Thảm kịch - Chương 20
2h sáng, mọi người lục tục kéo nhau ra bãi biển. Con tàu nhỏ, tròng trành dưới ánh trăng như con thiêu thân, liều mình lao vào đại dương bí hiểm. Trên tàu khoảng 70 người. Không gian nặng nề u ám. Những con người ốm yếu cố bám víu vào khát vọng Tự Do qua con thuyền chông chênh này. Thuyền trưởng tàu là cựu Hải quân Trung úy Lê Hoàng Thủy, gia đình đã mất hết trên “Đại Lộ Kinh Hoàng” 1972 từ Quảng Trị chạy về Huế ( trên quãng đường 60km, hàng chục ngàn dân lành vô tội bị đạn pháo CS hạ thủ không thương tiếc ). Nhờ kiến thức và kinh nghiệm, anh đã điều khiển con tàu ra khơi bình an, trực chỉ vịnh Thái Lan. Ai nấy đều khấp khởi hy vọng. Con tàu đánh cá dài chưa tới 10m mà len chặt gần 70 mạng, quả là đánh đố tử thần. Gia Thư cũng như mọi người, lả người mệt mỏi. Không gian lặng như tờ. Mọi người đều say sẩm. Đến ngày thứ 8, lương thực bắt đầu vơi mà trước mắt chỉ toàn màu xanh thăm thẳm. Sự tuyệt vọng bắt đầu nảy mầm. Tin tức về những vụ hải tặc cướp bóc, hãm hiếp dã man luôn khủng bố tinh thần mọi người. Khi đi, họ đã chấp nhận nhưng khi lênh đênh như thế này, họ mới thấy thật phiêu lưu. Bao nhiêu đồng bào đi trước đã bỏ mạng. Hải tặc Thái Lan bắt đầu khét tiếng tàn ác không thua gì VC với những vụ chém giết, đặc biệt là hãm hiếp vô cùng man rợ. Bao chuyến hải hành đã mất tích. Tình thế thật bi đát. Chúng ta đều cảm mến và thương xót họ, những nạn nhân của một chế độ quá tàn bạo và khắc nghiệt, không chừa cho họ danh phận con người nên mới liều mình tìm sự sống nơi cõi chết. Với hàng trăm ngàn người bị mất tích, giết hại hay hãm hiếp, ai đã đẩy họ vào con đường cùng khổ này nếu không phải là cái chế độ phi nhân CS ? Ai có thể bào chữa được cho tội ác này của chúng ?
… một buổi trưa nọ, khi đoàn người đã kiệt quệ sức lực lẫn hy vọng thì một chiếc tàu hiện ra. Ai nấy đều hân hoan vui vẻ. Khi đến gần, đó là một tàu buôn của Singapore, họ chỉ tiếp tế lương thực và chỉ hải trình chứ không cho tị nạn. Lòng tốt có giới hạn này làm một số thất vọng và số khác lại vui mừng vì sẽ đỡ đói trong vài ngày tới…
…hai ngày sau chiếc thuyền chết máy trôi trong vô vọng…
Ngày thứ ba ( sau khi được trợ giúp lương thực ), một chiếc ghe nhỏ chạy nhanh đến họ. Mọi người la hét, vẫy gọi. Khi đến gần, sự hy vọng biến thành nỗi kinh hoàng. Trên chiếc ghe, hàng chục tên mình trần, dao mác, súng đạn đầy mình, mặt mày hung ác. Tất thảy đều rụng rời, hoảng loạn. Bọn chúng cho ghe cập vào chiếc thuyền, hùng hổ nhảy qua. Mọi người hoảng vía lùi lại. Chẳng nói chẳng rằng, chúng chém bay đầu ngay hai thanh niên xui xẻo đứng “cản địa”. Nhìn hai cái đầu lăn long lóc trên sàn, ai cũng rợn da gà. Một tên to con, bặm trợn, là thủ lãnh, nhảy qua sau cùng, thổ một tràng thổ ngữ. Vừa nói vừa vung khầu súng lục như răn đe. Bất thình lình, một tiếng cười rũ rượi vang lên trong đám đông. Mọi người hoảng hồn nhìn chủ nhân của tràng cười “tràng giang đại hải”. Đó là ông già bị say sóng ói cả mật mấy ngày trước. Ông vừa cười vừa nói như người động kinh “haha… cái tiếng gì mà mọi rợ dữ dzậy ? cà tùng cà chì cà táp… hahaha” ( nhái giọng tên hải tặc ). Tên kia trợn mắt, tiến về phía ông. Không khí nghẹt thở. Khi bước đến gần, hắn rút dao lụi vào bụng ông lão, sau đó quăng ông xuống biển. Một mạng sống bị kết liễu chỉ trong chốc lát. Thật sự, đến giờ những ai còn sống trong chuyến hải hành ấy cũng không hiểu tại sao ông lão lại cười điên khùng như vậy để rồi nhận lãnh một cái chết lãng nhách. Chuyện gì đã xảy ra cho ông ? Không ai biết cả, về giọng cười ma quái đó. Nhiều người nghĩ do chuyến hải hành “1 sống, 9 chết” khiến ông lão tuyệt vọng hóa điên chăng ?
