Thảm kịch - Chương 22
Thưa qúy vị, chắn hẳn qúy vị còn nhớ hình ảnh mà mẹ con bà Lê cùng đồng thời “bị” và “được” “làm tình” trong phần 1. Đó đã là một sự trớ trêu cay nghiệt. Và chẳng ai ngờ rằng, ngày hôm nay, sự oái ăm đó lại xảy ra một lần nữa nhưng tư thế, dường như đã được đảo ngược. Có lẽ, sự kiện hai mẹ con đồng thời cùng “nằm dưới”, người “bị”, người “được”, lại xảy ra hai lần và cũng lại tráo đổi “thân phận” cho nhau là thuộc loại “vô tiền khoáng hậu”, lịch sử chưa bao giờ co !
Lẽ nào Gia Thư, sau biết bao cú shock và hành trình bão tố đã hóa dại ? phải chăng lúc ấy, sự thông thái cũng tê liệt, rã rời như thân xác nàng ? làm sao một cô gái vốn chất chứa hận căm lại có thể ái ân với kẻ thù đã gây bao tang thương tai ác cho mình ? riêng bản thân tôi, câu giải thích hợp lý nhất là Gia Thư đã “hóa điên” sau bao thảm cảnh dồn dập xảy ra. Những cú shock kể từ ngày Đại tá Mạnh hy sinh như những cú đấm trời giáng của võ sĩ đấm bốc và cuối cùng, cú “knock out” chính là cảnh tượng hãi hùng bọn cướp biển đã gây ra trên biển cả đã làm tâm thần cô hoàn toàn tê liệt, nửa mê nửa tỉnh. Thật đau xót cho nàng, “hồng nhan bạc phận” quả nào sai !
Trong tình huống ngặt nghèo như thế này, con người đã bị dồn ép đến mức trở lại “bản năng thú tính” thời ăn lông ở lỗ tưởng đã vùi chôn trên con đường tiến hóa. Thảm cảnh đã đưa một số người khai tử nhân phẩm và lòng tự trọng, bản năng sinh tồn đã gạt phần “người”, chừa lại phần “con”, vì thế, bạn đồng cảnh trở thành những nạn nhân đầu tiên của phần “con” trong những “thú người” này. Lịch sử nhân loại thời cận đại, khi nhân bản vị được thừa nhận và tôn trọng, không thiếu những câu chuyện kinh khiếp về những người xấu số xẻ thịt nhau tồn tại, ngoại trừ những tên ác thú vốn mang máu lạnh. Liệu trên hòn đảo cách ly và trong tình trạng sống dở chết dở này, những con người cùng màu da, sắc tộc có quay ra “thịt” nhau không khi nguồn sống gần cạn ?
Thưa qúy vị, “thịt” nhau thì chưa đến nỗi vì lương thực vẫn còn đấy ( còn khi nguồn thực phẩm cạn kiệt thì điều gì cũng có thể xảy ra, từ những con người mang sẵn mầm mống thú tính ), nhưng “hiếp” nhau thì là chuyện đã từng xảy ra. Con người, từ tính cách đến hình dáng, không ai giống ai, họ chỉ giống nhau ở những bảng phân loại bản chất. Tốt – xấu, cao thượng – bỉ ổi, hiền lành – dữ tợn, quân tử – tiểu nhân, thật thà – ác độc, thông thái – đần độn… . Những cặp phản từ ấy đã nói lên sự phức tạp của loài người nhưng may thay “Lý Thông thì ít, Thạch Sanh thì nhiều” ( chứ không phải cách nói lái ngược lại ). Trong nhóm thuyền nhân vật vờ trên đảo Kra này, lòi ra một tên “chính hiệu Lý Thông”. Bà Lê là nạn nhân đầu tiên của hắn, người tiếp theo là cô con gái của bà. Nhưng tên này cũng như Minh “kê”, muốn chạm vào Gia Thư thì phải “bước qua xác” Nông tặc. Tôi cũng không rõ tên gọi của người này, vì mỗi nhân chứng lại cung cấp một cái tên khác nhau. Thôi thì tạm gọi hắn là “Mắt mèo” vì đôi mắt xếch gian ngoa xảo trá của hắn. Năm đó, chắc hắn lớn hơn Gia Thư một vài tuổi, độ 24, 25. “Mắt mèo” sau khi thỏa mãn thú tính với bà Lê, không những chẳng sợ sệt mà còn sỗ sàng dòm ngó Gia Thư. Tất nhiên, nàng chẳng hay ho gì việc mẹ mình vừa bị hiếp. Qúy vị thấy đấy, số phận thật ác nghiệt, đẩy hai mẹ con vào vị trí ngược đời nhau so với khi xưa. Sau ngày đó, hai mẹ con bỗng câm lặng, vật vờ. Dường như mỗi người đều vừa trải qua cú shock nào đấy. Khi gặp nhau, bà Lê tỏ ra bình thường nhưng thật lòng, bà lo cho Gia Thư lắm, thấy cô ngày càng xa lạ, nói cười bâng quơ như người mất trí.
