Thảm kịch - Chương 3
" Ầm ! Ầm !…" . Tiếng sét đánh đinh tai nhức óc làm Thư giật bắn cả mình. Nàng chợt cảm thấy trong lòng bất an như có một điềm báo chẳng lành. Dội vội mấy gáo nữa, nàng choàng cái khăn tắm lên quanh mình rồi bước ra cửa. Trời vẫn đang mưa xối xả và ngày càng nặng hạt hơn. Nàng khẽ rùng mình vì một cơn gió tạt qua. Nàng vội bước lên cầu thang, vào phòng đóng cửa sổ đang bị mưa giật tới tấp. Từng tràn mưa đập dữ dội vào mặt nàng khie
án nàng chùn chân. Mắt nàng nhắm nghiền lại, cố gắng dò dẫm vươn tay ra kéo lại cánh cửa sổ. Gió mưa cuồn cuộn dội vào mặt nàng, thật rát vô cùng, tóc nàng bị xõa tung, cái khăn che mình gần sắp rơi ra. Vẫn nhắm nghiền mắt lại, một tay giữ cái nút khăn, một tay quờ quạng mò ra thành cửa sổ đang bị đánh ra ngoài khoảng không ngập tràn mưa gió. Gió rít lên từng tràng, nghe muốn rụng rời. Bất thình lình một bàn tay đập cái "chát" lên va
i nàng. Nàng giật bắn mình như cọng giây thun, hồn bay phách lạc, theo phản xạ, quay phắt lại, tay buông tấm khăn ra nhưng cũng nhanh như cắt kịp chụp lại. Sau khoảnh khắc hoàn hồn, nàng nhận ra người đứng trước mặt mình là "chú Nông". Người quản gia rối rít xin lỗi bằng chất giọng lờ lợ: " cô Hai…cô Hai có…có sao không ?… tôi xin lỗi đã …" . Chưa nói hết câu, hắn đã bị mắng té tát : " Trời ! chú muốn tôi rụng tim hả? hả ?" . Chưa ba
o giờ hắn thấy cô chủ giận dữ như thế và cũng chưa bao giờ, hắn bị quát mắng như thế ! Hắn ấp úng: "cô…cô bỏ qua cho tôi ! Để tôi đóng cửa sổ lại cho cô!". Nói xong, hắn tự động nhanh chóng tiến đến cửa sổ và đóng nó lại thật dễ dàng. Gia Thư bây giờ đã bình tĩnh trở lại và thầm cám ơn sự xuất hiện đúng lúc của hắn nhưng vẫn giữ vẻ mặc cau có: " Bây giờ, chú ra ngoài giùm để tôi thay đồ !" . hắn ngoan ngoãn đáp: " Dạ, cô Hai !
" rồi lẹ làng biến ra khỏi phòng. Thú thật lúc nãy, canh me phiá sau cầu thang, thấy tiểu thư đi ra, định nhảy tới "làm thịt" rồi nhưng không hiểu thế nào, hắn lại chùn chân. Rồi định thần lại, hắn rón rén theo sau chui vào phòng định giở trò. Khi tiến đến phía sau lưng nàng, hắn định giật phăng cái khăn xuống nhưng một lần nữa không hiểu trời xui đất khiến thế nào, hắn lại vỗ nhẹ vào vai nàng. Khi nàng quay lại với ánh mắt hoảng hốt rồi
thịnh nộ, hắn chợt rơi vào trạng thái hoảng loạn theo và khi bị quát mắng, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Ra khỏi phòng rồi, định thần lại, hắn mới tự trách mình thật bất tài, bao nhiêu cơ hội trước mắt mà rốt cuộc cũng để vuột mất và bắt đầu nóng máu : "Mày dám chửi ông hả ? Hãy chuẩn bị coi ông "thịt" mày đây !". Phần Gia Thư, sau khi khóa chốt cưả phòng lại, nàng thấy mình thật nóng nảy và chợt cảm thấy hối hận. " Mưa gió bão
