Thảm kịch - Chương 9
SỐNG CÙNG QỦY DỮ
Phải vài ngày sau “biến cố đêm giông bão ấy”, Gia Thư mới ổn định đôi chút về mặt tinh thần. Thân thể cô đã gần như hồi phục, không còn buốt rát nơi âm đạo nữa và những vết bầm trên cơ thể đã mờ đi. Nằm suốt mấy ngày trên giường bệnh, tay chân cô uể oải. Gia Thư không muốn và cũng không dám nghĩ tới những chuyện đã qua nữa vì cứ mỗi khi nghĩ về chúng thì những ám ảnh kinh hoàng đêm đó lại hiện về, nhất là những sự đau đớn khi bị tên Nông nốc con cặc cứng dài vào âm đạo nhỏ xíu mà dập liên hồi. Nàng cố tình lãng tránh nó đi và chấp nhận phó mặc cho “chú Nông” hành hạ. Thư biết những ngày sắp tới sẽ rất kinh khủng nhưng nàng phải biết chấp nhận. Lúc này, trong đầu nàng, chỉ là một sự phục tùng tuyệt đối và ngoan ngoãn “chú Nông” bởi sự sợ hãi quá lớn, đã trấn áp những suy tính phản kháng, kể cả buột phải hy sinh tình yêu với trung úy Sơn. Bằng cách lánh mặt, Thư cầu mong cho anh quên mình đi vì cô không còn xứng đáng nữa và hy vọng mẹ mình giữ đúng lời hứa. Cô nghĩ, cuộc đời mình kể như rẽ sang một bước ngoặt mới. Đó là sự an bài của số phận và cô phải chấp nhận. Và thế rồi, Gia Thư bắt đầu một cuộc sống mới- sống cùng qủy dữ…
Hai tuần sau đó, Phan Nông không hề chạm đến Gia Thư. Hắn không phải tốt lành gì. Hắn để nàng bình yên vì chờ nàng hết sốc và bình phục hoàn toàn thì mới “xử” tiếp. Trong suốt hai tuần đó, hắn vẫn đưa đón nàng đi học đều đặn nhưng thái độ thì đã không còn “chủ-tớ” nữa. “Hôm nay khỏe chưa ? ăn sáng chưa ? uống thuốc chưa ? trễ giờ rồi, đi học nhanh lên, nấn ná gì nữa đây !”. Đại loại những câu nói mà kẻ trên cơ thường dùng. Còn Gia Thư thì nàng cố tránh mặt hắn, hắn hỏi thì nói, không thì thôi. Bây giờ, Phan Nông, một tên xấu xí, đen đủi, mắt hí, dốt nát nhưng xảo quyệt “lên đời chủ”. Gia Thư, tiểu thư đài cát, diễm lệ, “điện nước dư thừa” xuống chức “nô tì”. Éo le thay !. Trong thời gian chờ đợi này, với “khí lực” xung mãn của mình, hắn tạm thời “tự xử” theo “truyền thống”. Cái chai đựng tinh trùng của hắn càng đầy thêm. Mỗi khi tự xử, hắn đều mường tượng đến Gia Thư, đến những “cảm giác lạ” hắn đã “thử qua”, không còn như lúc trước, “bắn máy bay” mà không biết “máy bay” hình dạng, “cứng mềm” ra sao. Càng tưởng tượng, hắn càng sung sướng, tưởng “những thành quả” vừa gặt hái được chỉ là… giấc mơ. “Ôi ! Trời ơi ! Cuộc đời sướng quá”, hắn giở giọng cười đểu cáng lên tự thưởng “công” mình.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, sau hai tuần xài hàng “giả”, và thấy Gia Thư lại mơn
mỡn như trước, hắn không còn chịu nổi nữa. Và thế là, một buổi sáng kia, “qủy dữ” bắt đầu hành động. Phan Nông dậy sớm hơn thường lệ, hay đúng hơn, đêm qua hắn trằn trọc chờ trời sáng để “xả khí”. Sáng nay cũng như mọi bữa, đúng 6h, Gia Thư dậy. Sau đó, nàng xem trước bài học hôm nay và thay áo dài, chuẩn bị tập vở đến trường. Sau khi đóng cửa phòng, nàng đi cầu thang xuống lầu. Theo thông lệ, “chú Nông” tạm thời kiêm chức đầu bếp, dọn sẵn khi mì ốp la, khi tô phở chờ cô chủ xuống dùng điểm tâm rồi lên xe hơi đến thẳng trường Gia Long gần đấy. Nhưng lần này, “chú Nông” không đứng bên bàn ăn chờ Gia Thư xuống, bởi hắn đang… núp trong gầm cầu thang. Gia Thư vẫn tự nhiên đi xuống, không biết “tai họa” đang đón chờ. Nông tặc người nóng như lửa, con cặc trong quần hắn cương lên cứng ngắc, muốn đâm lủng cả cái quần đùi hắn cố tình mặc để dễ bề manh động. Hắn hồi hộp chờ Gia Thư, từng bước, từng bước xuống lầu. Khi nàng xuống đến chân cầu thang, định đi ra bàn ăn bên ngoài thì bất