Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 58
Mợ chủ nhắn nhe đi công việc đến xẩm tối mới về. Cậu chủ cũng đi sở, nhà chỉ còn mình thằng Đực, làm vua làm chúa. Hết đi ra lại đi vào, nó buồn nẫu cả ruột. Sực nhớ bây giờ lù lù mà mợ Lan mò đến thì phải biết với nó, nhưng chờ mãi chẳng thấy. Chán đời, nó nằm quách ra giường mợ chủ. Cái mùi đàn bà phảng phất làm nó càng lên ruột.
Nó chửi thề một mình : mẹ kiếp, mấy mụ đại gia ăn cái đéo gì mà lúc nào cũng thơm phức, đến nách, háng, vú, lồn gì cũng giòn rụm, nhìn chỉ muốn cắn. Nó tê tái cả người nên đạp tuột luôn quần ra vọc cu cho đỡ tức. Nó tưởng tượng mợ chủ đang ngồi dạng lồn ra cho nó nhìn và hai vú thõng xuống, nó thủ dâm te te.
Còn đang hồn thả theo mây thì nghe chuông cửa reo, nó lầu bầu : tiên sư nhà nó, đang khoái lại phá đám. Tuy vậy nó cũng vội choàng quần đùi vào và thót ra mở cổng. Mợ Tẽo đâu lò dò tới, mợ hỏi về mợ chủ.
Thằng Đực còn đang ngổng trong quần nên trẽn khi thấy mợ Tẽo nhìn thông thống vào háng nó. Lắp bắp nó đáp và mợ Téo tự nhiên đi vào nhà, nó mắc cỡ vô biên. Mợ Tẽo nói chuyện trên trời dưới đất rồi ngồi luôn ra ghế như ở nhà.
Thằng Đực chỉ muốn mời mợ đi về để cu nó hạ cơn hỏa, nhưng mợ kiếm đủ chuyện để cà kê. Mợ hỏi điều này điều nọ sau thì đề cập việc đến hỏi nhờ vả nó sang giúp mợ mấy hôm. Thằng Đực nói việc ấy phải chờ mợ chủ về.
Lần khân, mợ Tẽo cứ rề rà không dứt ra. Làng nhàng rồi mợ cũng hỏi han nó : này tôi nghe mợ Bềnh khen anh khéo tay khéo chân lắm, thế anh làm những gì mà mợ ấy thích thế.
Thằng Đực ấp úng chẳng biết đáp sao, chỉ ậm ừ qua loa. Chả hiểu mợ Tẽo có bệnh ngứa hay chăng mà thỉnh thoảng lại thấy mợ gãi sột sột nơi ngực. Cái tay mợ cào cáo làm chất vải thô nghe như tiếng cưa máy, lại thêm mợ đằn mạnh làm cái lót bên trong hằn rõ cả lên, vú với viếc gì trông dồn một cục.
Thằng Đực đã hơi xẹp xẹp con cu, giờ lại thấy vành vạnh cái dáng vú đùn lên thì chấp chỏm muốn dựng dù. Mợ Tẽo cứ tự nhiên như người Hà Lội gãi xoành xoạch còn than là giời nóng muốn xé quần xé áo.
Thằng Đực đang tấm tắc cặp ngực súp pe của mợ mà nghe tiếng xé đã muốn điếc tai. Nó há miệng định thách, song lại sợ mợ mách lại thì khốn.
Mợ Tẽo ngồi chẳng yên, chồm chồm như bị kiến đốt đít. Mợ nhoáng nhoàng hỏi mượn cái này cái kia, thằng Đực chạy như cờ lông công, mở quạt trần, lại lấy khăn ướt mà mợ vẫn kêu nóng với ngứa.
Thằng Đực đã bực mình nên lặn rất lâu, mợ phải kêu inh lên nó mới quay ra. Nó có hoa mắt không khi nhìn mợ Tẽo chỉ còn lơ thơ có cái lót nịt vú trên người. Mợ càu nhàu : khiếp nhà này bí quá, tôi nóng đến phát điên.
Xong mợ uốn éo, vặn cổ, vặn lưng kêu mỏi giần cả người. Mợ thẳng thắn nhờ thằng Đực nắn bóp hộ. Thằng Đực một hai “ em chả “, nhưng mợ cứ như con rắn rủ rỉ rù rì van vỉ nhờ.
Thằng Đực nghĩ bụng bà ấy nhờ thì mình sợ đếch gì, thế là nó bằng lòng giúp. Nó đứng sau lưng mợ, hai tay bóp bả vai. Mợ Tẽo lim dim ngả ngửa ra ở lưng ghế cho nó làm thư giãn. Thằng Đực nhìn xuống thấy gò nỗng mợ Tẽo mà tảng hồn. Trời ơi, vú gì mà đơm như mâm xôi, cái nịt vú lại lỏng le nên nhìn cái bầu mà khiếp.
Được cái da mợ rất trắng, trắng hơn với cả hai mợ. Nó bị thu hút vì hai quầng vú dầy lùm, sợi dây nịt vú mắc dịch cứ xộc xệch làm nó chỉ muốn chui tay vào mà bóp. Mợ Tẽo thấy tay thằng tửng nóng rực nên trêu : cậu nghĩ gì mà tay nóng khiếp.
