Thảm kịch - Chương 19
Như đã biết ở trên, vì nắm được điểm yếu của Gia Thư nên Nông tặc mặc sức tung hoành. Hắn biết cho dù có hiếp Gia Thư bao lần đi nữa, nàng cũng không dám hé răng nửa lời với bà Lê. Nếu điều đó xảy ra, mẹ nàng chắc “đứt mạch máu não” vì “cú shock vĩ đại” này. Lợi dụng tình cảnh ngặt nghèo để thỏa mãn cơn cuồng vọng vô hạn của mình, Phan Nông quả thật là một con thú đội lốt người. Gia Thư của chúng ta, thật đáng thương biết bao. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, thông minh nhưng chính sự hiếu thảo dại dột đã biến nàng thành “cục kẹo” cho Phan Nông mút nhấm. Giai đoạn “con mồi” khi xưa giờ tàn bạo trở lại. Nông tặc sử dụng chiêu xưa, hiếp mọi nơi, mọi lúc. Bà Nông sau lần “giật mình” thấy đôi mắt thèm thuồng của Nông tặc đã “hờ hững bỏ qua”. Thế nên, “tấm bình phong” này càng làm hắn hứng thú trong cuộc chơi bạo lực. Có lần, đang ngồi ăn cơm độn, Gia Thư vô tình cúi người xuống, hai bầu vú đầy đặn trễ ra như mời mọc “chú Nông” đang ngồi trước mặt. Lập tức, cơn bạo dâm nổi lên, hắn dòm ngực nàng mà nước miếng cứ ròng ròng. Bà Lê thì vẫn bình thản “nhóp nhép”. “Súng” của “chú Nông” liền “lên đạn”. Hắn bỏ dở chén cơm xuống, canh ngay chân Gia Thư mà khều. Nàng nhìn hắn. Nông tặc cố đá con mắt hí của mình để ra dấu đi vào trong cho hắn “xử”. Nhưng với con mắt vốn dẹp lép kia, nàng tưởng hắn làm “trò hề” trêu ngươi mình. Gia Thư ai oán đạp một phát thật mạnh vào chân hắn. “Á”, Nông tặc giật mình ôm chân nhảy toáng lên. Bà Lê đang ăn nghe tiếng thét “rụng rời tóc gáy”. “trời, chú sao vậy ?”. Nông tặc biết bị “ăn chưởng” của “chủ nhân” nhưng vẫn cố banh miệng ra cười “dạ, em… lỡ đá vô chân bàn”. Bà Lê tưởng thật “chú cẩn thận lên chứ, già rồi chứ còn trẻ trung gì mà ngồi ăn cũng táy máy tay chân”. Nghe bà Lê lên lớp, Nông tặc nổi cơn “sĩ diện hảo” nhưng không dám cãi lại, nhìn Gia Thư trừng trừng. Còn nàng thì thấy thật thỏa mãn. Không chịu thua, Nông tặc lê bước cà nhắc vào phòng mình, ở sau bếp. Hắn bỗng ló đầu ra gọi “Cô chủ ơi, cô đem dùm tui chai dầu gió cái. Tui đi không nổi, đau quá”. Gia Thư biết ngay là “mưu kế” của hắn, nàng hất mặt nói “chú lấy đi, tôi đang ăn”. ( hai mẹ con cùng xưng “tôi, chú” với Nông tặc, nhưng khác về nghĩa, bà Lê là “chú em”, còn Gia Thư là “chú- cháu” ). Thế nhưng, bà Lê nhìn con nói “Con lấy cho chú đi, hắn xi cà que như vậy sao mà lấy được”. Trời đất, bà Lê không ngờ đã lọt bẫy “chú Nông”, đi “nối giáo cho giặc”, Gia Thư cứng người trong tình cảnh này. Biết giải thích làm sao bây giờ. Nàng đang ngần ngừ thì bà Lê bồi tiếp “nhanh đi con, giúp hắn cái”. Vậy là “lực bất tòng tâm” nhưng nàng nghĩ có mẹ mình ngồi đây, chắc hắn không dám giở trò gì đâu. Thế nhưng, Gia Thư đã lầm. Vừa cầm chai dầu gió vào phòng, Nông tặc núp bên trong cửa, vồ ra chụp miệng nàng đè xuống giường. Hắn giơ ngón trỏ lên miệng rồi kề ngang cổ “kéo cái rẹt”, ý cảnh cáo nếu không im lặng