Thảm kịch - Chương 7
Như vậy, sau một đêm cuồng loạn trong cuộc hành lạc tập thể, nơi bà Lê đắm mình say sưa thỏa mãn bằng những dương vật cứng dài, mà lần đầu tiên bà mới hưởng thụ, bà khoan khoái ra về với cảm giác lâng lâng như vẫn còn tiếc nuối cuộc truy hoang. Về phần tên Nông, vốn đã yên tâm sau khi trấn áp tinh thần Gia Thư, song hắn vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng không biết tương lai mình nhuộm màu hồng của lạc khoái dài dài hay màu đen của cái chết cầm chắc nếu kế hoạch khủng bố tinh thần cô chủ nhỏ phá sản. Hắn hồi hộp đợi bà chủ về.
4h20’ chiều thứ hai 17 9 1973 : Bà Lê về đến biệt thự trên đường Tú Xương, bằng xe của ả bạn. Tiếng chuông ồn ã giật bắn trái tim tên Nông ra ngoài. Hắn bật dậy theo phản xạ nhưng lại lóng nga lóng ngóng, dường như không dám ra mở cửa liền. Hắn đang rất hồi hộp. Đây là giờ khắc quyết định vận mạng của hắn. Dù trước khi bà Lê về, hắn đã tìm đủ mọi lý do để trấn áp nỗi khiếp sợ bằng cách vẽ vời ra một viễn cảnh tươi đẹp với cô chủ xinh xắn. Hắn mong bà chủ về liền cho rồi, hắn sẽ giả lả như không có chuyện gì, sẽ đon đã đón bà vào nhà. Nhưng giờ đây, khi giây phút ấy đã đến thì tựa như có một nguồn điện hàng ngàn vôn thiêu cháy lòng “can đảm” của hắn. Lại thêm một hồi chuông nữa. Hắn rùng mình. Thu hết “nhuệ khí”, hắn ra mở cửa. Thật bất ngờ, sau khi cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, là nụ cười thật tươi của bà Lê dẫu bà mắng hắn “ Sao lâu vậy Năng !”. Trời ! Hắn quá sững sờ nên đứng đực mặt ra. Bất ngờ cũng phải, vì đây là lần đầu, hắn thấy bà chủ cười tươi với mình, lần đầu được mắng yêu và lần đầu được… lên chức ngang hàng với bà chủ vì trước đây bao giờ bà cũng gọi hắn là “chú Năng” , lắm lúc bực mình bà còn gọi bằng “thằng Năng”, còn giờ chỉ duy nhất một “đại từ nhân xưng” như bạn bè thân thuộc gọi nhau. Nguyên do của “hiện tượng” này sao mà hắn hiểu nổi, đúng, sao mà hắn hiểu được bà Lê “ban ân sủng” cho mình là vì bà ấy vừa trải qua một ngày đầy “sung sướng khắp cùng cơ thể”. Thấy gương mặt ngệch ra của hắn, bà xẫng giọng “ chú sao vậy ?! tránh ra cho tôi vào”. Hắn giật mình “dạ, dạ” lắp bắp trong miệng rồi nghiêng mình tránh ra cho bà Lê vào. Vào trong nhà, linh cảm thấy không khí có vẻ khác thường nên bà hỏi “ Gia Thư đâu rồi ?”. Hắn cúi đầu lí nhí “Dạ, cô chủ ở trên lầu, thưa bà”. “Hôm nay, Gia Thư có đi học không ?”. “ Dạ, hình như cô chủ bị mệt thì phải nên không đi được !”. Nghe thế, bà Lê vội lên lầu coi cô con gái cưng ra sao. Bà ngạc nhiên khi thấy cửa không khoá ( bởi tên Nông ở trong phòng đi ra thì sao mà hắn lòn tay vô khóa trong được ). Trước mặt bà là hình ảnh cô tiểu thư ủ rũ, phờ phạc nằm quay lưng vô tường. Bà hoảng hốt chạy đến lay nàng dậy “ Thư, sao vậy con ? Con bệnh hả ?”