tố thế này may mà có chú ấy, mình còn đỡ sợ, chứ nếu không thì… bực thật !" Nàng cảm thấy thật thương chú quản gia tuy xấu xí nhưng cần mẫn siêng năng, là chỗ dựa an toàn cho mẹ con nàng những lúc như thế này. Ước gì bây giờ gặp chú, mình sè xin lỗi chú ngay ! Nghĩ như vậy nhưng vốn là trâm anh thế phiệt, nàng không đủ bãn lãnh để thực hiện lời xin lỗi. " Thôi kệ !…" Nghĩ vậy nên nàng cởi chiếc khăn ra, mặc bộ đồ ngủ vào. Leo lê
n giường, định đánh một giấc thì "cốc… cốc… cô Hai ơi! Tôi mang cho cô ly sữa nóng nè ! Mở cử đi, cô Hai ơi !" . Đang mang cảm giác có lỗi với "chú Nông" lại được chú ấy pha cho một ly sữa nóng nữa, Thư thấy thật cảm động, không nghĩ ngợi gì, bèn ra mở cửa cho hắn vào. Ôn tồn đặt ly sữa xuống bàn, hắn nói : " Cô Hai uống đi cho nóng !" . Thư cầm ly sữa lên, giọng run run : " Hồi nãy, tôi hơi quá lời, chú bỏ qua cho !". " Có gì đâu cô Ha
i, cũng là do tôi sớn sát mới làm cô Hai giật mình, tôi cũng mong cô bỏ qua cho !" . " Cám ơn chú !", nàng vừa cười vừa hớp ngụm sữa nóng hổi. Bây giờ nàng cảm thấy không có gì phải lo sợ nữa vì đã có người giai nhân trung thành kế bên. Ngoài kia, gió mưa vẫn gầm lên rin rít, sấm sét vẫn thay nhau nổ ầm ầm. Xin được nhắc lại là các bạn đang đọc một câu truyện có thật 100%, câu truyện đã từng nổi đình nổi đám một thời và sau này là
đề tài tranh cãi không có hồi kết giữa các nhà văn, nhà báo, nhà lịch sử và những ai biết chuyện tại hải ngoại, câu chuyện của những người lưu vong ! Xin được trở lại câu chuyện, phần quan trọng và hấp dẫn nhất ! Uống xong hớp sữa đầu tiên, Thư ngạc nhiên vì viên quản gia vẫn chưa chịu rời khỏi phòng, hắn đang đi lăng xăng nơi góc phòng như đang tìm kiếm một vật gì. " Chú đang kiếm gì vậy ?". " À, tôi đang kiếm sợi dây ấy mà !". Thư nga
ïc nhiên không hiểu ông này kiếm sợi dây làm gì thì thấy hắn quay lại cười mỉm : " Thôi mà cũng chẳng cần làm gì !". Rồi bỗng hắn tiến đến nàng, mặt nhăn nhó đau đớn : " Cô Hai làm ơn coi giùm tôi chỗ này bị gì mà nó đau và thốn quá !" . Nàng chưa kịp trả lời thì hắn đã đứng sát ngay thành giường, chỉ cách cơ thể nàng khoảng hơn một mét. Nàng chợt linh tính thấy một điều gì đấy nguy hiểm sắp diễn ra cho mình. Chợt hắn la lên : " Đau quá c
ô Hai ơi", gương mặt nhăn nhó khổ sở. Nàng tưởng thật, vội vã hỏi: "chú đau ở đâu ?". Thình lình hắn đút tay vào quần tà lỏn đang mặc (thứ duy nhất còn dính trên người), tay kia chỉ chỉ vào vị trí giữa quần đang nhô lên do bàn tay khi nãy úp vào: " Đau ở đây nè cô Hai !" . Nàng giật bắn mình, không ngờ là mình sẽ rơi vào một hoàn cảnh như bây giờ, nàng đỏ mặt tía tai, ấp úng không thành lời. Khi nãy nàng đã để ý thấy chỗ đó của hắn đun