ngờ, tên Nông lao ra vồ lấy nàng từ phía sau và kéo vào gầm cầu thang. Gia Thư hoảng hồn ú ớ vì hắn đã bịt miệng nàng lại, tay kia hắn bóp vú nàng liên tục như bóp kèn. Khi lôi Thư đến bức tường trong gầm cầu thang, Phan Nông trở ngược ra phía trước. Một tay bịt miệng nàng, tay kia hắn xé toạc áo nàng, mấy cúc áo văng ra. Lúc này, Gia Thư đã nhận ra tên dâm tặc. Hắn nhanh như sóc, úp đầu vào bộ ngực Gia Thư mà cạp, mà bú liên tục. Theo phản xạ, Gia Thư nắm tóc hắn giật mạnh ra. Đang thỏa mãn mà bị nắm tóc giật lên, hắn điên tiết, đưa tay bóp mạnh cổ Thư nhưng chỉ nhằm hù dọa. Một tay bịt miệng, một tay bóp cổ Thư, Nông tặc trợn tròng hai con mắt, nghiến răng “Câm mồm ! Muốn tao giết mày hả ?”, hắn phùng mang trợn mắt, mặt đỏ bừng. Gia Thư thấy vậy, khiếp vía ú ớ không ra lời. Nàng nhìn hắn nửa hoảng hồn, nửa van lạy. Thấy nàng bủn rũn, có vẻ quy hàng, hắn tiếp tục nghiến răng “mày phải để tao thỏa mãn, nhớ chưa, hả ?”. Gia Thư khủng khiếp nhất cái gằn giọng nghiếng răng rin rít của hắn. Nàng run rẫy gật đầu lia lịa. Phan Nông từ từ bỏ tay bịt miệng nàng ra. Hắn trợn mắt nhìn nàng cảnh cáo lần cuối, thấy Thư mặt xanh như tàu lá, hắn xung máu vồ lấy ngực nàng mà bú. Bây giờ Thư vẫn còn mặc áo lót, hắn chưa muốn cởi ra vì muốn có cảm giác lạ. Vú nàng vốn rất lớn nên áo lót chỉ che được phần phía dưới, còn phía trên là hai bầu vú căng phồng, trắng trẻo, Phan Nông cạp ngấu nghiến vào đấy. Hắn cắn mạnh quá, khiến nàng rên đau đớn. Sợ lộ tẩy, hắn bỏ miệng ra, trên vú nàng còn in rõ những vết răng của hắn. Trong người hắn, lửa tình sôi rạo rực. Như con thú điên, Phan Nông lấy hai tay giựt phăng một cái, đứt đôi cái áo lót. Dùng hai tay chụp mạnh hai bầu vú, hắn kê miệng núc chùn chụt. Gia Thư đau đớn trước sự thô bạo của “chú Nông”. Hết núc nhũ hoa, hắn banh miệng hết cỡ “độp một phát” ngồm ngoàm như muốn ăn hết vú nàng, rồi le lưỡi liếm lên liếm xuống, liếm vòng quanh bầu vú. Hắn cảm nhận vú nàng cương lên rõ ràng. Gia Thư buông xuôi, mặc cơn dâm cuồng của hắn. Nàng biết mình đã bắt đầu hứng chịu dục vọng bệnh hoạn của hắn. Hai dòng nước mắt Thư trào ra, nhỏ xuống đầu tên cuồng tặc đang ngoạm vú nàng. Hình ảnh thật cay đắng và ray rứt. Sau vài phút bú vú đã đời, Phan Nông lột chiếc quần dài cô chủ ra, và tất nhiên, quần lót cũng chung số phận. Hắn qùy xuống trước chùm lông đen mướt của nàng, ngắm ngía vài giây rồi ụp mặt vào bú lia bú lịa. Hắn cầm chân nàng banh ra một bên để “ăn khô mực” nhưng có lẽ thấy cách này… mỏi cổ quá nên hắn bắt nàng quay người lại, chống tay vô tường, đưa mông ra. Trước cặp mông to bự, hồng hào của Gia Thư, hắn bóp mấy cái cho sướng tay, rồi úp mặt vào âm vật mà bú. Cái lưỡi nham nhám của hắn thọc sâu vào âm đạo ngọ ngoạy rồi hắn banh chim nàng ra, liếm hai mép và nhắm ngay “hột le” mà đánh lưỡi. Gia Thư chịu không nổi, nàng run bần bật, bỗng giật người lại không cho hắn bú nữa. Nàng nói “cho tôi đi học đi… hôm nay kiểm tra!”. Hắn đứng lên, miệng dính đầy nước nhờn “câm mồm !”. Phan Nông tuột quần xuống, con cặc bung lên trời. Gia Thư xám mặt. Hứng chí quá, hắn lột luôn áo ra. Hắn vung tay ôm chặt lấy nàng, vòng tay xuống bóp mông nàng. Hai thân thể trần truồng ôm nhau. Vừa bóp mông, vừa bú vú nàng làm hắn quá nứng, không chịu được nữa hắn đè đầu nàng xuống nhưng Gia Thư không chịu. Hắn trừng mắt đe nẹt rồi dùng hai tay ấn mạnh đầu nàng xuống. Gia Thư bị Phan Nông ấn xuống dưới hạ bộ. Nàng hiểu ý hắn định làm gì nhưng nàng vẫn chần chừ không chịu bú cặc hắn dù hắn ấn con cặc liên tục vô miệng nàng. Gia