thì “đầu rời cổ”. Gia Thư thảng thốt, không ngờ giữa ban ngày ban mặt như thế mà hắn dám “động thủ”. Hắn lập tức tóc váy nàng lên, chui vào trong liếm từ dưới lên trên. Nhìn cái đầu hắn ngọ nguậy trong áo mình, Gia Thư thật phẫn uất. Hắn ngoạm bầu vú Gia Thư, nghấu nghiến như con hổ đói. Sau cơn “giải tỏa”, hắn xốc đầu nàng dậy, ấn tay nàng vào đũng quần như túp lều căng cứng. Hắn hất hàm, ý nói nàng kéo quần xuống mà thổi kèn. Gia Thư liền quay đầu đi thì hắn đã chụp lại, kéo quần xuống và ấn đầu nàng vào hạ bộ. “Oït”, lút cán. Hắn cầm đầu nàng nhấp nhấp như chơi kiểu “dog”, Gia Thư banh miệng miễn cưỡng “thực thi nhiệm vụ”. Bà Lê thấy lạ “Gia Thư, xong chưa con ? ra ăn cho hết đi nè”. Không thấy tiếng trả lời vì “chú Nông” bận “xúc chai”. “Thư ơi ! Làm gì lâu vậy ?”. Thấy câu hỏi lần này hơi nguy hiểm, hắn hất hàm bắt Gia Thư hồi âm “dạ… con…con đang bóp dầu dùm chú Nông”. Bà Lê thở dài, không nói gì. Không ngờ có ngày con gái rượu của bà lại đi “bóp chân” cho tên người ở. Đúng là thời thế đảo điên. Nghĩa đen cũng đúng nốt, vừa đảo vừa điên. Nông tặc cầm đầu Gia Thư đảo liên tục theo vòng xoay hạ bộ trong cơn điên cực khoái. Thế rồi, hắn xoay nàng lại dập kiểu chó. “phập…phập”, tiếng động thật kích dục. Bà Lê buồn chán trước thời thế, nên cũng chẳng để ý gì việc con gái mình ở trong phòng Nông tặc quá lâu. Với lại, cửa mở toang hoát thế kia thì có gì phải sợ, con mình chẳng qua đang “cứu độ chúng sinh”. Và trong cánh cửa trá hình kia, “chú Nông” sau vài cú dập “long trời lở đất”, đã “cum shot” tận tử cung Gia Thư. Còn nàng thì mặt mày đau đớn, cúi đầu, miệng cắn bao gối để giảm âm trước những cú thốc “đầy sức nặng” từ phía sau. Nhìn đôi mông tròn trịa thơm tho của nàng, dù mới “xỉ khá” nhưng dường như chẳng dằn được lòng, Nông tặc cúi xuống le lưỡi liếm… hậu môn Gia Thư. Nhột quá, nàng lập tức quay lại, theo phản xạ đạp cho “chú Nông” một phát, làm “chú ta” bay từ giường xuống đất. Nghe tiếng “bốp…úi !”, bà Lê mới mở miệng “xong chưa Thư ? làm gì mà ồn thế ?”. Nói xong, bà tò mò đi vào “check it out”. Nghe tiếng bước chân lê la trên sàn nhà, Nông tặc hồn bay chín vía, nhào dậy hấp tấp bận đồ vào cho Gia Thư, rồi gã chồm dậy lấy quạt quạt lia lịa cho nàng. Vào phòng, thấy con gái váy áo nhăn nheo đang nằm sấp “ngay đơ”, chú Nông đứng bên cạnh “hồi sức”. Bà Lê nhào tới ôm đầu Gia Thư “con ơi, con bị gì vậy ?”. Nông tặc nhanh nhẩu chen vào “Dạ, cô chủ bị mệt đó bà”. “trời, tội con tôi… chú phụ tôi một tay, đưa Gia Thư lên phòng nằm nghỉ”. Sau đó, chủ- tớ xúm lại khiêng “bệnh nhân” đang te tua tơi tả lên phòng “tịnh dưỡng”. Như lúc trước, lập tức một vị bác sĩ già dặn kinh nghiệm sẽ xuất hiện nhưng ở thời điểm này, cơm còn không có mà ăn nên đành “tự châm cứu”. Gia Thư thổn thển nói với mẹ mà nước mắt lưng tròng “mẹ…con không sao đâu… mẹ đừng lo”. “sao con khóc vậy ?” bà Lê mếu máo. “con…con nhớ ba quá”. Không có sự giả dối nào đau hơn lần này. Nước mắt tủi thân, căm giận dành cho tên biến thái, vì hoàn cảnh lại được “bán cái” sang người cha thân yêu. Thân xác rã rời, nàng tê tái cho phận làm gái của mình. Ngoài cha nàng và Trung úy Sơn ra, chẳng lẽ tên đàn ông nào cũng đều muốn đè con gái ra mà thỏa mãn sao ? chẳng lẽ tất cả đàn ông đều đốn mạt như thế ? nàng lại khóc. “Ba ơi, con…nhớ ba…quá… ba ơi !”