Sau lần giở trò đồi bại với bà Lê mà không thấy phản ứng gì, một buổi tối nọ, khi những ngọn lửa thổi bùng lên, hắn mò sang hốc đá gia đình bà. Tất nhiên, hắn tìm hàng “mới” là Gia Thư. Tên “Mắt Mèo” bận quần cụt, cu cương lên cứng ngắc. Hắn lấp ló phía ngoài thấy chỉ có mình bà Lê, chẳng thấy Gia Thư đâu. Nứng quá, hắn định nhào vào “giải tỏa” nhưng sau lại nghĩ “hàng thơm quyết lấy”. Thế là hắn lọt tọt đi ra phía sau bờ đá kiếm Gia Thư. Vừa mới nhú đầu qua dãy đá, hắn đã nghe tiếng rên hư hử của nàng. Hé mắt nhìn qua, hắn thấy Nông tặc đang vén váy Gia Thư lên tận cổ, nằm đè lên nàng “đóng hộp”. “À, thì ra đêm nào, thằng khốn này cũng đè em ra đây quất !”. Thật buồn thay, sự thật quả đúng vậy. Phan Nông từ khi lên đảo, mặc sức cưỡng bức Gia Thư, mặc cho bà Lê cầu xin thảm thiết. Còn Gia Thư, nàng chẳng có phản ứng gì cả, cứ làm theo lời hắn như một nô tì. Hắn bắt bú thí bú, hắn đè ra chơi thì nàng nằm như xác chết. Cái cảm giác “ngon ngọt” khi thổi kèn vừa qua đã nhanh chóng nhường chổ cho sự rỗng tuếch trong lòng. Nông tặc, từ khi trở mặt, coi bà Lê “chẳng là cái đinh gì”, tác oai tác quái nhưng có điều, hắn không thể hiếp Gia Thư trước mặt mẹ nàng. Nông tặc sợ bà lên cơn, dùng đá đập bể đầu hắn, nên muốn “động thủ”, hắn “điều” con mồi ra bãi cát sau dãy đá lớn. Bà Lê từ khi biết bộ mặt thật “chú Nông”, nhất là câu nói lật lọng vô ơn của hắn “Tôi nói cho bà biết, tôi chẳng ơn nghĩa gì bà cả, tôi làm công cho bà thì bà trả tiền tôi, là điều bình thường” rồi tráo trở “Tôi không hiếp Gia Thư, để mấy thằng khốn khác nhào vô thì uổng lắm. Dù sao, nó cũng hưởng mùi trai của tôi từ lâu rồi bà ơi. Hehehe”. Không còn gì để nói nữa, ngoài ánh mắt rực lửa, bà Lê bất lực gục xuống. Gia Thư ngồi bên cạnh, ánh mắt ngơ ngác…
Còn giờ đây, hắn đang thỏa mãn “dập” nàng, miệng rên hư hử “A…a…sướ…ng…th..iệt…”. Bất thình lình, một khúc cây bự phang vào đầu hắn “bốp”. Nông tặc bật xấp xuống mình Gia Thư. Và đó cũng là định mệnh. Đang từ trạng thái “nửa khùng nửa tỉnh”, cái mạng tổ xừ của “chú Nông” ập mạnh vào làm Gia Thư sực tỉnh khỏi cơn mê dại. Nàng điếng hồn thét lên inh ỏi, lấy tay hất đầu “chú Nông” qua một bên. “Mắt mèo” lập tức tụt quần, nhào vào lôi Nông tặc ra, sau đó “thế chổ”. Hắn đè Gia Thư xuống, cố nhét “hàng” vào. Gia Thư sau khi bừng tỉnh, dùng hết bình sinh cào cấu nát mặt hắn, cố sức gào thét. Thế nhưng, hắn “chịu cào được chơi”, đã “cài đúng thế”, đâm lút cán. Cảm giác nóng ấm bên trong làm “Mắt Mèo” đê mê, dù mặt mày rướm máu. Hắn cố đút vào thật sâu, còn tay thì bẻ ngoặt cùi chỏ Gia Thư ra. Sau một hồi phản kháng, Gia Thư kiệt sức xuội lơ, mặc hắn đang hiếp mình. Nước mắt nàng trào ra tức tưởi. Khi ấy, trí tuệ như tê dại, miên man. Đang bị hãm hiếp mà nàng cứ tưởng mình đang đứng ngoài mỏm đá trên cao như mọi khi. Một mình một cõi vô tư lự. Đặc biệt, chỉ những lúc như thế này, nàng mới thoát khỏi cơn mê muội mọi khi. Gió bịt bùng tà áo, sóng giỡn đùa tóc nhung, nhìn về đại dương xa xăm, mắt nàng nheo lại, những hàng lệ dài, ướt đẫm hàng mi cong, trái tim yêu nghẹn đắng “Sơn ơi, giờ này anh ở đâu ? Có thấu chăng, trái tim em sầu nát ?”