. Bà trông thấy rõ gương mặt hốc hác của Gia Thư nên càng hoảng. Nhưng bỗng nàng lồm cồm ngồi dậy thì thào với mẹ, tuy giọng rất yếu ớt “ con không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt thôi”. Nhìn vào đôi mắt thất thần của con, bà càng lo lắng. Bà sờ trán con thấy sốt cao nên vội gọi điện cho bác sĩ. Vị bác sĩ đến khám bệnh, chích thuốc và nói rằng cô bị cảm lạnh và có dấu hiệu suy sụp tinh thần. Sau khi tiễn ông bác sĩ về, bà đứng ngồi không yên. Bà gọi tên Nông lúc này đang lau chùi xe ngoài sân ( hắn làm bộ như vậy dù trong lòng đang vô cùng lo lắng và hồi hộp chờ xem kế hoạch của mình thành công hay không ). “ Hôm qua, lúc tôi đi rồi, cô Hai có ra ngoài hay không”. “ Dạ, cô chủ có leo lên xe jeep đi với một anh sĩ quan nào đó”. “ Hả ? Chú nói lại coi !”, bà Lê không tin vào tai mình nữa bởi trước giờ trong tư tưởng của bà, Gia Thư là một cô bé ngoan, thông minh, qúy phái và đặc biệt bà chưa bào thấy hay nghe tin gì về chuyện trai gái của con gái mình. Phan Nông bồi tiếp “ Lúc cô Hai về, tôi thấy cô kỳ lắm, người thì ướt sũng mưa, mặt khóc nức nở chạy vội lên phòng”. Nghe thế, bà Lê buột miệng “ trời ơi !”. Lòng bà nóng như lửa đốt, chỉ muốn chạy lên lầu xem sự tình ra sao nhưng không thể vì Gia Thư đang say ngủ nhờ liều thuốc an thần của ông bác sĩ. Bà định gọi điện đến Bộ Tổng Tham Mưu vùng 3 Chiến thuật bằng đường dây khẩn cấp cho Đại tá Mạnh nhưng sau cùng không thực hiện vì bà biết chiến sự đang vô cùng ác liệt sau khi Ban Mê Thuộc thất thủ, chồng bà sẽ rất phân tâm nếu biết tin này. Do đó, bà bứt rứt đi đi lại lại, lòng quặn đau. Bà Đại tá cảm thấy có lỗi trong việc này. Nếu bà không đam mê nhục dục, không say sưa “của lạ” mà ở nhà với con thì đâu ra nông nổi này. Tuy vậy, bà vẫn cho rằng canh bạc truy hoan mà bà vừa tham gia là có “ý nghĩa” : giải tỏa cơn thèm khát đàn ông cháy bỏng của cái tuổi hồi xuân như bà. Chính vì thế, một bên là sự day dứt đã “bỏ con lấy cặc”, một bên là cảm giác tuyệt vời khi cầm trong tay con cặc nóng hổi, cương cứng vuốt ve và cho vào miệng, rồi cảm giác ngây ngất khi giao hợp và cuối cùng là sự sướng khoái cùng cực, không gì so sánh được khi há miệng đón nhận những bợn tinh trùng tanh nồng bắn xối xả xuống cuống họng, lại còn cảm giác ngầy ngậy khi le le lưỡi liếm những “bợn sữa” dính đầy trên mũi miệng. Chính sự dằn co ấy làm bà bực mình vì không biết nghiêng về bên nào. Một bên là tình mẫu tử, một bên là bản năng của đàn bà vắng chồng. Bà Lê vừa tự thấy hổ thẹn với bản thân, vừa tự bào chữa bằng cách nhớ lại những khoái cảm lạ thường mình vừa nếm qua. Giả dụ như Gia Thư chỉ bị cảm thôi thì không sao nhưng vấn đề là ở chổ còn dính thêm một anh chàng sĩ quan nào đó. Như để xua đi cảm giác tội lỗi, chỉ còn cách “ trăm dâu đổ đầu tằm”. Càng nghĩ, bà càng sôi máu “tên sĩ quan tới số, dám vuốt râu hùm mà còn cả gan làm con gái yêu kiều của bà ra thê thảm thế này”. Quả thật, nếu bà biết mình đang sa vào độc kế của chú “quản gia trung thành” thì bảo đảm bà tức ói máu mà chết. Phần Nông tặc, tuy chưa hết run nhưng hắn hồ hởi lên nhiều vì “chiến thuật” của mình đang dần tỏ ra có hiệu quả. Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng những tiên liệu của hắn thì đây đúng là một “tuyệt kế” có một không hai trong lịch sử nhân loại. Và những nạn nhân nằm trong “mạng nhện tử thần” này sẽ điêu đứng và chết dần mòn bởi “một thế lực mới. Thế lực P-H-A-N-Ô-N-G”. Chúng ta sẽ hiểu tại sao hắn lại đắc chí như vậy nhưng có một điều chắc chắn, là cho đến tận bây giờ, có thể nói Phan Nông chính là tên cuồng tặc nham hiểm và độc địa nhất mà lịch sử Việt Nam từng ghi nhận được.
…. Sáng hôm sau, lúc 7h, Gia Thư tỉnh giấc sau hơn 12 tiếng vùi ngủ say sưa không mơ mộng gì. Bà Lê ngay từ sáng sớm đã dậy ngồi bên con. Bà chỉ vùi mắt được một chặp vì quá mệt sau cuộc truy dâm và thêm phần lo lắng cho con gái rượu. Trong giấc mơ ngắn ngủi và chặp chờn đêm qua, bà thấy mình truy đuổi “tên ngáo” tận… sa mạc. Cũng vẫn gương mặt ngô ngố dâm loàn của hắn, vẫn những bắp thịt rắn chắc không lẫn vào đâu được, đặc biệt là nét mặt dâm dật khi hắn banh miệng bà ra, cố
nhét “củ khoai” vào và sau đó, hắn lóng ngóng không chút phản ứng khi làm bà Lê
sặc sụa suýt “ngủm” và co rúm vì bị mấy ả kia xúm lại ngắt véo, rủa xả. Trong giấc mơ, bà truy đuổi theo hắn lên đến tận những đồi cát trong sa mạc đêm hoang lạnh, vật hắn xuống, lột cái quần lót bữa trước hắn mặc ra, vọc ngay “cây hai” bỏ vào mồm ngồm ngoàm như đang gặm một khúc xương. Mặc cho hắn vùng vẫy gào la, bà có cảm tưởng mình sở hữu một năng lượng phi thường nên cho dù “ngố nhà ta” có vùng cách mấy thì “của hiếm” hắn vẫn nằm trong miệng bà. Bà Lê mút lấy mút để, hết liếm thân cặc rồi “lủm” luôn cái “đầu khấc” mà thụt liên hồi, đến khi tên ngố chịu hết thấu xả khí đầy miệng bà hòng thoát thân, bà mới để hắn biến vì đang bận ngửa đầu lên trời nuốt “yahourt”. Tỉnh dậy, bà vừa thèm vừa quê. Vậy mới biết dù chỉ lần đầu “tham gia lễ hội” nhưng bà đã “ấn tượng” và “thèm” đến mức đem chúng vào cả giấc mộng. Bây giờ, Thư đã tỉnh. Bà Lê thấy Thư khoẻ nhiều thì rất mừng. Mặt nàng đã tươi tỉnh và hồng hào đôi chút. Sau đó, bà sai “chú Nông” đi mua phở hột gà tẩm bổ Gia Thư, làm cam vắt cho cô uống. Đến khoảng 10h, bà vào phòng cô để gặng hỏi sự việc vì bà sốt ruột quá, không thể chờ được nữa. Mới đầu, Gia Thư chỉ nói là nàng cảm lạnh vì mắc mưa nhưng khi bà Lê thuật lại những gì mà “chú Nông” nói, mặt Gia Thư chợt biến sắc, cô đổ sụp xuống nệm, vai run lên bần bật. Bà Lê hơi hoảng, ráng dỗ dành con gái. Lúc ấy, như đã rình sẵn, tên Nông bưng cái khay có ly nước và mấy viên thuốc đẩy cửa phòng bước vào và hắn cố tình để chúng trên cái tủ nhỏ, đầu