rén ngồi dậy lặng lẽ bước đến phòng của Ngoại. Nó kín đáo hé cánh cửa gổ để nhìn vào … và nó mừng rở khi cảnh tượng đang diển ra dưới mắt của nó thật đúng như những gì nó dự đoán : Ngoại bị viên thuốc kích dâm làm bức rức không cầm lòng được nên khi thằng cháu vào ngũ rồi, thì Ngoaị hấp tấp về phòng leo lên giường để thủ dâm.
Thằng Liêm đứng bên ngoài nhìn trộm Ngoại của nó. Nó thấy Ngoại đã tuột quần bà ba chỉ còn bận cái áo ngũ để lộ ra một mu lồn với chồm lông lưa thưa. Ánh trăng qua cửa sổ tuy mờ mờ nhưng cũng đủ để thằng Liêm thấy rỏ những động tác của Ngoại. Hai bàn tay của Ngoại che úp lên hạ bộ của mình, tay phải thì vân vê khe lồn còn hai ngón tay của bàn tay kia thì đang nhẹ nhàng chà xát lên hột le … Ngoại nhắm mắt, thủ dâm trong im lặng, có lẻ vì sợ thằng cháu nghe được. Phải lắng tai lắm thằng Liêm mới nhận ra tiếng thở gắp rút của Ngoại như tiếng muỗi kêu. Gương mặt của Ngoại thật rạng rỡ, an bình …
Ngoại thủ dâm thật chậm chạp từ tốn, không như những người đàn bà trẻ mà thằng Liêm quen ngắm nhìn…
Nhìn Ngoại thủ dâm mà thằng Liêm thấy thương Ngoại vô cùng. Goá bụa từ mấy năm nay, sống lẻ loi dưới quê vì không hợp với con cái. Cả ngày lủi thủi một mình. Tối hôm nay, thấy Ngoại có được chút hạnh phúc làm thằng Liêm cảm thấy thương Ngoại dạt dào.
Trên giương, Ngoại ráo riết tăng nhẹ cường độ … rồi Ngoại rướn người lên như cây cung, hai tay bụm chặt lấy mu lồn … Ngoại thỡ hắt ra một tiếng rên sung sướng rồi tất cả trở về lại với im lặng …Ngoại nỡ một nụ cười mệt mõi đầy thích thú…
Thằng Liêm rón rén trở vế phòng, nó mỉm cười sung sướng vì vừa được chia sẻ một giây phút tràn đầy hạnh phúc với một người mà nó yêu mến nhất trong gia đình.
Rồi một điều không thể ngờ lại xẩy đến : mặc dù đã thận trọng phòng ngừa nhưng Liên lại mang thai … Nàng hoang mang lo sợ, nàng ôm thằng Liêm mà mếu máo :
– Em xin lỗi đã gây phiền phức cho Mình. Em phá thai nghe Mình ?
Chị bỡ ngỡ khi thấy thằng Liêm vui mừng đón nhận tin đó. Nó hết sức động viên Chị, năn nỉ Chị phải giữ lại đứa con của hai người. Chị sung sướng đến ứa nước mắt. Và sau đó Chị sanh được cho thằng Liêm một đứa con. Chồng Chị vẫn tiếp tục thờ ơ với những gì liên quan đến vợ mình, cả đến đứa con vừa chào đời. Thằng Liêm lấy danh nghĩa nó là xếp của Chị, mà lại là người thân trong gia đình của vợ chồng Chị Liên nên nó đường hoàng đến gặp hai vợ chồng Chị Liên để xin được làm cha nuôi của đứa bé : chồng Chị Liên lịch sự cám ơn … Mặc dù trên giấy tờ thì đứa bé không mang họ của nó nhưng thằng Liêm cũng chu toàn cho đứa bé rất đầy đủ và càng cưng chìu Chị Liên hơn.
Rồi định mạng lại xoay vần … sau một buổi nhậu chếnh choáng chồng Chị Liên chạy xe về nhà, loạng choạng tông vào cột đèn mà tử vong. Từ đó Chị càng được tự do thương yêu và chăm sóc cho thằng Liêm. Sau này khi con Thanh đòi ly dị thì thằng Liêm tạo điều kiện để Chị Liên được đến gần với nó hơn nữa và một cách gián tiếp thằng Liêm đã mặc nhiên xem Chị như là vợ của mình. Hạnh phúc của họ kéo dài trọn đời.
– – – -Đọc truyện tại Truyện VKL chấm cơm http://truyenvkl.com – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Chúng ta hảy trở lại chuyện của con Trinh …
Hôm đó, con Trinh phải ở lại lớp để hoàn tất một chuyện nhỏ nên nó về hơi trễ một chút. Khi ra khỏi cổng, nó đi tà tà men theo bờ tường của trường. Nhưng cùng lúc nó thấy xôn xao lạ kỳ, nó không được yên tĩnh như thường lệ … một cái gì đó làm nó thấy hồi họp … nó đứng lại để trấn áp nhịp tim đập mạnh. Và linh tính thúc đẩy nó ngước nhìn về bên kia đường… tim nó nhói lên khi nó thấy một người đàn ông đứng trong quán nước bên kia đường đang nhìn nó chầm chập và người đó là Minh !
Hai người đứng đó nhìn nhau như hai bức tượng đá. Thời gian và không gian như cô đọng lại, cả thế giới bên ngoài hình như đã đứng sững lại … chỉ còn hai ánh mắt nhìn nhau …
Rồi con Trinh quay mình lại chạy nhanh về nhà.
Nó về phòng, khóa cữa lại rồi nằm lăn lên giường mà khóc. Nó thường hay chê những động thái ủy mị nhưng bay giờ nó lại khóc ngon lành, khóc như chưa bao giờ nó được khóc. Ngay giây phút đó, nó mới chịu chấp nhận là Minh vẫn giữ một chổ đứng khổng lồ trong lòng nó. Nó cứ cố gạt bỏ hình ảnh của người yêu xa xưa, cứ cố lấy lý trí mà dập tắc ngọn lữa lòng nhưng hôm nay bất ngờ gặp lại Minh thì bao nhiêu thành trì kiên cố mà nó xây dựng quanh nó để bảo vệ nó đều đổ sụp. Nó nhận ra là những thay đổi trong tánh tình của nó từ khi Minh ra đi đều là những ngụy biện để nó không nhìn sự thật.
Và sự thật là nó vẫn còn yêu Minh thắm thiết và cũng vì vậy mà nó hận Minh tận xương tủy. Nó hận Minh đã bỏ nó bơ vơ, đã để nó lủi thủi một mình suốt bao nhiêu năm. Nó trở thành lạnh lùng, đanh đá, vô tâm cũng vì Minh đã lấy đi sức sống trong nó. Tất cả những điều mà nó cố chôn vùi, ếm nhẹm, chỉ trong chốc lát đều nổ tung, phơi bày ra làm đứa con gái chới với, chỉ còn biết lấy nước mắt mà đối phó !
Con Trinh nằm khóc suốt buổi chiều, khóc đến sưng mắt. Ba Mẹ nó lo lắng đến gõ cửa nó cũng bất cần. Cô Tâm bức rức năn nỉ nó cũng vô hiệu.