Thảm kịch - Chương 21
Việc đầu tiên của bản năng là tìm nguồn nước ngọt, và những trái dừa vô tận trên đảo là món quà an ủi của Thượng Đế ban cho. Ngoài ra, chẳng có gì, ngoài mấy con chuột, chồn, rắn rít làm “kẻ đi săn” mỗi đêm. Địa ngục vẫn tiếp tục nhiệm vụ của nó. Một ít thực phẩm chèo kéo được chỉ đủ dùng tằn tiện mấy ngày đầu. Đám thanh niên còn sung sức tỏa khắp nơi tìm nguồn thực phẩm mới. Những gì có thể cho vào bao tử đều được gom về. Cuộc sống với lửa củi quay nướng thời tiền sử được tái hiện. Tuyệt nhiên chẳng có ma nào trên đảo này. Ban ngày, gió biển lồng lộng cùng ánh nắng chói chan, ban đêm lạnh cắt da thịt. Nông tặc sau khi “vượt trùng dương”, máu dâm nổi lại. Hắn nhìn Gia Thư thèm thuồng. Trong số mười mấy cô gái còn lại, tất nhiên, dù ốm yếu nhưng Gia tiểu thư vẫn “ngon lành” nhất. Nàng và bà Lê, sau khi được “tẩm bổ tạm thời” thịt chồn, chuột đảo Ko Kra, giải cảm bằng dừa tươi nguyên chất, cũng đã dần nuôi hy vọng lại. Cuộc sống “hợp quần” thời nguyên thủy bao gồm cả “giao phối”. Mấy bữa sau ngày lên đảo, “chú Nông” nứng dái quá, bèn dụ Gia Thư đi hái dừa. Nàng tần ngần chưa chịu đi thì hắn thốc đến, cầm tay lôi đi. Bà Lê lao ra cản thì bịt hắn xô ra, rõ ràng chẳng còn chủ tớ gì nữa, “quyền lực thuộc về Nông”. Bây giờ, hắn là “chúa đảo”. Bỏ mặc bà chủ té chồm hổm, sững sờ trước thái độ “ăn cháo đá bát” của mình, “chú Nông” lôi tiểu thư đi “hái dừa”. Quả vậy, vừa khuất tầm nhìn của mọi người là hắn ta liền “hái dừa” cô chủ. Ôi, hai trái dừa thơm tho, nõn nà lúc này thật qúi biết bao. Hắn lột áo Gia Thư ra, núc miệng vào ngực nàng ngấu nghiếng. Biết trước sự thể song Gia Thư không còn phản ứng gì nữa. Nàng đuối quá, để mặc hắn “cạo dừa”. Cái lưỡi nhám của hắn xoáy mãi lên hai núm vú nàng làm Gia Thư nhột quá không chịu nổi. Nông tặc vừa ngồm ngoàm hai bầu vú trắng, vừa tức tối vì “vú này đã bị thằng cặn bã… xơi”, tức quá hắn banh miệng hết cỡ, đợp một phát, ngốn hết bầu vú nàng vào miệng. Gia Thư thốn quá, la lên “Á”. Nông tặc nhả vú nàng ra, nưới dãi nhẫy nhụa trên ngực nàng. Gia Thư rưng rức nhìn hắn. Nàng muốn tán một bạt tai cho tên đốn mạt này nhưng cảm giác thật lạ. Căm tức hình như đã nguội lạnh ? Phải chăng hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” của “chú Nông” đã làm Gia Thư động lòng trắc ẩn ? Không, “mình mệt mỏi quá rồi,”. Lại thêm ý nghĩ nghiệt cảnh bị hải tặc đè ra cưỡng hiếp, Gia Thư muốn qụy ngã, rờn rợn tóc gáy. Tuy nhiên, khi tóc gáy vừa rợn xong, nàng đã thấy bàn tay mình chạm vào cái gì vừa cứng vừa nóng, hơi “quen quen”. À, thì ra “chú Nông” đã “nhẹ nhàng nâng tay “em”” đặt vào “một cây hai chỉ” của “anh”. Gia Thư