. Giọt nước mắt lần này, thật tinh khôi, hữu hình hóa một nỗi nhớ cồn cào và quặn thắt dành cho người cha đã ra thiên cổ. Bà Lê thì nghĩ vì bị bọn khốn qủy đỏ hành xác trong đêm kinh hoàng ấy nên Gia Thư buồn tủi nhớ đến người cha quá cố. Bà lã chã lệ rơi, ôm con thương xót. Chú Lê đứng phía sau, chứng kiến mọi chuyện, không những không đau lòng trước tội ác mình gây ra mà còn phì cười “đắc thắng”. Đúng là tán tận lương tâm và vô liêm sĩ hết chổ nói !
Nhưng dân gian có câu “sông có khúc, người có lúc”. “Cái lúc” ấy đã tới, trong một đêm tối trời, mưa mịt mùng thành phố. “Chú công an Phạm Sắt” gặp “chú kẹ Phan Nông”. Qủy ma gặp nhau trong hoàn cảnh sau đây : bữa đó khi đã say mềm, lòng “tưởng nhớ cố nhân”, tên VC ma cô này xách súng mò đến nhà tìm “hàng”. Dù đã hai lần cưỡng hiếp Gia Thư nhưng như thế là chưa đủ đối với một kẻ quyền sinh sát trong tay. Nông tặc thấy hắn khật khưỡng đập cửa rầm rầm,liền đội áo mưa ra ngó. “khuya rồi, sao “đồng chí” chưa đi ngủ ?”. Sắt tặc trợn mắt ( chỉ toàn tròng trắng ) “Ai đồng chí với cái “nũ” nhà mày ? Mở cửa cho ông, ông vào kiểm tra nhân khẩu”. “hồi tối mới kiểm, giờ kiểm gì nữa đại ca ?”. Nông tặc cười cười lấy lòng. Tên Sắt móc súng ra, kè vô hàng rào sắt ngoài cửa lè nhè “mày có muốn “ăn kẹo đồng” của ông không ?”. Nông tặc hết hồn, sợ tên say làm bậy, vội “câu giờ” “đại ca đợi em vô nhà kiếm chìa khóa”. Lập tức hắn hét lên “Câm mồm ! Thế cái gì đang treo lủng lẳng trên đùm mày thế hả ?”. Nông tặc điếng hồn nhìn xuống ánh sáng đèn pin đang rọi vào cái chìa khóa móc trên quần. Ngẩng đầu lên, hắn nghe tiếng “crắc” lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu. Nông tặc “quấn trong đài”, lập cập mở cửa ra. Tên VC ác ôn kè súng vào lưng “chú Nông” như áp giải tội phạm. Lúc này, mẹ con bà Lê đang say giấc. Tên Sắt hất hàm “Con bé đâu ?”. Phan tặc đã rõ ý đồ của “asshole” nên đánh trống lảng “bé nào cơ ?” ( nhái giọng Bắc ), tên CA nhột dái, phang nguyên báng súng vào đầu Phan Nông. “mày dám nhại ông à ?”. Nông tặc ôm đầu máu lăn lộn dưới đất. Nghe động, bà Lê và Gia Thư chạy xuống. Vừa thấy con mồi, Sắt tặc liền táp vào như cơn bão. Hắn vật Gia Thư xuống đất, bất chấp nạn nhân chống trả quyết liệt. Bà Lê nhào vào cào cấu hắn, giải thoát con mình. Bà cắn vào tay hắn, hắn quơ một phát, bà té bật ngửa ra sau, đụng vào tay vịn cầu thang, “bất tỉnh nhân sự”. Tên khốn nạn xé áo Gia Thư ra, ngoạm mồm núc ngực nàng. Ức quá, nàng cắn vào… tai hắn. Quá đau, tên Sắt nhả vú nàng ra, tán nàng một bạt tai “thiếu