g đưa lên xuống rồi như có vật gì cồm cộm bên trong, nàng thấy ngại không dám nhìn nữa. Chưa biết trả lời ra sao thì hắn lại van nài: " giúp tôi đi cô Hai !". Không hiểu tại sao nàng lại trả lời hắn: " Ơ…chú… chú bị gì vậy ?". Một câu hỏi thật ngớ ngẩn như "nối giáo cho giặc". Được thể, hắn tuộc phăng cái quần xuống. Nàng sững người trước diễn biến quá nhanh. Một thân thể rắn chắc, trần truồng, một dương vật cương cứng như que củi, n
ổi đầy gân guốc đang chĩa lên trời, phía sau là đám lông rậm rạp quăn tít như tóc hắn. Nàng thật sự bị sốc khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh này. Không thể nói năng gì nữa, mắt trợn tròng nhìn trưng trưng vào chổ ấy như thể bị á khẩu, hồi lâu mới ú ớ trong miệng như theo quán tính : " Chú muốn gì ?". Dùng một tay vân vê bìu dái, tay còn lại xoa xoa đầu dương vật, hắn cười bí hiểm : " Tôi phải đưa cái này vào miệng cô Hai thì may ra mới hế
t bệnh !" . Nghe xong, nàng hết hồn, rúm người lại, giật cái gối ôm lên đè sát vào người như thể ấy là một vũ khí tự vệ. Giờ đây thì người một nơi, hồn một nơi, nàng vẫn chết trân nhìn vào hắn, không nói đươc câu nào. Bỗng hắn chồm lên, hai tay chống xuống giường, cười nham nhở : " Làm ơn giúp tôi đi mà cô Hai !" rồi rú lên cười sằng sặc. Bạt vía kinh hoàng, nàng đập gối vào đầu hắn rồi lật đật vùng chạy ra hướng cửa. Hành động đo
ù như đổ thêm dầu vào lửa khiến tên dâm tặc chỉ thêm say máu. Nàng chạy ra cửa thì trời ơi, nó đã bị khóa từ lúc nào, một cái khóa to đùng như núi Thái Sơn đang đè nàng xuống hố sâu tuyệt vọng. Ai đó đã bấm khóa bên ngoài ! Nàng hụt hẫng và choáng váng, không còn đủ tỉnh táo nữa. Quay phắt lại, hắn đang tiến tới, tay vẫn mân mê cây nấm khổng lồ của mình, nàng hoảng loạn tâm trí, đầu óc ù lì lại. Bấn loạn thật sự ! Rồi như trông
chờ vào cơ may cuối cùng, nàng hét to lên : " Cứu tôi với…trời ơi, có ai không, cứu tôi với! Cứu tôi !" . Tiếng hét thất thanh và bấn loạn của cô tiểu thư kiều diễm lạc lõng trong hoàng hôn não nề của một chiều bão tố…
…. bước chân của tên biến thái càng tiến về phía nàng thì nàng càng rút về phía góc tường. Căn phòng rộng thênh thang theo kiến trúc kiểu Pháp nay đã biến thành lò xay thịt, còn người đàn ông mà chỉ mới đây nàng hoàn toàn tin tưởng đang dần biến thành một con quái thú, đe dọa sự an toàn cho chính bản thân cô công chúa đài các. Gương mặt trái xoan thanh tú của cô con gái cưng ngài Đại tá oai phong không còn một giọt máu. Hoàn toàn khi
ếp đảm ! "Chú Nông" giờ đây đang loã lồ dồn bà chủ nhỏ của mình vào góc vuông cuối phòng. Rồi bất thình lình, "người chú" ấy nhào vào quật ngã nàng tiểu thư xuống nền nhà, lật lưng nàng lại, rồi giật phăng chiếc quần dài mong manh ra xuống tận gót chân nàng thiếu nữ xinh đẹp, tân nữ sinh đệ nhất trung học Gia Long. Rồi cũng chính từ gót chân nõn nà ấy, tên cuồng dâm thò chiếc lưỡi ma quái của mình ra liếm dọc từ dưới lên đến tận