Thư cảm thấy ghê tởm cái vật đen đui, ghớm ghiếc ấy. Nhưng tên người dân tộc cứ ấn mạnh cặc hắn vào miệng nàng. Mùi hôi thối của dương vật xông thẳng lên mũi nàng. Cái đầu khất cứ chạm vào môi nhưng nàng chưa chịu há miệng ra ngậm nó. Nhưng chẳng được bao lâu thì Gia Thư chịu thua. Vì mùi hôi của dương vật cứng ngắc nên nàng không thể thở bằng mũi được, vừa há miệng ra thở thì bị ngay “khúc củi” tọng vào. Tên Nông thật biết chớp cơ hội. Hắn ghị chặt đầu nàng, do đó con cặc chui sâu vào cổ họng. Gia Thư nôn lên muốn sặc vì mùi hôi khủng khiếp của dương vật. Nàng không thể chịu nổi nữa. Lúc ấy, Phan Nông nắc cặc vào miệng nàng liên hồi. Hai tay nàng cào cấu chân hắn tóe cả máu vì nàng không thở được nhưng hắn thì cứ mặc. Nắc thêm vài cái chạm cổ họng nữa, thấy nàng đẩy mạnh mình ra, biết Gia Thư thở hết nổi, hắn mới lấy “kèn” ra khỏi miệng nàng vài giây. Gia Thư như từ cõi chết sống dậy, thở hổn hễn. Nhưng chưa được mấy chốc thì hắn lại nhét cặc mình vào miệng nàng hòng nắc tiếp. Hai tay ghị đầu ấn vào, nàng hết đường thoát. Nhưng có một điều lạ là tự động, nàng đưa hai tay lên bóp mông hắn, giống như một hành vi thỏa hiệp. Chắc sướng quá, Phan Nông buông tay ra, ép đầu Gia Thư dựa vào tường nắc tiếp. Hắn chống hai tay vào tường, nhấp cặc mạnh bạo vào mồm Thư. Hắn càng nắc mạnh, cô càng bóp chắt mông hắn, hắn khoái chí, nắc mạnh hơn nữa. Gia Thư càng cố né bao nhiêu cặc càng vào sâu miệng cô hơn nữa. Tên Nông vốn thích được bú cặc hơn cả giao hợp nên hắn đặc biệt khoái trò này. Cảm giác “cây hai” nóng ấm trong miệng một cô gái trẻ đẹp và đang bị “hiếp dâm” làm hắn thích thú nhưng không dám rên, sợ bà Lê nghe thấy. Oái ăm là khi con gái mình đang bị cưỡng hiếp thì bà Lê, dù dậy rồi nhưng lại đang… thủ dâm bằng dương vật giả do mấy bà bạn qủy ma tặng. Con dưới lầu bị hãm hiếp, mẹ phía trên đang quằn quặi tự xử. Thế đấy, chỉ cần bà đi xuống một lúc thôi thì cô con gái cưng đâu phải chịu nhục nhã một thời gian dài nữa. Định mệnh ! Bây giờ đồng hồ chỉ 6h45, hắn đã hiếp Thư hơn nửa tiếng rồi. Con cặc ngập sâu trong miệng Thư làm hắn khoái chí. Nhưng hắn cũng muốn đụ Thư nữa nên nếu cứ như vậy thì sẽ xuất tinh mất. Do đó, Phan Nông kéo Thư lên, bắt nàng quay người vào tường, đưa mông ra để hắn “quất” kiểu chó. Gia Thư nãy giờ rã rời thân xác, nhất là miệng nàng mỏi nhừ, ngậm lại còn đau, tất nhiên là “hồn bay lên trời”, mặc tên Nông cứ nắc “hàng” vào miệng mình hùng hục. Bây giờ hắn dựng nàng dậy, nàng tưởng hắn tha cho mình nhưng khi hắn bắt nàng quay vào trong, nàng phát hoảng, “hồn về thực tại”. Vì Gia Thư biết, “chơi” miệng còn đỡ chứ một khi đã “đụ” thì nàng tới số. Kinh nghiệm lần trước, chim nàng nhỏ vậy mà tên dã thú “đóng hộp” lia lịa làm nàng thiếu điều tắt thở. Âm đạo còn buốt tới bây giờ vậy mà hắn lại sắp “tái diễn” trò cũ, nàng hoảng sợ co người lại van xin hắn nhưng… nhằm nhò gì. Phan Nông chịu hết nổi nên hắn chụp mông nàng quay lại. Hắn ấn mạnh “cây súng” cái bụp, lút cán. Gia Thư rú lên kinh hoàng. Bà Lê đang nhắm mắt hưởng khoái lạc thì giật mình choàng dậy. Bà định thần vểnh tai lên nghe ngóng thì không thấy động tĩnh gì nữa, chắc mẫm mình… hoang tưởng, nằm xuống “xử” tiếp. Còn sớm chán, phải 9h bà mới ra chợ. Bà trách thầm “con Liên mày lên sớm dùm bà, bà đi chợ như vậy thì… mất hứng hết !”