Thảm kịch - Chương 18
Bây giờ, xin nói lại một lần nữa, đào sâu thêm hoàn cảnh và tâm lý của mẹ con bà Lê sau đêm kinh hoàng. Tác giả thật lòng không muốn miêu tả chi tiết và thú hóa tình cảnh đêm ấy. Nhưng, đó là bài học xương máu cho mẹ con bà Lê nói riêng trong đại thể dân tình miền Nam nói chung. Dải đất Nam phần thời Quốc gia, kéo dài từ Quảng Trị vào đến Cà Mau, bất kể nông thôn hay thành thị , tiếng rên siết chất ngất tận mây xanh. Một bữa cơm rau cải chỉ còn nằm trong giấc mơ nhiều ngưới. Thế nhưng, lũ cướp nước vẫn phây phẩy no say rượu thịt. Điều đó dân miền Nam mãi khắc sâu mối căm thù. Và, cũng nói thêm, không phải người dân Bắc kỳ nào cũng mù quáng mê muội những giáo điều láo khoét và thâm độc của tập đoàn Cộng sản. Bao người phải bắt buộc cầm súng trong hành trình Nam tiến, thậm chí chỉ là những cậu bé 13, 14 tuổi. Con cháu của những ngưởi bị thảm sát trong thời kỳ đấu tố hay thành phần trí thức, dẫu bất mãn nhưng đành nhắm mắt cúi đầu trước họng súng bạo quân. Thành phần mê muội và hăng máu nhất chính là những người ít học. Đảng CS luôn thấu triệt điều này nên chúng luôn giở thủ đoạn đầu độc, nhồi nhét sự hận thù giai cấp và kích động bạo lực đẫm máu đối với thành phần này. Họ đa phần chỉ là những nông dân chân lấm tay bùn hay những người công nhân nghèo khổ. Đánh vào đúng tâm lý mặc cảm giai cấp và tận dụng triệt để sự non nớt tri thức của công- nông dân, CS dễ dàng khởi phát các phong trào đấu tranh bạo lực. Đối với tầng lớp trí thức, họ đủ khả năng nhận thức bản chất CS và sợ hãi, lánh xa chúng. Thế nên, vốn xuất thân từ công nhân hay nông dân, ngu dốt lại dễ bị lừa gạt kích động, các cán binh VC mang mầm móng hận thù từ những luận điệu cực đoan được nhồi nhét hàng ngày trong một xã hội chỉ có lý luận một chiều, do đó khi xâm lược miền Nam, chúng không hề thấy nhục nhã mà ngang nhiên thực hiện vai trò của những tên cướp ngày. Vì vậy, gây bao tang tóc điêu linh cho nhân dân ta.Trong số các tội ác man rợ của chúng, những con thú đội nón cối đã thực hiện bao vụ cưỡng hiếp yếu phụ. Lần hãm hiếp tập thể cùng lúc hai mẹ con bà Lê là minh chứng rõ ràng nhất và không gì có thể bào chữa được. Chúng ta hay tự hỏi khi đó, lương tri của chúng ở đâu ? xin thưa rằng, trong những cái đầu say máu kia, nhân tính bị hạn chế đến mức thấp nhất và chỉ có sự cuồng tín tôn thờ mọi mệnh lệnh kinh khiếp của Đảng CS. Thật kinh tởm cho cái gọi là “chủ nghĩa cộng sản” !
Vì tình yêu mãnh liệt dành cho con gái, bà Lê, luật sư một thời sắc sảo, được mệnh danh là Jacquet Kennedy, đã không nhón chân ra khỏi ghế khi đầu đã nằm trong thòng lọng, cái thòng lọng mà bạo tàn CS đã treo trên cổ mỗi một người dân miền Nam. Nếu khi ấy, chỉ cần manh động một chút thôi thì thật oan uổng cho thêm một kiếp người. Họ không xứng đáng bị như vậy. Chúng ta không xứng đáng bị như vậy. Chúng ta chỉ là nạn nhân của một lũ cướp nước, nạn nhân của những ông tướng tá đớn hèn chỉ biết ăn chơi phè phỡn và sau đó, cuốn đít trốn chạy nhưng, chúng ta vẫn là những con người có lương tri để biết phân biệt phải trái, đúng sai, chiến hữu hay giặc thù. Chúng ta không vì tư lợi bản thân để quên đi xương máu của bao đồng đội đã “một ngày ngã xuống”. Dù đang lâm vào cảnh nhà mất nước tan, nhưng tận thâm tâm mỗi người dân, chúng ta đều mang ơn các Tử sĩ. Họ là những anh hùng can đảm nhất của dân tộc Việt. Cũng vì nghĩ như thế, nên năm nào, tới ngày Quân Lực 26-3, là lại thấy bà Lê trong dòng người nô nức đến các buổi lễ tưởng niệm “Chiến Sĩ Trận Vong”, cho đến trước ngày mất. Biến cố “đêm kinh hoàng” gây cú shock mạnh cho hai mẹ con bà Lê. Đau đớn nhất, là họ tận mắt chứng kiến cảnh người thân yêu của mình bị dày vò trước cơn cuồng dục giặc thù. Còn sự dã man nào hơn thế ? Và vì vậy, khi Phan Nông trở lại, họ đã cảm thấy yên lòng hơn, nhất là bà Lê. Nhưng bà không ngờ, sau ba bốn tháng đóng vai “con ngoan trò giỏi”, “chú Nông” đã chịu hết xiết “con heo” trong người mình cứ mãi lồng lộn đòi “ăn”. Ngày nào, cũng thấy Gia Thư tha thướt lượn qua vòng lại trước mặt, vú đít cứ phơi phới xuân thì, Nông tặc “đau cái dái”. Không “cam tâm” làm “cháu ngoan bác Hồ” nữa, hắn quyết “một phen xả khí”. Và con mồi kia, giờ đã điểm. Sói già bắt đầu tung vuốt.