. Biển cả bao la vô tận vẫn mãi miết ầm ì và những con sóng vỗ cao vẫn mãi miết nỗi thương đau. Nơi xa xăm cách biệt ấy, người yêu của nàng, đang lầm lũi sống kiếp phù vân. Chàng trung úy hào hoa lịch lãm, giờ đây thân tàn ma dại, lê lết khắp nẻo đường đất nước với bó nhang trong tay, bàn tay duy nhất. Thi thoảng ngẩng mặt lên nhìn đời, anh thấy những mùa xuân phảng phất thoáng qua trong đôi mắt trẻ thơ, nở nụ cười hồn nhiên xinh xắn. Nao lòng anh cười lại, thật tâm. Bão táp nào đã mang sương gió lên mái tóc anh ? đã khiến sự cùng khổ của anh thành tuyệt vọng ? Nhớ đến Gia Thư, tim anh uất nghẹn nỗi đau vô hình. Một nỗi đau khắc khoải với lời giải vẫn còn mông lung. Yêu thương và bi lụy đan vào nhau như mắt len không lối thoát. Còn Gia Thư, đắng cay và tủi nhục như một con qủy đeo riết lấy nàng. Con qủy ấy, có tên Phan Nông, vì lòng háo dâm tà đạo đã kết thúc mối tình đầu thơ mộng giữa hai trái tim yêu khi tình vẫn còn dang dở nửa chừng xuân…
Và giờ đây, Gia Thư nằm man dại như xác chết, âm đạo nàng vô cảm cùng lương tri vô tâm của tên dâm loạn. Hắn nhắm nghiền mắt lại, thúc những cú vũ bão vào chổ kín nàng. Tiếng rên cực khoái của hắn làm Gia Thư quặn lòng. Nàng đắng cay nhìn gương mặt sát dâm thỏa mãn của hắn mà cảm sầu kiếp cầm nữ của mình. Chúng giết nhau, chẳng qua chỉ chiếm cái vị trí nằm đè lên người nàng mà thôi. Tay bóp vú này, miệng cố bú bầu vú bên kia, “Mắt Mèo” nắc dữ dội. Hắn thấy sướng quá, chưa bao giờ lại làm tình với một cô gái tuyệt vời như vậy. Âm đạo sát kín, quấn chặt cơn sướng khoái lạc của hắn đến tận cùng. Vì thế, “long tranh hổ đấu” để giành “phượng hoàng” cũng chẳng hối hận tí tẹo nào. Vậy nhưng đang ngon trớn, “Mắt Mèo” thấy tóc mình bị ai nắm lôi ra, hắn vừa kịp hoảng hồn quay lại thì ngay tức khắc, bị một cục đá xanh cứng ngắc đập thẳng vào bản mặt khiến đầu hắn như muốn bung ra khỏi cổ. Sau đó là hàng loạt cú đập long trời lở đất khác cùng với câu rủa “chết mẹ mày đi ! chết mẹ mày đi”. Khi Phan tặc buông “Mắt Mèo” ra, hắn chỉ còn cái xác không hồn, mặt mày biến dạng, hai tay đung đưa tòn ten, máu me ướt đẫm thân thể trần truồng, từng giọt máu từ “kiu” hắn nhỏ xuống như đang “xì nước”. Thế là hết, khi chưa kịp hiểu “ất giáp” gì, tên cặn bã đã xong “phim” !
“Chú Nông” mặt mày nhầy nhụa máu, qụy xuống ôm đầu, cố lết đến Gia Thư, không hiểu định giở tiếp trò gì. Gia Thư điếng hồn trước cảnh tượng ghê rợn. Nông tặc chụp lấy bàn chân Gia Thư, tay hắn bết máu lên chân nàng. Như một phản xạ chớp nhoáng, nàng vung chân tống cho hắn một đạp rồi ú ớ vùng chạy ra ngoài. Khi về đến chổ trú ẩn thì chẳng thấy bà Lê đâu, Gia Thư quíu víu chân tay, cố gào từng tiếng mệt nhọc “Mẹ…mẹ…”. Không gian vẫn ẩm thấp, nàng lạnh toát xương sống. Tinh thần loạn cào cào, Gia Thư chạy thốc ra biển. Và…nơi đó… đại dương vốn nhiều bi khúc…