. Còn “chú Nông” sau khi Gia Thư hét lên như vậy, hoảng hồn, đưa tay bịt miệng cô chủ lại. Do phải chồm tới, với tay ra trước bịt miệng Thư nên hạ bộ hắn càng áp sát vào mông Thư. Hắn cạ hai hòn dái vào đôi mông mềm mại của nàng càng khiến hắn hứng bạo. Cặc hắn đã chạm tử cung nàng nên hắn nắc mấy cái là đã muốn ra. Dù muốn đụ nữa nhưng trong hoàn cảnh “hai trứng cút” bị đôi mông ép sát khiến tinh khí chợt bùng ra nên hắn đành chấp nhận “hốt hụi chót”. Nếu hắn không “diệt khẩu” Gia Thư thì thoải mái “thông xilanh” rồi nhưng hắn không dám mạo hiểm bỏ tay ra, lỡ cô chủ chơi cú nữa thì đời hắn đi tong. Biết thế nên hắn dập mấy cú chót vô cùng mạnh bạo, không những chạm đến tử cung mà còn muốn xé tử cung ra nữa. Gia Thư lúc này rất đau đớn nhưng đỡ một cái, là nước nhờn nàng ra nhiều, “bôi trơn” súp-páp dài gần 20 cm nên đỡ phần nào. Nàng cảm giác âm đạo bị nông ra quá khổ, phải chứa đựng “quái vật” “tìm hiểu thị trường”. “Pụp-pụp”, từng tiếng vang lên khi dái hắn đập vào mông nàng. Phan Nông dập rất mạnh, như dồn tất cả sức bình sinh. Gia Thư quằn quại đau đớn, hai tay bấu sát ghờ tường như muốn bóp nó ra. Nếu Phan Nông bỏ tay bịt miệng Gia Thư ra, chắc chắn nàng sẽ hét lên một tiếng thật lớn vì sự đau đớn nơi âm đạo quá sưc chịu đựng, chưa biết chừng Nông tặc nghe xong “đột tử” cũng nên. Một bên ráng dập mấy cú chót thật mạnh, một bên đang kìm nén sự tra tấn kinh khủng. Hai sự thể ấy đối nghịch nhau như sắp bùng lên. Và rồi… “ah , ah…”, tiếng rên cầm thú hắt ra, đồng thời một “trữ lượng tinh trùng” được “phóng thích”, bắn thẳng với tốc độ ánh sáng vào tử cung Gia Thư. Hắn rùng mình khoái lạc. Cảm giác xuất tinh thật không gì trên đời này so sánh được, nhất là khi chịu đựng quá lâu. Cảm giác dồn nén được “giải phóng” khiến trong khoảnh khắc đó, hắn là kẻ sung sướng nhất trần gian. Còn Gia Thư, khi “chú Nông” xuất tinh xối xả vào cửa mình nàng, theo phản xạ, hắn buông tay nàng ra, thế là sự dồn nén “âm lượng” của nàng cũng được giải thoát nhưng không to lắm.“ AHHHHH…”, nhưng Phan Nông cũng mặc vì hắn đang trên cõi bồng lai và cặc hắn vẫn cắm vào âm đạo nàng. Khi cặc hắn được rút ra, một lượng nước nhờn theo đó tuôn ra ào ạt. Gia Thư đổ sụp xuống, nằm sóng soài trên nền gạch. Chim nàng đau buốt nhưng có vẻ như nó đỡ hơn nhiều so với lần trước. Nàng chỉ đau đớn về thể xác, nàng không khóc, không nghẹn ngào nữa vì nàng đã chấp nhận số phận. Vùng kín nàng như tê buốt. Rã rời, nàng nằm im bất động. Tên dâm tặc sau khi thoả mãn xong cũng gục xuống trên người nàng. Hai cái thân thể như xác chết chồng lên nhau. Giá như lúc này bà Lê xuất hiện thì cuộc chơi đã kết thúc. Nhưng đó chỉ là “giá như”. Gia Thư bất động vì mệt mỏi đau đớn sau khi bị dày vò cùng cực, nàng mụ đầu lại khi nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới cũng như thế này, chán chường !. Phan Nông bất động vì quá sướng, đã vậy hắn còn cạ cạ con cu mềm nhũn lên mông nàng. Sau vài phút, nhận ra là đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn thốc nàng dậy. Lúc ấy là 7h15. Gia Thư mệt quá, không thể cử động tay chân gì nữa. Nàng ngồi mà gục ga gục gật, hai cái vú căng lên mòng mọc. Hắn bồng nàng vào phòng tắm, bắt nàng rửa chỗ kín. Nàng đưa tay kỳ cọ thì càng thấy buốt rát, tiếng nước xối ào ào nhưng bà Lê không nghe thấy. Nàng nói vơi hắn muốn nghỉ học nhưng hắn không đồng ý vì như vậy, bà Lê có thể sinh nghi. Phan Nông bắt Gia Thư lên lầu thay bộ áo dài mới, còn bộ quần áo rách tóe kia, hắn bỏ thùng rác, nhưng hắn giữ lại cái quần lót của nàng, chắc để “đêm đêm ngửi mùi hương, mùi… quần lót của nàng” !. Vì vậy, hôm đó, dù đau buốt ê chề nhưng Gia Thư phải đến trường học. Đồng hồ chỉ 7h30, trễ nửa tiếng nhưng nhằm nhò gì, ai dám làm khó dễ tiểu thư nhà Đại tá Mạnh.