giường Thư đang nằm. Bà Lê thấy việc bình thường nên không nói gì, nhưng bà nào hiểu thâm ý “chú Nông”. Hắn đặt cái khay xuống và nói “ Mời cô Hai uống thuốc”. Nghe tiếng hắn, Gia Thư rùng mình mở mắt ra thì bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của hắn, dù miệng đang cười cầu tài nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo và hàm ý. Sau khi hắn đi ra xong, nàng ngồi dậy trong lòng mẹ rấm rức. Bà Lê vỗ về nàng một hồi thì Thư kể “Con có quen một người bạn trai bên Cảnh sát dã chiến. Hôm qua, con với ảnh chia tay nhau nên con buồn quá, mới dại dột đội mưa về nhà”. Bà Lê thật hụt hẫng vì chuyện con gái yêu có bồ, bà tức trào máu vì cái tội “lén lút vượt vòng gia giáo” nhưng vì nàng đang bệnh nên bà không dám làm căng, nhưng bà quyết truy cho bằng được tên tuổi và đơn vị của “tên cảnh sát xấc láo”. Gia Thư ban đầu không chịu nói nhưng vì thấy sự tức giận và quyết tâm của mẹ, nhất là lời hứa “chỉ để biết nhưng sẽ tha cho anh ta” nên cuối cùng đành tiết lộ danh phận. Sau khi bà Lê đi ra, nàng bật khóc thảm thiết cho con đường đen tối mình buộc phải chọn lựa, trong đó cái giá phải trả của hạnh phúc đầu đời là một nỗi đau xoáy vào tận trái tim non trẻ vừa mới biết cảm thụ tình yêu. Trong giây phút tuyệt vọng và ai oán đó, nàng đã muốn kết thúc tất cả. Nàng hiểu, nếu tiếp tục sống-trong nghiệt cảnh này, là chịu đựng sự dày vò về tinh thần và thể xác, là nhục nhã ê chề, là nỗi oan không thể bày giãi và tạ tội với người yêu. Đau đớn, suy sụp và tuyệt vọng. Nhưng hỡi ôi, nghiệt ngã thay, đối với kẻ khác, khi tương lai chắc chắn là một vực thẳm hoàn toàn mịt mù, bế tắc thì cho dù nhút nhát nhưng họ vẫn còn có thể tự kết liễu tất cả để giải thoát mình bằng một lần vùng lên duy nhất nhưng với Gia Thư, một lần can đảm nhỏ nhoi ấy cũng nằm ngoài tầm tay. Bởi nàng quá yếu đuối. Thật thương cảm !. Nếu Gia Thư cố sống bằng một lòng căm phẫn đối với tên khốn nạn đã ghìm cuộc đời nàng xuống bùn nhơ tăm tối, nuôi khát vọng một ngày “oán trả oán, thù đền thù” như trong cơn mê sảng, nàng đã từng nghĩ đến thì cuộc sống vẫn còn đó ý nghĩa nhưng đáng tiếc thay, nàng sống chỉ vì… không thể chết được ! Riêng bản thân tôi, quá đau xót và thương cảm cho nàng nên tôi dành sự thông cảm đặc biệt cho “trò chơi tàn bạo” mà nàng buộc phải tham gia, dù trò chơi ấy là một thảm cảnh cho nhiều số phận khác, kể cả những người thân thiết của nàng cũng nằm trong “vòng tròn ma quái”, mà kẻ khởi xướng không ai khác, là tên cầm thú Phan Nông, kẻ bị muôn đời nguyền rủa…