ngẩng đầu nhìn hắn. Cái bản mặt đen đúa, mắt hí, mũi tẹt, tóc quăn, thuộc loại “xấu đau xấu đớn” một thời ám ảnh nàng, đang hất hất con mắt tẹt lên, ý bảo nàng “suck my cock”. Nhìn cái vẻ vừa nham hiểm, ác ôn vừa cù lần của “chú Nông”, Gia Thư thấy thật căm hận. Cái hận của kẻ mang nhục. Chưa kịp “phát biểu ý kiến” thì nàng đã bị hắn ấn đầu xuống hạ bộ. Nhưng lạ thay, nàng chẳng có phản ứng gì cả, cứ để mặc Nông tặc ấn bùi vào họng. “Chú Nông” được voi đòi tiên, gằn giọng “Bú !”. “Cây kem” trong miệng Gia Thư vẫn chẳng có “xúc cảm” gì. Máu du côn trỗi lên, hắn nắm tóc Gia Thư ghì mạnh, miệng gào lên “bú ! bú ! bú !”. Từng tiếng gằn là từng cái day tóc. Gia Thư uất hận làm theo lời hắn. Sau đó, cảm giác được bú mút nhẹ nhàng làm Nông tặc sướng điên. Hắn nhìn xuống cái đầu đang nhấp nhô dưới “đùm” mình, lòng dạ “xao xuyến”. Nghĩ rằng dùng bạo lực thì Gia Thư chỉ làm lấy lệ nhưng từ từ gã cảm thấy ngạc nhiên, nàng vẫn bú mút thật từ tốn, không tỏ phản ứng gì của người bị cưỡng ép. Thật sự, Gia Thư đã cùng kiệt sức lực, nàng muốn buông xuôi, hắn muốn làm gì thì làm. Bỏ khúc thịt dơ bẩn vào miệng, nàng bú mút như bao lần, đầu óc mông lung, đặc quánh. Nỗi nhục nhã đã bị sự tuyệt vọng “thủ tiêu”. “Lần này, chắc không phải nàng đang đóng kịch như trong bệnh viện để…”, vừa nghĩ đến đó, phản xạ “có điều kiện”, Nông tặc “rút hàng khỏi miệng em”, chân tay bủn rủn. Gia Thư đang làm “nhạc công” thấy “súng” “out of mouth”, cũng chẳng đoái hoài nhìn lên, ánh mắt thất thần vô định. Mặt tên cáo già lốm đốm mồ hôi. Lần bị Gia Thư “xử trảm cai hây” đã hằn sâu tâm trí gã. Giờ, “có tật giật mình”, giữa chốn hoang vu vắng vẻ, điều kiện quá ư lý tưởng, thế mà “cơn ác mộng của Nông ta hiện về” làm “thằng em” xuội lơ thật thảm hại. Gia Thư lơ đãng nhìn “con chim” ỉu xìu trước mặt, vô cảm. Nông tặc quê độ, mồ hôi rịn ra cả tóc. Tuy vậy, sau khi thở dài lấy sức, hắn hất hàm cho Gia Thư. Nàng như một người mộng du, lấy tay cầm lại dương vật định bỏ vào miệng. Thế nhưng, Nông tặc kéo tay nàng ra. Hiểu ý hắn, nàng cúi xuống há mồm ra đợp lấy “cây gậy sần sùi” bỏ vào miệng “mút nhóp nhép”, như một con robot. Chúng ta có thể giải thích sao cho hành động kỳ lạ này ? vì sao một người con gái đoan trang, nết na như Gia Thư lại buông xuôi lẹ làng như vậy, để rồi thực hiện hành vi nàng từng ghê tởm nhất này ? lẽ nào, khi bị dồn vào bể khổ, sức cùng lực kiệt, nàng đã “hóa điên” đồng lõa với những hàng động dâm ô của hắn, kẻ từng bao lần cưỡng hiếp mình một cách tàn bạo ? hay chứng kiến cảnh tượng hãi hùng của những thiếu nữ VN bị hải tặc hiếp dâm, nàng quá xót xa cho phận nhi nữ nên mất đi bản năng phản kháng ?