Phải vài ngày sau “biến cố đêm giông bão ấy”, Gia Thư mới ổn định đôi chút về mặt tinh thần. Thân thể cô đã gần như hồi phục, không còn buốt rát nơi âm đạo nữa và những vết bầm trên cơ thể đã mờ đi. Nằm suốt mấy ngày trên giường bệnh, tay chân cô uể oải. Gia Thư không muốn và cũng không dám nghĩ tới những chuyện đã qua nữa vì cứ mỗi khi nghĩ về chúng thì những ám ảnh kinh hoàng đêm đó lại hiện về, nhất là những sự đau đớn khi bị tên Nông nốc con cặc cứng dài vào âm đạo nhỏ xíu mà dập liên hồi. Nàng cố tình lãng tránh nó đi và chấp nhận phó mặc cho “chú Nông” hành hạ. Thư biết những ngày sắp tới sẽ rất kinh khủng nhưng nàng phải biết chấp nhận. Lúc này, trong đầu nàng, chỉ là một sự phục tùng tuyệt đối và ngoan ngoãn “chú Nông” bởi sự sợ hãi quá lớn, đã trấn áp những suy tính phản kháng, kể cả buột phải hy sinh tình yêu với trung úy Sơn. Bằng cách lánh mặt, Thư cầu mong cho anh quên mình đi vì cô không còn xứng đáng nữa và hy vọng mẹ mình giữ đúng lời hứa. Cô nghĩ, cuộc đời mình kể như rẽ sang một bước ngoặt mới. Đó là sự an bài của số phận và cô phải chấp nhận. Và thế rồi, Gia Thư bắt đầu một cuộc sống mới- sống cùng qủy dữ…
Hai tuần sau đó, Phan Nông không hề chạm đến Gia Thư. Hắn không phải tốt lành gì. Hắn để nàng bình yên vì chờ nàng hết sốc và bình phục hoàn toàn thì mới “xử” tiếp. Trong suốt hai tuần đó, hắn vẫn đưa đón nàng đi học đều đặn nhưng thái độ thì đã không còn “chủ-tớ” nữa. “Hôm nay khỏe chưa ? ăn sáng chưa ? uống thuốc chưa ? trễ giờ rồi, đi học nhanh lên, nấn ná gì nữa đây !”. Đại loại những câu nói mà kẻ trên cơ thường dùng. Còn Gia Thư thì nàng cố tránh mặt hắn, hắn hỏi thì nói, không thì thôi. Bây giờ, Phan Nông, một tên xấu xí, đen đủi, mắt hí, dốt nát nhưng xảo quyệt “lên đời chủ”. Gia Thư, tiểu thư đài cát, diễm lệ, “điện nước dư thừa” xuống chức “nô tì”. Éo le thay !. Trong thời gian chờ đợi này, với “khí lực” xung mãn của mình, hắn tạm thời “tự xử” theo “truyền thống”. Cái chai đựng tinh trùng của hắn càng đầy thêm. Mỗi khi tự xử, hắn đều mường tượng đến Gia Thư, đến những “cảm giác lạ” hắn đã “thử qua”, không còn như lúc trước, “bắn máy bay” mà không biết “máy bay” hình dạng, “cứng mềm” ra sao. Càng tưởng tượng, hắn càng sung sướng, tưởng “những thành quả” vừa gặt hái được chỉ là… giấc mơ. “Ôi ! Trời ơi ! Cuộc đời sướng quá”, hắn giở giọng cười đểu cáng lên tự thưởng “công” mình.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, sau hai tuần xài hàng “giả”, và thấy Gia Thư lại mơn
mỡn như trước, hắn không còn chịu nổi nữa. Và thế là, một buổi sáng kia, “qủy dữ” bắt đầu hành động. Phan Nông dậy sớm hơn thường lệ, hay đúng hơn, đêm qua hắn trằn trọc chờ trời sáng để “xả khí”. Sáng nay cũng như mọi bữa, đúng 6h, Gia Thư dậy. Sau đó, nàng xem trước bài học hôm nay và thay áo dài, chuẩn bị tập vở đến trường. Sau khi đóng cửa phòng, nàng đi cầu thang xuống lầu. Theo thông lệ, “chú Nông” tạm thời kiêm chức đầu bếp, dọn sẵn khi mì ốp la, khi tô phở chờ cô chủ xuống dùng điểm tâm rồi lên xe hơi đến thẳng trường Gia Long gần đấy. Nhưng lần này, “chú Nông” không đứng bên bàn ăn chờ Gia Thư xuống, bởi hắn đang… núp trong gầm cầu thang. Gia Thư vẫn tự nhiên đi xuống, không biết “tai họa” đang đón chờ. Nông tặc người nóng như lửa, con cặc trong quần hắn cương lên cứng ngắc, muốn đâm lủng cả cái quần đùi hắn cố tình mặc để dễ bề manh động. Hắn hồi hộp chờ Gia Thư, từng bước, từng bước xuống lầu. Khi nàng xuống đến chân cầu thang, định đi ra bàn ăn bên ngoài thì bất ngờ, tên Nông lao ra vồ lấy nàng từ phía sau và kéo vào gầm cầu thang. Gia Thư hoảng hồn ú ớ vì hắn đã bịt miệng nàng