phần trên đùi phải. Từng thớ thịt trên chiếc chân dài thon thả kia như bị điện giật, tê cứng cả lại. Rồi hắn dùng hai tay bấu chặt vào hai bên hông chiếc quần lót màu hồng thơm tho mà ra sức giật mạnh xuống. Sau giây phút bị động, nàng tiểu thư phản kháng lại như một bản năng tự vệ. Nàng vùng chân đạp mạnh ra phía sau, cố lết người lên trước nhưng như vậy càng tạo điều kiện cho cái quần lót đươc lột ra nhanh chóng hơn. Nàng lồm cồm b
ò dậy, ù chạy vào gầm giường. Còn hắn, hắn cũng không màng đuổi theo. Hắn đưa chiến lợi phẩm lên mũi, hít hít mấy cái ra chiều đã đời, rồi le lưỡi ra… liếm ! Chui dưới gầm giường, nàng vẫn vô cùng khiếp sợ nhưng đã lấy lại được bình tĩnh phần nào. Hắn tiến đến chiếc giường, nơi góc phòng đối diện, thật khoan thai. Bỗng một tiếng sét đánh "ầm" khiến cả hắn cũng phải giật bắn mình. Đột nhiên đèn phòng vụt tắt nhưng sáng lại ngay sa
u đó. Hắn cười gằn, tay cầm chiếc quần lót bọc quanh dương vật đẩy ra đẩy vào. Hắn đã mò tới giường và chui xuống. Gia Thư hốt hoảng chui lên phiá bên kia, chạy ra chỗ khác. Thật ra, vừa rồi là hắn làm động tác giả để " dụ nai xuất sơn". Đúng là một tay cáo giá ! Rồi chợt, hắn thả chiếc quần lót xuống, chạy vụt tới cô gái tội nghiệp đang run rẩy ở góc phòng khi nãy. Thế là chơi "trốn tìm" một lúc rồi nai lại về chốn cũ. Hắn mạnh
bạo xốc nàng lên vai như vác một bao gạo mặc cho nạn nhân la hét cào cấu đến nát cả da thịt trên lưng hắn. Quẳng nàng nằm xấp xuống giường, hắn nằm đè lên lưng nàng, cạ nguyên cả bộ hạ vào cặp mông tròn trịa xinh xắn, sàng qua sàng lại. Hai tay hắn là hai gọng kềm khóa chặt hai cổ tay nàng lại. Nàng vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích. Cái khúc thịt cứng ngắc và nóng hổi đang cạ qua cạ lại làm nàng rất nhột, một sự ma sát chưa hề có tr
ước đây. Người Gia Thư nóng ran lên. Rồi bỗng, hắn buông tay nàng ra chụp lấy hai bên hông nàng nâng lên. Hắn nhét khúc củi dài gần bằng ô gạch men 2 tấc vào cửa mình nàng, rà qua rà lại vài cái rồi bất ngờ dập cái "phập". Nàng rú lên đau đớn và đổ ập xuống ! Hắn tiếp tục nằm đè lên người nàng ( dương vật đã nằm trong âm đạo, thậm chí đã chạm đến cổ tử cung). Như một con sói lâu ngày bị giam hãm nay được trở về với rừng xanh, h
ắn say máu nắc ào ạt như vũ bão vào cái lỗ bé nhỏ kia. Quá đau đớn và khủng hoảng, Thư hét lên thảm não ! Các bạn cứ thử liên tưởng đến hình ảnh này để dễ so sánh: một cái chày to lớn đang cố nhét vào một cái lỗ bé xíu, khi đã vào trong được một tí rồi thì dập thật mạnh, thật liên hồi và cũng thật dã man để nông cái lỗ ấy rộng ra. Hăn đụ như chưa bao giờ được đụ ! Nàng đau đớn và la hét như chưa từng bao giờ trải qua cơn ác mộ