Thằng Đực phải nói trớ vừa ở bếp ra thì mợ gọi nên chưa kịp tan. Mợ Tẽo cười hì hì ra cái điều thông cảm : ừ, chứ tôi lại nghe đàn ông đàn ang thấy gái là cũng nóng như vậy. Và mợ lại tò mò hỏi : này tôi nghe mợ Lan nói anh lắm tài mà.
Thằng Đực khiêm nhường : mợ ấy thương nên ca cháu thế thôi, chứ cháu mà tài ba gì. Mợ Tẽo đáp ngọt xớt : ấy chết sao anh xưng cháu với tôi, cứ xem như người nhà đi. Rồi mợ nói tiếp cái đoạn đang bỏ dở : dào, mợ Lan khen anh đáo để, mợ í bảo có anh bên cạnh mấy ngày mợ ấy nhẹ cả người.
Và mợ uốn éo kêu nhức làm cái lúp tuột rộng ra, thằng Đực vội nhìn rõ cái núm vú mợ bóng như mỡ. Nó nuốt nước bọt, mợ Tẽo vờ như không biết nói nhao nhao : ấy tôi quen ở nhà để trần tuốt tuột nên đi đâu phải mặc cái yếm nghe rầy rà ngứa ngáy và chưa chi mợ gạ luôn : hay là chỗ quen biết, để tôi cởi bố nó ra cho đỡ cọ quẹt.
Thằng Đực há hốc mồm, mợ Tẽo thản nhiên nhờ vả : anh mở hộ cái khóa để tôi trút bỏ nó ra. Thằng Đực đâm phân vân có đâu mà dễ dàng thế nhỉ, khi không rồi vào nhà một hai đòi để trần vú mớm thật hết biết.
Nhưng rồi nó cũng mở. Cái nịt vú vừa tách ra, nó nhìn sững á khẩu. Mợ Tẽo ưỡn người lên gân, cặp vú đùn ra phía trước, đầy đăn như cặp đèn pha, làm thằng Đực thở nặng nề. Mợ Tẽo lại nhí nhảnh khuỳnh hai tay dưới lườn vú bưng bệ lên và nhún lắc làm hai vú mợ sóng sánh tựa đông sương, khiến thằng Đực chỉ kêu được một tiếng a ngắn ngủn.
Mợ Tẽo có vẻ thích chí rung cặp vú như rung chuông và hỏi ướm : anh thấy thế nào có to và đẹp như các mợ ấy không. Thằng Đực điếng cả hồn, ấp a ấp úng như ngậm hột thị. Mợ Tẽo cười lên rinh rich và lắc thêm hai vú hồi nữa.
Thằng Đực lèm bèm nói không ra hơi : mợ hỏi dớ dẩn. Con nào có nhìn được vú của hai mợ ấy bao giờ mà mợ đòi con so sánh. Và bỗng dưng nó bạo dạn hẳn : có điều phải nói là mợ có cặp vú đẹp thật.
Mợ Tẽo sướng đìu hiu nên nhắm tít mắt lại. Mợ õng ẹo hỏi sâu vào chi tiết : sao anh cho là đẹp, vú ai cũng như nhau, hồi bé anh bú oàm oạp mẹ anh thì hẳn anh biết rõ rồi. Thằng Đực càng lẩn thẩn ra mặt : cái chuyện bú mẹ từ hồi nảo hồi nào mà giờ bà bảo nhớ thì nhớ mụ nồi tôi chứ nhớ gì nổi.
Tuy vậy nó cũng liến thoắng : phải, phải, vú nào cũng thế thôi, có điều vú mợ vẫn đẹp hơn. Lại đến phiên mợ Tẽo trố mắt kinh ngạc nên văn : anh bảo đẹp thì anh giải thích cho tôi nghe mới công nhận.
Thằng Đực bị chạm cục tự ái nên mở máy tán sàn sạt : vú mợ to có to nhưng không xệ, hai quầng đầy và dầy nhưng không có gân xanh nổi lên, hai núm tròn trịa gọn không chè bè như cục sỏi, lại thêm hai bầu tròn quay như quả soài tượng đang độ chin tới.
Mợ Tẽo sướng quá, vỗ tay khen : hay, thật chí lý, làm hai vú rung tếu lên uỵch uỵch. Thằng Đực trân trối nhìn chép chép miệng và nói xà lơ : của ấy mà ngậm thì đến đá tảng cũng tan chứ đừng nói là da thịt. Mợ Tẽo bàng hoàng cả người nghĩ : cái thằng nứt mắt mà phán như ông cụ, song mợ lại thở dài sườn sượt : thế mà tôi hẩm hiu cứ để treo niêu mới tức chứ.
Thằng Đực bây giờ hết còn giữ kẽ nên đề nghị : hay mợ để em săn sóc một lúc cho đỡ cồn cào. Mợ Tẽo nghe cái tiếng xưng “ em “ mới dễ thương làm sao nên nhìn thằng cu da diết, ý như cân nhắc suy nghĩ và sau dứt khoát : nể anh, tôi cũng để anh thử hộ, may ra nó đỡ xao xuyến trong lòng chăng.