lại, tay kia hắn bóp vú nàng liên tục như bóp kèn. Khi lôi Thư đến bức tường trong gầm cầu thang, Phan Nông trở ngược ra phía trước. Một tay bịt miệng nàng, tay kia hắn xé toạc áo nàng, mấy cúc áo văng ra. Lúc này, Gia Thư đã nhận ra tên dâm tặc. Hắn nhanh như sóc, úp đầu vào bộ ngực Gia Thư mà cạp, mà bú liên tục. Theo phản xạ, Gia Thư nắm tóc hắn giật mạnh ra. Đang thỏa mãn mà bị nắm tóc giật lên, hắn điên tiết, đưa tay bóp mạnh cổ Thư nhưng chỉ nhằm hù dọa. Một tay bịt miệng, một tay bóp cổ Thư, Nông tặc trợn tròng hai con mắt, nghiến răng “Câm mồm ! Muốn tao giết mày hả ?”, hắn phùng mang trợn mắt, mặt đỏ bừng. Gia Thư thấy vậy, khiếp vía ú ớ không ra lời. Nàng nhìn hắn nửa hoảng hồn, nửa van lạy. Thấy nàng bủn rũn, có vẻ quy hàng, hắn tiếp tục nghiến răng “mày phải để tao thỏa mãn, nhớ chưa, hả ?”. Gia Thư khủng khiếp nhất cái gằn giọng nghiếng răng rin rít của hắn. Nàng run rẫy gật đầu lia lịa. Phan Nông từ từ bỏ tay bịt miệng nàng ra. Hắn trợn mắt nhìn nàng cảnh cáo lần cuối, thấy Thư mặt xanh như tàu lá, hắn xung máu vồ lấy ngực nàng mà bú. Bây giờ Thư vẫn còn mặc áo lót, hắn chưa muốn cởi ra vì muốn có cảm giác lạ. Vú nàng vốn rất lớn nên áo lót chỉ che được phần phía dưới, còn phía trên là hai bầu vú căng phồng, trắng trẻo, Phan Nông cạp ngấu nghiến vào đấy. Hắn cắn mạnh quá, khiến nàng rên đau đớn. Sợ lộ tẩy, hắn bỏ miệng ra, trên vú nàng còn in rõ những vết răng của hắn. Trong người hắn, lửa tình sôi rạo rực. Như con thú điên, Phan Nông lấy hai tay giựt phăng một cái, đứt đôi cái áo lót. Dùng hai tay chụp mạnh hai bầu vú, hắn kê miệng núc chùn chụt. Gia Thư đau đớn trước sự thô bạo của “chú Nông”. Hết núc nhũ hoa, hắn banh miệng hết cỡ “độp một phát” ngồm ngoàm như muốn ăn hết vú nàng, rồi le lưỡi liếm lên liếm xuống, liếm vòng quanh bầu vú. Hắn cảm nhận vú nàng cương lên rõ ràng. Gia Thư buông xuôi, mặc cơn dâm cuồng của hắn. Nàng biết mình đã bắt đầu hứng chịu dục vọng bệnh hoạn của hắn. Hai dòng nước mắt Thư trào ra, nhỏ xuống đầu tên cuồng tặc đang ngoạm vú nàng. Hình ảnh thật cay đắng và ray rứt. Sau vài phút bú vú đã đời, Phan Nông lột chiếc quần dài cô chủ ra, và tất nhiên, quần lót cũng chung số phận. Hắn qùy xuống trước chùm lông đen mướt của nàng, ngắm ngía vài giây rồi ụp mặt vào bú lia bú lịa. Hắn cầm chân nàng banh ra một bên để “ăn khô mực” nhưng có lẽ thấy cách này… mỏi cổ quá nên hắn bắt nàng quay người lại, chống tay vô tường, đưa mông ra. Trước cặp mông to bự, hồng hào của Gia Thư, hắn bóp mấy cái cho sướng tay, rồi úp mặt vào âm vật mà bú. Cái lưỡi nham nhám của hắn thọc sâu vào âm đạo ngọ ngoạy rồi hắn banh chim nàng ra, liếm hai mép và nhắm ngay “hột le” mà đánh lưỡi. Gia Thư chịu không nổi, nàng run bần bật, bỗng giật người lại không cho hắn bú nữa. Nàng nói “cho tôi đi học đi… hôm nay kiểm tra!”. Hắn đứng lên, miệng dính đầy nước nhờn “câm mồm !”. Phan Nông tuột quần xuống, con cặc bung lên trời. Gia Thư xám mặt. Hứng chí quá, hắn lột luôn áo ra. Hắn vung tay ôm chặt lấy nàng, vòng tay xuống bóp mông nàng. Hai thân thể trần truồng ôm nhau. Vừa bóp mông, vừa bú vú nàng làm hắn quá nứng, không chịu được nữa hắn đè đầu nàng xuống nhưng Gia Thư không chịu. Hắn trừng mắt đe nẹt rồi dùng hai tay ấn mạnh đầu nàng xuống. Gia Thư bị Phan Nông ấn xuống dưới hạ bộ. Nàng hiểu ý hắn định làm gì nhưng nàng vẫn chần chừ không chịu bú cặc hắn dù hắn ấn con cặc liên tục vô miệng nàng. Gia Thư cảm thấy ghê tởm cái vật đen đui, ghớm ghiếc ấy. Nhưng tên người dân tộc cứ ấn mạnh cặc hắn vào miệng nàng. Mùi hôi thối của dương vật xông thẳng lên mũi nàng. Cái đầu khất cứ chạm vào môi