Nông tặc thấy Gia Thư càng bú mút cái cây dài gân guốc càng lộ vẻ lạ kỳ, vừa thèm thuồng khao khát, vừa như một người đang ức chế, muốn tìm lối thoát. Từ thế bị cưỡng bức, giờ nàng đã “chủ động”. Thật quái đản ! Từ ngày bị “chú Nông” giả bệnh, tọng dương vật vào miệng, nàng đã hết sức ghê tởm hành động này. “Thật không hiểu sao, đàn bà con gái lại có nghĩa vụ phải bỏ cái khúc thịt hôi thối, dơ dáy này vào miệng mà rà lưỡi liếm qua liếm lại, liếm tới liếm lui, chỉ nội cái việc hạ mình dưới chân một gã đàn ông đã đủ thấy nhục nhã rồi, huống chi lại mở cái miệng thơm tho mà thỏa mãn dục vọng của đám đàn ông dâm dục ! Tại sao trên đời này lại có chuyện quái đản như vậy ?”. Rồi sau đó, khi dần bình tâm, nàng mới hiểu ra “à, đứa con gái nào cũng phải “thẻn kồi”, dù thích hay không !”. Aáy là lời “giáo huấn” của “chú Nông” đã thỏ thẻ vào tai nàng để “bình thường hóa” cái việc “blowjob” này. Ngoài sự ghê tởm, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì đối với cái việc mình buộc phải làm này. “Bắt thì bú, thế thôi” nhưng hôm nay, trong tình trạng tâm lý này, lần đầu tiên, nàng thấy lưỡi mình “hơi phê” khi gò trên những “nếp khúc khuỷu” của “quy đầu” “chú Nông”. Tuy phải há miệng hết sức vì “đầu pan” quá to nhưng nàng lại thấy “thinh thích” việc này. Những lần trước, khi liếm lên cái khe dương vật, Nông tặc rất khoái chí. Do vậy, lần này nàng lại quệt lưỡi lên cái khe ấy. Nông tặc sướng rên người. Cái lưỡi của nàng lại lê một vòng quanh “đầu pan”, lần này Nông tặc bủn rủn tay chân. Nàng biết “chú Nông” đang chết đi sống lại. “Vậy thì cho chú mày thỏa mãn !”. Đó là tâm lý bất cần của một người muốn buông xuôi tất cả. Nhưng dù vậy, lần đầu tiên, nàng để tâm đến việc tận hưởng hương vị “ngọt ngào” của việc “thổi kèn”. Thật ra, Gia Thư cũng không để ý mấy đến việc Nông tặc sướng ra sao, nàng chỉ thấy lòng cồn cào nao nao với “cây kèn” trong miệng. Bú ra bú vào, cũng như mọi lần, nhưng hôm nay, thật “sảng khoá”. Đúng là trớ trêu ! Gia Thư đã thật sự “bị tâm thần”. Có một con qủy tà dâm nào đó đang ám nàng với những não trạng ngược ngạo, mâu thuẫn.
Từ ngày nếm mùi cặc, Gia Thư tự hỏi rằng, có phải mình là người đầu tiên trong cái lớp nữ sinh này “bất hạnh” “bị ăn trái cấm” ? nhìn bạn bè tươi vui, vô tư, nhìn những cái miệng đang hồn nhiên trò chuyện, ăn uống, Gia Thư thầm nghĩ những cái miệng ấy, liệu sẽ như mình, phải mở ra để ngậm lấy dương vật đàn ông “thực thi nghĩa vụ”, ôi làm con gái sao khổ thế ! Một lần, trong dịp trò chuyện với đám bạn, nàng nghe một vài người thì thầm kể chuyện “làm người lớn”. Đám con gái túm tụm nghe chuyện bậy mà mặt mày đứa nào cũng đỏ bừng. Nàng vẫn còn nhớ giọng “truyền cảm” của nhỏ Liên ( biệt danh “Phan Kim Liên” ) “ảnh hôn lên má tao rồi lòn lưỡi vô miệng tao, tao… phê quá cũng làm lại giống vậy, mà sợ người nào trông thấy thì chết”. Một đứa giọng háo hức “rồi sao nữa, nó… nó…có làm gì mày nữa không ?”