Thẳng thừng mà nói, chỉ có những kẻ thâm độc và quỷ quyệt thuộc hàng “qủy Sa tăng” như Phan Nông mới nặn óc nghĩ ra được một kế hoạch không những chạy tội cho mình mà còn giam con mồi phục vụ cho khát dục bệnh hoạn trong một thời gian dài, chẳng những thế gã còn chơi trò mượn gió bẻ măng, dùng một mũi tên hạ gục cả chục con chim. Với tư chất của một kẻ gian tặc chính tông, thể hiện bằng việc “dồn vào chân tường, quỷ kế xuất tướng”, tên dâm tặc này đã tiến một bước dài trong việc khống chế Gia Thư, nạn nhân “chủ lực” của y nhằm thoả mãn dương vật kinh tởm lúc nào cũng muốn bung ra khỏi quần. Đến đây, chắc các bạn đã mường tượng được kế hoạch thâm độc của y. Nghĩa là sau khi hãm hiếp, dày vò đã đời cô chủ xinh đẹp, hấp dẫn, hắn cảm thấy ngày tàn của mình đã đến nên bày ra một kế hoạch thoát thân. Vốn là nô bộc lâu năm trong nhà Đại tá Mạnh nên y biết rõ điểm mạnh yếu của từng người. Riêng với Gia Thư, tuy bề ngoài có vẻ hơi kiêu nhưng bản chất hiền lành, nhút nhát và rất thương cha mẹ bởi không phải lúc nào, cả nhà cũng quây quần bên nhau, do đó nàng có cảm giác bất an vì với cuộc đời của một chiến binh, lằn ranh sinh tử là rất mong manh, dù cha cô là một Đại tá rất có vai vế trong quân đội nhưng ông ấy thích ra chiến trường chỉ huy hơn ở bộ tư lệnh. Biết được điểm yếu đó, Nông tặc đã hăm dọa sẽ giết mẹ cô đầu tiên, chặt đầu bà và yếm bùa cho ông Mạnh, người yêu của cô là trung úy Sơn chết bất đắc kỳ tử và đối với bản thân nàng thì sẽ bị lột da đầu. Gia Thư vô cùng khiếp đảm và cô tin là hắn sẽ làm như thế thật. Dù không tin chuyện bùa ngải nhưng hắn dọa giết bà Lê rồi chặt đầu làm cho nàng kinh khiếp và quan trọng nhất, là nàng đã bị ám ảnh bởi những phản ứng điên dại của hắn trong phòng tắm, cái nghiến răng ken két, con mắt rong lên những cái nhìn khát màu, bàn tay đầy gân guốc bóp gần như nát cổ tay nàng khiến nàng hiểu ra hắn không hề hù dọa xuông. Thế nên, trong tột cùng bấn loạn, nàng phải chấp nhận như một điều kiện đánh đổi sự sống cho gia đình nàng. Khi thấy nàng bầm dập tả tơi, Phan Nông nghĩ ra kế đổ lỗi cho trung úy Sơn, bịa ra chuyện hai người chia tay, Gia Thư dầm mưa về nhà nên bệnh, nhưng sự thật như chúng ta đều biết nàng bệnh là do hắn lôi nàng vào phòng tắm dội mấy thùng nước buốt lạnh xuống cơ thể đang hoảng loạn của nàng rồi mặc cô chủ đang run cầm cập, hắn tha hồ đay nghiến, hù dọa cho đến khi nàng ngất đi vì kiệt sức. Hắn cũng muốn nhân việc này, mượn tay bà Đại tá hạ thủ anh sĩ quan trẻ tuổi dám hớt tay trên của hắn và để ngăn ngừa hậu quả về sau. Thật là một tên cáo già thâm độc. Ta cũng nên biết rằng, lúc đầu khi đang sợ sệt cái giá phải trả thì hắn chỉ nghĩ là làm cách nào cho Gia Thư không vạch trần tội lỗi tày đình của hắn, điều này có thể thực hiện được khi dùng chiêu hăm dọa nhưng cái thân người tiều tụy nóng sốt của nàng thì không có lý do gì để bào chữa, chẳng lẽ ở trong nhà mà bệnh và hốc hác, xanh xao như thế này nên hắn mới ghép chuyện trung úy Sơn vào xào nấu mùi tiểu thuyết ba xu rồi bắt “diễn viên” phải thuộc tuồng, mặc cho “kép phụ” sắp lãnh chịu hậu quả từ ….trên trời rơi xuống !