nhưng nàng chưa chịu há miệng ra ngậm nó. Nhưng chẳng được bao lâu thì Gia Thư chịu thua. Vì mùi hôi của dương vật cứng ngắc nên nàng không thể thở bằng mũi được, vừa há miệng ra thở thì bị ngay “khúc củi” tọng vào. Tên Nông thật biết chớp cơ hội. Hắn ghị chặt đầu nàng, do đó con cặc chui sâu vào cổ họng. Gia Thư nôn lên muốn sặc vì mùi hôi khủng khiếp của dương vật. Nàng không thể chịu nổi nữa. Lúc ấy, Phan Nông nắc cặc vào miệng nàng liên hồi. Hai tay nàng cào cấu chân hắn tóe cả máu vì nàng không thở được nhưng hắn thì cứ mặc. Nắc thêm vài cái chạm cổ họng nữa, thấy nàng đẩy mạnh mình ra, biết Gia Thư thở hết nổi, hắn mới lấy “kèn” ra khỏi miệng nàng vài giây. Gia Thư như từ cõi chết sống dậy, thở hổn hễn. Nhưng chưa được mấy chốc thì hắn lại nhét cặc mình vào miệng nàng hòng nắc tiếp. Hai tay ghị đầu ấn vào, nàng hết đường thoát. Nhưng có một điều lạ là tự động, nàng đưa hai tay lên bóp mông hắn, giống như một hành vi thỏa hiệp. Chắc sướng quá, Phan Nông buông tay ra, ép đầu Gia Thư dựa vào tường nắc tiếp. Hắn chống hai tay vào tường, nhấp cặc mạnh bạo vào mồm Thư. Hắn càng nắc mạnh, cô càng bóp chắt mông hắn, hắn khoái chí, nắc mạnh hơn nữa. Gia Thư càng cố né bao nhiêu cặc càng vào sâu miệng cô hơn nữa. Tên Nông vốn thích được bú cặc hơn cả giao hợp nên hắn đặc biệt khoái trò này. Cảm giác “cây hai” nóng ấm trong miệng một cô gái trẻ đẹp và đang bị “hiếp dâm” làm hắn thích thú nhưng không dám rên, sợ bà Lê nghe thấy. Oái ăm là khi con gái mình đang bị cưỡng hiếp thì bà Lê, dù dậy rồi nhưng lại đang… thủ dâm bằng dương vật giả do mấy bà bạn qủy ma tặng. Con dưới lầu bị hãm hiếp, mẹ phía trên đang quằn quặi tự xử. Thế đấy, chỉ cần bà đi xuống một lúc thôi thì cô con gái cưng đâu phải chịu nhục nhã một thời gian dài nữa. Định mệnh ! Bây giờ đồng hồ chỉ 6h45, hắn đã hiếp Thư hơn nửa tiếng rồi. Con cặc ngập sâu trong miệng Thư làm hắn khoái chí. Nhưng hắn cũng muốn đụ Thư nữa nên nếu cứ như vậy thì sẽ xuất tinh mất. Do đó, Phan Nông kéo Thư lên, bắt nàng quay người vào tường, đưa mông ra để hắn “quất” kiểu chó. Gia Thư nãy giờ rã rời thân xác, nhất là miệng nàng mỏi nhừ, ngậm lại còn đau, tất nhiên là “hồn bay lên trời”, mặc tên Nông cứ nắc “hàng” vào miệng mình hùng hục. Bây giờ hắn dựng nàng dậy, nàng tưởng hắn tha cho mình nhưng khi hắn bắt nàng quay vào trong, nàng phát hoảng, “hồn về thực tại”. Vì Gia Thư biết, “chơi” miệng còn đỡ chứ một khi đã “đụ” thì nàng tới số. Kinh nghiệm lần trước, chim nàng nhỏ vậy mà tên dã thú “đóng hộp” lia lịa làm nàng thiếu điều tắt thở. Âm đạo còn buốt tới bây giờ vậy mà hắn lại sắp “tái diễn” trò cũ, nàng hoảng sợ co người lại van xin hắn nhưng… nhằm nhò gì. Phan Nông chịu hết nổi nên hắn chụp mông nàng quay lại. Hắn ấn mạnh “cây súng” cái bụp, lút cán. Gia Thư rú lên kinh hoàng. Bà Lê đang nhắm mắt hưởng khoái lạc thì giật mình choàng dậy. Bà định thần vểnh tai lên nghe ngóng thì không thấy động tĩnh gì nữa, chắc mẫm mình… hoang tưởng, nằm xuống “xử” tiếp. Còn sớm chán, phải 9h bà mới ra chợ. Bà trách thầm “con Liên mày lên sớm dùm bà, bà đi chợ như vậy thì… mất hứng hết !”