Ngay sau “thịt” ông lão, tên đầu sỏ quay sang nhìn mọi người run lẩy bẩy, gương mặt tàn khốc và độc ác. Hắn lên đạn, lia súng vào mọi người, ai cũng hoảng sợ né tránh. Thấy thế, gã cướp biển rú lên cười khoái trá. Sau đó, hắn bất ngờ bóp cò. “Đùng”, tiếng nổ đanh thép, tiễn biệt một cô gái xấu số trong tầm đạn “vu vơ, trúng ai cũng được” của tên hải tặc. Sau đó, hắn chụp ngay cô gái kế bên, xé nát áo cô ra, dùng dao cắt phăng đầu vú, máu phun ra như mưa trong tiếng la hét thảm thiết. Tên trùm cười sằng sặc, đạp cô gái văng ra. Ngay lập tức, hai tên nhào vào lột quần cô ra hiếp. Chưa từng thấy cảnh tưởng nào khủng khiếp và dã man hơn. Máu, nước mắt, tiếng gào rống cộng những tràng cười man dại quyện vào nhau, khiến Gia Thư rùng mình kinh hãi. Sau khi thỏa mãn thú tính, chúng quăng cô gái đang còn ngắt ngứ xuống biển. Phan tặc mặt tái mét, răng đánh piano. Những thuyền nhân VN biến thành con cá nằm trên thớt, ngọ nguậy vài hơi cuối cùng. Đám hải tặc, chỉ hơn chục người đã khống chế nhóm nạn nhân đông gấp 7,8 lần mình. Chúng tiếp tục lôi một cô bé, khoảng 15 tuổi ra. Một tên đè em xuống, mặc nạn nhân cầu xin thảm thương. Hắn nhét dương vật vào cửa mình em nhưng vì quá nhỏ nên bất thành. Thấy đàn em cứ loay hoay mà vẫn chưa được, tên đầu sỏ nhảy vào “làm mẫu”. Hắn dang mạnh chân em ra, đập lút cán. Hắn nắc liên tục trong tiếng rên la cầu cứu của em. Nhưng xung quanh là một sự im lặng đáng sợ. Khi sắp ra, hắn dốc đầu em dậy, bắn tinh xối xả vào mặt em. Mọi người bàng hoàng khiếp đảm. Các cô gái tê điếng tâm can. Những chàng trai bất lực, cúi mặt làm ngơ. Ông già bà lão chẳng ai dám nhìn cảnh tượng dã man này. Cô bé sau khi bị hiếp, bất động tê liệt trên sàn tàu, mặt nhày nhụa những bợn tinh trắng. Máu chảy dài dưới đùi em. Đôi mắt thất thần như đang gặp ác mộng. Sau đó, bọn cướp bắt tất cả mọi người trên tàu cởi đồ ra. Chúng gom hết tiền vàng nữ trang. Lần đầu tiên, Gia Thư phải lõa thể trước bao nhiêu người nhưng chẳng ai còn tâm trí nào để ý. Trước những thân hình lõa lồ, những “cây súng” lập tức “lên đạn”, tất nhiên chỉ đó là “súng” của đám hải tặc. Tên đầu đàn đã “bắt tín hiệu” ngay cô gái có thân hình gợi cảm nhất. Và chẳng ai khác ngoài con gái ngài Đại Tá. Hắn sấn lại trước mặt nàng. Gia Thư run lẩy bẩy. Aùnh mắt sắc lạnh của hắn làm Gia Thư xíu víu. Con dao hắn kè lên mặt nàng rồi mò dần xuống hai bầu ngực trắng nõn nà. Hắn kê miệng vào, liếm nhè nhẹ trên vú nàng. Gia Thư nhắm mắt cam chịu, khóc không thành tiếng vì quá sợ hãi.. Cái lưỡi nhám của hắn làm tê rần phẩm hạnh của nàng. Bà Lê cay đắng nhìn con, nghẹn ngào. Còn Phan Nông, hắn đang làm gì ?