ng này trước đây. Hắn cảm thấy sung sức vô cùng. Đã thật lâu rồi, hắn chưa để cái ấy của mình vào bên trong ở bộ phận dưới của một giống cái nào nên giờ đây, hắn thấy thỏa mãn lắm. Hắn nắc lia lịa và rất mạnh bạo, hết tì nguyên cơ thể rắn chắc của mình lên người nàng, hắn lại chống thẳng hai tay lên nệm mà nắc. Nàng vẫn rên la thảm thiết. Hạ bộ hắn vẫn đè lên mông nàng. Thiên tử ngoài kia vẫn đang gầm thét như đồng lõa với
tội ác của hắn. Chừng chục phút sau, cô hoa khôi Gia Long xinh đẹp và quyến rũ đã thôi không còn rên khóc nữa, nàng đã thật sự kiệt sức. Đến lúc này, bất thần hắn xốc hai bên hông nàng lên, đẩy mông nàng bật lên cao, dùng hai bắp đùi làm thanh trụ như tư thế ban đầu, nhấp dồn dập từ phiá sau tới. Còn tiểu thư Gia Thư thì rã rời như một cái máy, phó mặc cho "chú Nông" đang "nông" mình lia lịa. Càng nhấp càng nhanh. Hắn chồm lên phía
trước, kéo hai tay nàng ra phiá sau lưng làm nàng mất thăng bằng, chúi nhào về phía trước, hắn lại kéo mạnh hai tay nàng ra sau và giữ nguyên như vậy trong ít giây vì hắn biết, giây phút tuyệt vời nhất trong mỗi lần mây mưa sắp đến. Hắn nhấp nhanh và mạnh như tên lửa. Sau cùng hắn dập một cái mạnh nhất, sâu nhất , bạo lực nhất vào cửa mình đang nát toét và nhầy nhụa chất dịch của tiểu thư nhà họ Lê. Hắn giật bắn mình lên, hất đầu về
phía sau, kéo theo cả con mồi tơi tả(vì hai tay hắn vẫn khóa chặt hai tay Gia Thư). Hai thân thể cùng nhau bật về phía sau như mở đầu cho một giai đoạn đáng nguyền rủa nhất trong cuộc sống sau này. Một đợt tinh trùng cực mạnh như vòi sen, cực nhiều như nước chữa lửa bắn thẳng vào tử cung tiểu thư cát lệ. Chưa bao giờ hắn thấy mình ra nhiều đến thế cơ hồ như tất cả những gì bổ dưỡng nhất đều thi nhau ra chiến tuyến trong trận "giáp lá cà"ø nà
y. Và hắn đã "chiến thắng" vang dội ! Cùng lúc ấy, một tiếng sét đánh khủng khiếp nhất mà hắn chưa từng nghe trước đây nổ ra khiến hắn thót tim, buông tay nàng ra. Nàng đổ ập xuống như cây me bị đốn và nằm đó, bất động. Hắn sướng vô cùng, thế là sau cùng kế hoạch đã được thực hiện đúng như bài bản, nhưng hắn hiểu đây chỉ là khởi đầu, nhiều khát khao hạnh phúc và cũng không ít hiểm nguy bất trắc đang chờ hắn. Hắn nhìn ra tấm khăn t
rải giường, một vũng dung dịch vừa trắng vừa đỏ đang "phơi mình" nơi ấy! Hắn chợt thấy xót xa cho cô chủ của mình ! Nhưng hắn lại quên ngay sau đó, hắn nghĩ " ồ, té ra chiêu xưa ta vẫn dùng với các em ở bảng thì nay vẫn còn thành thục, chưa quên bài đối với gái thành thị, nhất là với một thiếu nữ Sài Gòn trắng trẻo xinh đẹp như thế này, không thể tưởng tượng được. Sướng cặc quá !". Nghĩ đến đó, hắn đổ gục xuống như một bao gạo, ngáy ph
ì phò. Môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện và cũng rất thú vật. Đồng hồ chỉ đúng số 7 ! Mưa vẫn còn ào ạt. Đêm giông tố chỉ mới bắt đầu…