điều về nơi chín suối”. Thấy con mồi ngất xỉu, hắn lập tức tụt quần nàng ra, cầm cây hai mì nh rà rà ngay “cửa”. Nhưng ngay lúc chuẩn bị nhét vào thì “phập”, Sắt tặc trợn trừng đôi mắt độc ác, miệng rú lên kinh hoàng, những dòng máu lênh láng chảy xuống mặt hắn. Chỉ kịp trợn mắt nhìn lên cây rìu cắm chặt ngay đầu mình, tên ác ôn đã gục xuống đền tội. Gieo gió quá nhiều thế nên gặt bão cũng dữ. Cú chém “búa bổ” của “chú Nông” đã đem đến cái chết kinh dị, hoàn toàn xứng đáng với tội lỗi của tên VC “nợ máu với nhân dân”. Ác giả ác báo. Hai tên gian tặc đã “tự xử” nhau. Tên “kín” hơn đã “tiễn đưa” tên “lộ” hơn về “núi vàng gặp Các Mác, Lê Nin”. Cuối cùng, hắn cũng không thoát khỏi phận “sinh bắc tử nam” như bao đồng bọn. Thế là nhân dân đã bớt đi một mối đe dọa tàn độc. Nhìn xác “đồng chí” mắt trợn trừng, nhuộm đầy máu, tay chân còn giật giật. Nông tặc vừa hả dạ vừa sợ hãi. Khi Gia Thư và bà Lê nhận ra “sự việc”, mặt họ cắt không còn giọt máu. Tái ngắt phèo phổi, hai mẹ con run như cầy xấy. Thế là phen này “ngủm củ tỏi”. Thế nhưng “chú Nông” thì chưa chịu “làm giấm”. “Bà và cô yên tâm, tôi đã có cách”. Cách của chú Nông là lôi xác “Sắt đồng chí” vào phòng tắm rồi… chặt ra như chặt thịt heo. Thấy hành động “không gớm tay” của Phan Nông, Gia Thư càng kinh khiếp. Rõ ràng, với bản chất man rợ này thì những lời hù dọa trước đây của hắn không phải là đùa. Nghĩ tới đây, nàng rụng rời chân tay. Lợi dụng đêm mưa, Nông tặc gom các phần thân thể đã bị rã của tên Cộng nô bỏ vào bao, đem ra cầu Thị Nghè nhằm phi tang. Thế là hắn cắm đầu cắm cổ, ba lần bảy lượt, chở từng khúc thịt lên xe đạp đem đi. Nhờ mưa gió mù trời, “chú Nông” gồng mình giữa đêm khuya mà không bị tên VC nào phát giác. Từng cái bao được quẳng xuống sông. Thế nhưng, lẽ ra phải cột thêm vài hòn đá để chúng khỏi trồi lên, Phan Nông cẩu thả “hoàn tất công việc”. Đây là tai họa khôn lường. Vài ngày sau, mấy người đi bới rác phát hiện những cái bao chứa các bộ phận cơ thể người trồi vào mé kênh. Thế là báo chí loan tin ầm ầm, dư luận bàng hoàng xôn xao. Việc truy tìm tông tích nạn nhân và thủ phạm dấy lên một quy mô lớn chưa từng có, huy động cả bộ máy an ninh CS vào cuộc. “Hạ sát bộ đội cụ Hồ” là “nợ máu với nhân dân”, là không “quán triệt đường lối của Đảng quang vinh”, … bao nhiêu câu sáo rỗng, kệch cỡm cứ ra rã hàng ngày trên mọi mặt báo. ( tất nhiên, nói là “báo chí” cho oai, từ thời điểm đó đến tận bây giờ, chúng đều là công cụ tuyên truyền, nhồi sọ dư luận và bóp méo công lý )
Thấy áp lực nặng nề, hiểm hoạ đến sát cửa nhà, trước sau cũng lộ tẩy, Nông tặc hoang mang tìm kế “dzọt”. Hắn hết tinh thần để “bụp” Gia Thư. Hai mẹ con nàng cũng hết sức lo sợ. Chúng mà điều tra ra , chỉ có nước “dựa cột”. Cuối cùng, họ quyết định phải vượt biên sau khi Nông tặc lo được đường dây mối nhợ. Thời điểm đầu năm 1979 là cao điểm của làn sóng vượt biên tìm tự do của hàng vạn đồng bào.