. Cả đám bật cười trước sự “háo hức quá đáng” của cô bạn. “rồi… rồi ảnh… ảnh…”. Nhóm bạn gái nín thở theo từng lời kể. “ảnh… bóp ngực tao !”. Một giọng nói xen vô “trời, sao mày để nó bóp vú ?”, lập tức cô nàng bị nhéo tai “mày lộn xộn quá, để con Liên kể tiếp coi !”. Tiếng kể thỏ thẻ của “Phan Kim Liên” làm run rẩy những cái lổ tai banh ra hết cỡ “nghe ngóng kinh nghiệm”. “rồi ảnh mò tay xuống… dưới đó, ngoáy ngoáy”. Một vài đứa nuốt nước miếng ( ??! ). Không gian nhỏ hẹp nhưng thật “nóng bỏng”. Ảnh từ từ cởi đồ tao ra, hôn lên ngực tao… rồi… liếm đầu vú tao”. “Thuyết khách” đỏ mặt ngừng câu chuyện, nhìn lên những gướng mặt bu xung quanh đang “trân trối” nhìn mình, thẹn quá nói “tụi bây làm cái gì nhìn tao dữ dzậy ?”. Một đứa nói “tiếp…tiếp đi mày… đang hay mà !”. Thấy đám bạn “bức xúc” quá, Phan nương nương “phan” tiếp “trời, cái lưỡi ảnh cạ lên vú tao, sướng tê luôn tụi mày !”. Cả nhóm tiếp tục… nuốt nước bọt. “rồi sao nữa ?”. “cái… cái ảnh cởi quần tao ra, tao mắc cỡ muốn chết, nói “thôi, kỳ quá anh à !”, ảnh nói “anh yêu em quá, anh… hết chịu nổi rồi !” rồi khi ảnh lột hết quần áo tao ra, tao xấu hổ quá co người lại. Cái ảnh nhìn ngơ ngẩn… như tụi mày vậy nè, hihi ( đưa tay chỉ các bạn, cả nhóm bật cười rôm rã ) rồi cởi hết quần áo của ảnh ra. Trời đất, tụi bây biết không ? tao… tao đâu dám nhìn. Ghê thấy mồ”. Một em chen giọng vào “í vậy mày thấy… cái đó… thiệt hả ? nó ra sao ?”. Một người vặn tai “thủ phạm câu hỏi” “mày vô duyên quá” nhưng sau đó, quay lại “thuyết trình viên” căng mắt ra nghe tiếp “sao nữa… sao nữa mày ?”. Không khí “căng thẳng tột cùng”. “ê tụi bây, tụi bây thấy… cái đó của mấy thằng nhỏ chưa ?”. Mấy đứa gật gù “ừ, thấy rồi, chẳng lẽ cũng… y chang vậy hả ?”. “Phan Kim Liên” “chỉnh” liền “hổng dám đâu mày, to bằng… cái này nè”. Nói xong, đưa bắp tay mình ra huơ huơ. Đám bạn đồng thanh “trời đất. Bự gì dữ dzậy mày ?”. “Tao nói thiệt đó, mới nhìn tao hết hồn, xấu hổ muốn chết”. “mà…nó… hình dạng sao ?”. “ờ, hình dạng sao Liên ?”. “Nó như cây nấm vậy tụi bây, cứng ngắc, chĩa lên trời, mà còn điều này nữa…”. Vài người hớt hơ hớt hải “điều…điều gì ?”. “Con trai cũng có… hair như tụi mình vậy”. “thiệt hả ? ở chổ đó luôn hả ?”. “ừ, ở chổ đó luôn”. “Đâu, mày thử vẽ ra coi !”. Cả đám bật cười sảng khoái. “Liên… kể tiếp mày”. “Ờ, nhìn cái đó tồng ngồng, tao ớn quá, chưa biết làm sao thì ảnh cầm tay tao đặt lên cái đó”. Đám bạn gái nín thở hồi hộp theo diễn tiến câu chuyện. “Nó… nó nóng hổi như… ổ bánh mì mới ra lò vậy đó. Tao hoảng quá giật tay lại nhưng ảnh cứ cầm tay tao ghị mạnh vào. Ảnh nói “em đừng sợ, em lớn rồi, sắp thi tú tài đôi rồi, đâu còn con nít đâu mà ngại mấy chuyện này, phải không?”. Một giọng cất lên “trời, thằng bồ mày dẻo miệng thiệt”. Tiếng cười lại vang lên. “nghe ảnh nói vậy, tao cũng định thần lại phần nào. Cái ảnh nói…”. “hôn cái này đi em… phải không ?”