. Còn “chú Nông” sau khi Gia Thư hét lên như vậy, hoảng hồn, đưa tay bịt miệng cô chủ lại. Do phải chồm tới, với tay ra trước bịt miệng Thư nên hạ bộ hắn càng áp sát vào mông Thư. Hắn cạ hai hòn dái vào đôi mông mềm mại của nàng càng khiến hắn hứng bạo. Cặc hắn đã chạm tử cung nàng nên hắn nắc mấy cái là đã muốn ra. Dù muốn đụ nữa nhưng trong hoàn cảnh “hai trứng cút” bị đôi mông ép sát khiến tinh khí chợt bùng ra nên hắn đành chấp nhận “hốt hụi chót”. Nếu hắn không “diệt khẩu” Gia Thư thì thoải mái “thông xilanh” rồi nhưng hắn không dám mạo hiểm bỏ tay ra, lỡ cô chủ chơi cú nữa thì đời hắn đi tong. Biết thế nên hắn dập mấy cú chót vô cùng mạnh bạo, không những chạm đến tử cung mà còn muốn xé tử cung ra nữa. Gia Thư lúc này rất đau đớn nhưng đỡ một cái, là nước nhờn nàng ra nhiều, “bôi trơn” súp-páp dài gần 20 cm nên đỡ phần nào. Nàng cảm giác âm đạo bị nông ra quá khổ, phải chứa đựng “quái vật” “tìm hiểu thị trường”. “Pụp-pụp”, từng tiếng vang lên khi dái hắn đập vào mông nàng. Phan Nông dập rất mạnh, như dồn tất cả sức bình sinh. Gia Thư quằn quại đau đớn, hai tay bấu sát ghờ tường như muốn bóp nó ra. Nếu Phan Nông bỏ tay bịt miệng Gia Thư ra, chắc chắn nàng sẽ hét lên một tiếng thật lớn vì sự đau đớn nơi âm đạo quá sưc chịu đựng, chưa biết chừng Nông tặc nghe xong “đột tử” cũng nên. Một bên ráng dập mấy cú chót thật mạnh, một bên đang kìm nén sự tra tấn kinh khủng. Hai sự thể ấy đối nghịch nhau như sắp bùng lên. Và rồi… “ah , ah…”, tiếng rên cầm thú hắt ra, đồng thời một “trữ lượng tinh trùng” được “phóng thích”, bắn thẳng với tốc độ ánh sáng vào tử cung Gia Thư. Hắn rùng mình khoái lạc. Cảm giác xuất tinh thật không gì trên đời này so sánh được, nhất là khi chịu đựng quá lâu. Cảm giác dồn nén được “giải phóng” khiến trong khoảnh khắc đó, hắn là kẻ sung sướng nhất trần gian. Còn Gia Thư, khi “chú Nông” xuất tinh xối xả vào cửa mình nàng, theo phản xạ, hắn buông tay nàng ra, thế là sự dồn nén “âm lượng” của nàng cũng được giải thoát nhưng không to lắm.“ AHHHHH…”, nhưng Phan Nông cũng mặc vì hắn đang trên cõi bồng lai và cặc hắn vẫn cắm vào âm đạo nàng. Khi cặc hắn được rút ra, một lượng nước nhờn theo đó tuôn ra ào ạt. Gia Thư đổ sụp xuống, nằm sóng soài trên nền gạch. Chim nàng đau buốt nhưng có vẻ như nó đỡ hơn nhiều so với lần trước. Nàng chỉ đau đớn về thể xác, nàng không khóc, không nghẹn ngào nữa vì nàng đã chấp nhận số phận. Vùng kín nàng như tê buốt. Rã rời, nàng nằm im bất động. Tên dâm tặc sau khi thoả mãn xong cũng gục xuống trên người nàng. Hai cái thân thể như xác chết chồng lên nhau. Giá như lúc này bà Lê xuất hiện thì cuộc chơi đã kết thúc. Nhưng đó chỉ là “giá như”. Gia Thư bất động vì mệt mỏi đau đớn sau khi bị dày vò cùng cực, nàng mụ đầu lại khi nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới cũng như thế này, chán chường !. Phan Nông bất động vì quá sướng, đã vậy hắn còn cạ cạ con cu mềm nhũn lên mông nàng. Sau vài phút, nhận ra là đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn thốc nàng dậy. Lúc ấy là 7h15. Gia Thư mệt quá, không thể cử động tay chân gì nữa. Nàng ngồi mà gục ga gục gật, hai cái vú căng lên mòng mọc. Hắn bồng nàng vào phòng tắm, bắt nàng rửa chỗ kín. Nàng đưa tay kỳ cọ thì càng thấy buốt rát, tiếng nước xối ào ào nhưng bà Lê không nghe thấy. Nàng nói vơi hắn muốn nghỉ học nhưng hắn không đồng ý vì như vậy, bà Lê có thể sinh nghi. Phan Nông bắt Gia Thư lên lầu thay bộ áo dài mới, còn bộ quần áo rách tóe kia, hắn bỏ thùng rác, nhưng hắn giữ lại cái quần lót của nàng, chắc để “đêm đêm ngửi mùi hương, mùi… quần lót của nàng” !. Vì vậy, hôm đó, dù đau buốt ê chề nhưng Gia Thư phải đến trường học. Đồng hồ chỉ 7h30, trễ nửa tiếng nhưng nhằm nhò gì, ai dám làm khó dễ tiểu thư nhà Đại tá Mạnh.
Và đó chỉ mới là màn đầu tiên của tấn bi kịch. Gia Thư, cô con gái rượu nhà Mạnh “man”, dù mới 18 tuổi nhưng đã “bị hiểu” mùi cặc, sớm hơn nhiều so với bạn cùng lứa. Tâm trạng và cảm giác Gia Thư ra sao ? Tâm lý có thay đổi không ? Nàng nghĩ gì về chuyện quan hệ trai gái ? Phan Nông sẽ hiếp nàng như thế nào nữa ? Số phận trung úy Sơn ra sao ? …