Quả là một thâm chiêu “vô tiền khoáng hậu” !
Bà Lê đã dính một đòn quá độc mà người trực tiếp “nối giáo cho giặc”, trớ trêu thay, chính là nạn nhân. Có nhiều cách lý giải về hành động đó của Gia Thư. Vì nàng chỉ là một cô bé mới mười tám đôi mươi, cộng với quá trình trưởng thành luôn ở trong sự nuông chiều, thiếu sự va chạm “thực tế khắc nghiệt” nên giờ đây, khi đụng phải một thảm kịch vô cùng kinh hoàng, nàng như “hồn siêu phách lạc”, khí chất thông minh, lanh lẹ thường ngày không còn chút cơ hội tồn tại trong một thể xác suy kiệt, một tinh thần bấn loạn, hãi hùng. Nàng giống như một trái cam đã bị vắt hết nước ( về mặt tinh thần ). Nhưng thể xác tươi trẻ nàng vẫn còn quá đỗi hấp dẫn cho cơn thèm khát bệnh hoạn của tên dâm tặc thâm độc. Nàng quá nhút nhát để tố cáo “kẻ thù”, dù việc ấy chỉ cần trong tíc tắc, đơn giản rằng kể từ giờ phút bị đè ra hãm hiếp và sau đó, bị khủng bố tinh thần, nàng đã đánh mất hoàn toàn bản năng phản kháng. Gia Thư vẫn sống, vẫn xinh đẹp, hấp dẫn song đó chỉ là “một con manueque” biết cử động. Nàng sống bằng sự ám ảnh triền miên về đêm giông bão đó, “nửa tỉnh nửa điên”, gieo mình cho “chú Nông” muốn hành hạ ra sao cũng cúi đấu vâng phục. Nàng chỉ thực sự hồi sinh, thực sự có cuộc sống của một con người, là khi nàng tự tay kết liễu cuộc sống thú vật của tên dâm cuồng một cách đẫm máu nhất, mà người thường khó ai làm được. Nhưng từ đây cho đến lúc ấy là một khoảng thời gian không hề ngắn cho một cuộc sống, một thanh sắc bị vùi dập tả tơi như chiếc lá chơi vơi giữa bão biển.
Bi kịch chỉ mới kéo tấm màn đen đúa của nó lên. Nạn nhân tiếp theo của “trò chơi bỉ ổi” này là chàng trung úy tội nghiệp Huỳnh Văn Thế Sơn. Thật ra, tôi cũng không rõ Gia Thư và Thế Sơn quen nhau như thế nào, mặt khác dù biết anh đang định cư ở Toronto nhưng cũng không tiện khơi lại quá khứ đau buồn với một người chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống ( bị mất một tay trong một lần dẹp loạn đám VC đội lốt sinh viên ) nên phải thông qua những kênh thông tin đáng tin cậy khác, tôi mới hiểu rõ hoàn cảnh đưa đôi trai tài gái sắc này đến với nhau.