Gã nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng lên khi thấy hai bầu vú tròn trịa của Gia Thư lọt thỏm vào mồm tên hải tặc. Nhìn Gia Thư đứng yên bất động, vẻ mặt đớn đau, Nông tặc chịu hết xiết, “cơn ghen” bùng nổ dữ dội, dù không còn mảnh vải che thân, vẫn lao vào tên cướp biển như một con bò tót. Tựa như tất cả sức mạnh từ trời đất đều dồn về bàn tay thép, “uncle Nong” nắm tóc tên dâm tặc giật ra, tay còn lại “vận hết công lực” tung một cú đấm trời giáng tựa một quả bom nguyên tử. Khi cái miệng đang “ngon ăn” bỗng ngơ ngác “bye bye” bầu vú người đẹp, khi những giọt nước miếng còn lã chã dính trên vú nàng, cái đầu vừa bị lôi ra lập tức “cracccc…”. Chưa kịp hiểu mô tê thế nào, tên ác tặc phải đau đớn xuống địa ngục đền tội. Cú đấm triệu cân của “chú Nông” “focus” ngay vào mặt tên đầu đảng, chắc đã bẻ gãy hộp sọ của hắn, làm cổ hắn quẹo qua 180 độ. Nhìn thủ lãnh bất ngờ đổ gục xuống như cây dừa, cái đầu co quắp ngược đời, không giống ai, bè lua ác thú bàng hoàng tê điếng. Việc Nông tặc “tiễn bạn lên đường” quá bất ngờ làm ngẩn ngơ nhiều người. Sau khi cho tên cướp biển “chấn thương sọ khỉ”, Phan tặc ánh mắt đỏ ngầu, quay ngoắt sang tìm thêm kẻ thù. Hắn rút ngay con dao của “nạn nhân” làm một cú “boomerang”, tên đồng đảng đứng kế bên “lên đường” nốt. Bọn cướp hoảng hồn, vung giáo mác ào vào chép bừa mọi người. Quang cảnh hỗn loạn diễn ra. “Chú Nông” chộp ngay cây súng trên người “cố hải tặc” phơ một tràng nhưng chẳng may, vào giờ khắc này mà súng lại… kẹt đạn. Nông tặc chưng hửng. Một số người bị bọn cướp chém gục. Số còn lại, không còn gì để mất, ào vào bọn cướp tử chiến. “Chú Nông” thấy thế, tinh thần tăng gấp bội, “không đành làm kẻ ngoài lề”, nhào vào “xả thịt” bọn ác ôn. Với “quân số” áp đảo cộng sự hăng máu căm thù, những tên còn lại, kẻ bị “dập hội đồng”, xác biến dạng, kẻ nhảy xuống biển “tẩu vi là thượng sách”…
Cuối cùng, sau trận ác chiến, xác người nằm la liệt trên sàn tàu, máu me vung vãi, tiếng rên xiết thảm não, thật kinh hoàng. Con tàu chết máy trôi lền bềnh trên biển cả mênh mông. Khi cơn nguy biến đã qua, mọi người vẫn còn tưởng mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Và cơn mộng mị này, ôi thôi, khủng khiếp biết bao ! Những người xấu xố được “an táng” dưới lòng biển sâu, trong sự tiếc thương của bao đồng bào. Nhưng cuộc trường chinh vẫn còn lắm chông gai…
Chắc cái tên Đảo Hải Tặc ( hay còn gọi là Đảo sọ người ) không còn xa lạ với nhiều thuyền nhân. Trong tác phẩm “Những người không trở lại” của mình, tôi đã miêu tả tỉ mỉ về hòn đảo này. Đảo này, tên chính thức là KRA, từng là nỗi kinh hoàng của bao nạn nhân VN. Bọn cướp biển lôi rất nhiều tàu bè tị nạn vào vùng đất này, dồn tất cả mọi người lên, sau đó thay nhau mò lên đảo lùng bắt đàn bà phụ nữ cưỡng hiếp. Bi kịch man rợ vô cùng khủng khiếp. Nhưng ở đây, “Thảm kịch” chỉ nhắc đến một ít về hòn đảo kinh dị này, nơi đến tận bây giơ, thậm chí chẳng còn ai dám ở vì sự ma quái của những oan hồn vất vưởng ( muốn biết tường tận, xin hãy đọc “Những người không trở lại” ).
Và cái đảo ghê rợn này đã đón nhận những con người khốn khổ trôi dạt từ chiếc tàu chết máy. Họ là một trong số những người đầu tiên đặt chân lên đảo, khi ấy còn hoang sơ và nguyên thủy. Đó là chiếc thuyền của “anh hùng Nông”…