. Mọi người sững sốt nhìn người vừa phát ngôn. Gia Thư mặt tỉnh bơ nhìn các bạn nhưng sâu thẳm trong ánh mắt là tia lửa căm thù. Các bạn không ngờ câu nói này là của Gia Thư, cô bạn giàu có ngoan hiền, rồi họ lại quay sang nhìn “Phan Kim Liên” đợi câu trả lời. Cô nàng mặt đỏ bừng, ấp úng “ừa… ảnh nói… “em… em hôn cái này cho anh đi”, tao ngại quá lắc đầu ngoày ngoạy “em đâu có biết làm mấy thứ này đâu”. Ảnh nói “em cứ nghĩ mình đang ăn kem”. Tao đang chần chừ thì ảnh nói tiếp “không sao đâu em…” rồi cúi xuống hôn tao. Hình như nụ hôn của ảnh có sức mạnh, tao không ngại nữa, thấy người mình là lạ lắm, vừa tò mò bừa nóng bỏng, tao nghĩ “thôi, thử một lần coi sao !” rồi…”. Lúc này, không khí đến cao trào “ngột ngạt”. Mấy cái đầu chụm vào, tim đập thình thịch, mắt căng ra theo dõi “thời sự”. “cảm giác lạ lắm tụi mày, tao thấy cái đó nóng hổi à, ảnh cầm đầu tao ấn ra ấn vào. Tao ngộp quá giẫy ra, rồi ảnh lại mạnh bạo ấn đầu tao vào, kêu tao “liếm đi em, như mút kem vậy”. Tâm trạng tao xốn xao lắm, vừa thấy thích thú vừa thấy kỳ quặc. Tao nghe lời ảnh, le lưỡi liếm lên, liếm xuống”. Một cô bạn rùng mình “Ấy dzà… sao… sao ghê dzậy !”. Đứa khác “Nó có mùi gì mày ?”. “cái mùi… kỳ lắm, ngai ngái, tao không biết nói sao cho tụi bây hiểu nữa”. “trời, mà mày thấy… “đã” không Liên ?”. “Gớm thấy mồ chứ đã gì”. “Mày im đi, tao hỏi con Liên chứ không hỏi mày”. Liên “tao…tao cũng thấy… thích thích, tụi mày. Nhưng mà… nó bự quá, há ra hoài mỏi miệng lắm”. Một vài em “liếm mép”, “Phan bà bà” nhìn thấy thế bật cười “mày làm gì vậy Phụng ?”. Cả nhóm quay lại thấy cô bạn tên Phụng đang lấy lưỡi liếm mép liền phá lên cười. Phụng quê quá định “hô biến” nhưng vì “chí tò mò” quá lớn nên “đành lòng” ngồi lại. “Rồi khi tao đang “hôn” cái của ảnh thì… một dòng nước bắn mạnh vào miệng tao, làm tao muốn nôn cả mật… tanh quá không thể chịu nổi”. “trời… cái gì vậy ?”. Giọng Gia Thư chen vào “tinh trùng chứ còn gì !”. Một lần nữa, các bạn lại ngẩn ngơ nhìn cô bạn ngoan hiền nhưng sao lại quá nhiều “kinh nghiệm”. “Ừ, con Thư nói đúng. Bộ mày cũng bị như vậy rồi hả ?”. Gia Thư tỉnh bơ lắc đầu, gương mặt nàng mang vẻ đẹp sắc lạnh “Không, tao đoán !”. “bộ… tinh trùng là cái đó hả Liên ?”. “Ủa, mà sao hắn… hắn bắn vào miệng mày… cái đó để … ở dưới mà !”. “Ờ, đúng đó, sao dzậy bồ ?”. Hàng loạt câu hỏi dồn dập “nã” bạn Liên khiến nàng ú ớ “trời, sao tao biết được. Tụi bây muốn biết thì thử đi.”
Cả đám “trời, chắn hắn sướng quá đó mày !”. “Ờ, tao cũng có nghe, khi mà con trai sướng quá, tụi nó xuất tinh, nhưng bình thường là vô âm đạo tụi mình mà, sao lại bắn vô miệng con Liên ?”. “Tụi bay ngu quá, vì con Liên đang “bú cặc” nó nên nó sướng quá bắn đại vô miệng con Liên”. “Ê, sao mày dùng từ “bú cặc” nghe dơ dáy vậy ?”. “vậy thì dùng từ nào, hả mấy mẹ ?”. Câu chuyện biến thành cuộc tranh cãi bát nháo. Gia Thư ngồi đằng sau, nghe mấy bạn trương gân trương cỗ cãi nhau mà nuốt nước mắt “rồi đến lúc nào đó, mọi người cũng sẽ biết thôi mà !”…