Một buổi sáng nọ, cả ba gom góp hết tiền bạc tư trang, cùng nhau kéo xuống Cà Mau trước khi bị “sờ gáy”. Ngồi trên chuyến xe đò ọc ạch, hai mẹ con bà Lê hết sức run sợ, nhất là khi qua các trạm kiểm tra, thấy bọn qủy dữ đội nón cối đứng đầy đường. Phan Nông, tuy cố trấn tĩnh nhưng cũng “loạn xạ nhịp tim”. Cái khoảnh khắc hắn hạ thủ tên Sắt, nếu nạn nhân không phải là Gia Thư thì hắn đã bỏ mặc, chỉ vì sự ghen tức, chứ không phải lòng nhân từ, đã “cứu độ” nàng, điều làm bà Lê rất mang ơn. Còn với Gia Thư, nàng đã hiểu hắn như lòng bàn tay. Dã tâm sở hữu thân xác nàng mãi mãi, luôn là mục tiêu hàng đầu của hắn. Và bằng mọi cách, hắn phải đạt được mục tiêu ấy. Sau nhiều ngày đường vất vả, cuối cùng dải đất tận cùng đất nước cũng hiện ra. Họ được tập trung vào một ngôi nhà nhỏ, ở đó có sẵn hàng chục người, già trẻ lớn bé, đợi giờ G xuất hành…
Và có một chi tiết, không thể bỏ qua, là trong chuyến hành trình ấy, khi xe dừng lại tại Bạc Liêu cho hành khách xuống chợ ăn uống nghỉ ngơi, Gia Thư đang ngồi trên xe chợt hốt hoảng nhận ra người yêu cũ, trung úy Sơn đang lê lết với bó nhang trên tay. Nàng đau đớn, cúi mặt trốn đi. Lúc ấy, Phan Nông đã cùng bà Lê vào chợ mua thực phẩm. Cảm xúc bị dày xé dữ dội, nàng hé mắt nhìn chàng trai đang cúi mình chào mời mọi người. Anh thật khác xưa, ốm yếu và gầy mòn. Thời cuộc nào đã đưa anh trôi dạt về tận đây ?! Ứa nước mắt, biết rằng không bao giờ có cơ hội gặp lại anh nữa, Gia Thư quyết định lao xuống xe, định nhảy vào ôm anh nhưng rồi… một lần nữa, nàng lại không thể. Bới nếu thế, hoàn cảnh “trên đe dưới búa” như hiện nay sẽ càng làm trái tim nàng tan nát, Nông tặc sẽ điên tiết lên và mọi chuyện chỉ có trời mới biết…
Chiếc xe đò lăn bánh, nàng lặng người trước hình bóng người yêu vẫn đang cúi người mời chào lữ khách qua lại. Thân hình ấy cứ mãi nhỏ dần, nhỏ dần trong trái tim sầu khổ. “Ôi số phận sao lại đẩy ta vào nghiệt cảnh này ?”. Nàng nuốt lệ vào lòng, máu như ngừng chảy, hồn như vỡ tan. Đắng cay quá Gia Thư ơi !