Như thường lệ, hai mẹ con Gia Thư thay phiên nhau mỗi ngày “đi chợ”. Sau khi bà Lê “xuất chuồng”, chú Nông nhảy tót lên “mừng húm”, bèn xách cu đi kiếm Gia Thư. Nàng lúc này vẫn còn đang ngủ. Gã banh hết cỡ con mắt hí, thao láo nhìn vào cái móc bên trong, tay cầm cây sắt nhỏ, cố khều rớt ra ngoài. Dù đã lên hàng “cáo đại phu” nhưng tim Nông tặc vẫn mãi nhảy nhót trong lồng ngực hắn, nhưng ngược lại “chim chàng” lại đang “cất cao bài hoan ca”. Cái móc khóa vẫn “ngoan cố trước chính nghĩa Quốc gia”, làm Nông ta thêm ngàn phần hồi hộp. Gia Thư mà tỉnh dậy thì hết “ngon cơm”. “cha mẹ ơi, sao mà… “tai déo” thế !”. Con mồi phây phây trước mặt, không “thịt” được chắc… cắn lưỡi quá. Thế rồi “thời gian lặng lẽ trôi, đời Nông là “dâm binh”, chơi bốn phương trời”, cái móc cửa cuối cùng cũng “giơ cờ trắng”. Nông tặc nhón bước nhẹ nhàng, êm ái đến bên cô chủ. Gia Thư nằm nghiêng, nàng bỗng lờ mờ cảm nhận có bàn tay nào đang sờ sẫm khắp người mình. Cảm giác nhột nhạt khó chịu. Và trong “giấc mơ”, có một vật gì âm ấm đang kè kè ngay môi mình, chà qua sát lại. Đến cao trào, Gia Thư choàng dậy thì “ập”, họng nàng được lấp đầy bởi “cây xúc xích” cứng ngắc của “ai đó”. “Chú Nông” một tay ấn đầu nàng sát vào “khẩu M72” của mình, tay kia liên tục “lục soát tang vật” và sau cùng, trong tiếng ngắc ngứ của cô chủ, hắn đã bắt được một “con khô mực tươi”. Mọi việc đã rõ như ban ngày. Ngày mà Gia Thư lo lắng đã tới. “Bác Nông… Đức Mạnh” kẹp cổ nàng, xoay “hàng” dập từ trên xuống, chơi thế “69”, lưỡi thè ra tìm “hột le”. Gia Thư bị đè nằm dưới, họng bị tọng nguyên “khẩu đại liên”, chuẩn bị qua “thế giới bên kia”. Tuy thế, “bác Nông, con bác Hồ” vẫn chẳng chịu “hang out”, vừa hé “hàng” lên cho nàng thở thì lập tức “phù…ọc…ọc…”. Thứ “âm thanh lập thể” này diễn ra cả chục phút. Trong tư thế “trên…bìu, dưới nệm”, Gia Thư lấy hết sức tống “cây kèn” đang “xoáy nòng” ra khỏi miệng mình. Những tiếng la ú ớ càng làm Nông tặc khoái trá. “Ôi, “con chim” xinh xắn, nõn nà của Nông, sau bao nhiêu năm vẫn còn… mịn thế !”, vậy là Nông tặc “tập trung môi, lợi” nhằm “quán triệt ý Đảng”. Gia Thư rùng mình quằn quại. Cảm giác “tê tái” ngay chổ kín thật khó diễn đạt. Nghịch lý ở chổ, trong vai trò “bị hại” thế mà trong chuỗi cảm xúc lẫn lộn, mập mờ đó, nàng lại thấy “phê phê”. Lần bị “bè lũ 7 tên” hãm hiếp, chúng được “Bác” dạy rằng “chỉ xoáy pis-tông, không xơi hàng mẫu” nên nàng thoát được cảnh bị “xực tập thể”. Giờ thì thật tréo nghoe cho cái cảm xúc này. Cái lưỡi nhám của “chú Nông” cũng tỉ lệ thuận với “cây hàng 30 phân” của mình nên biết bao em trong bản đã “chết”. Gia Thư giờ cũng “chới với”. Nông tặc nhận ra một điều, là lưỡi hắn dễ dàng “luồn” sâu vào trong, chứng tỏ đêm đó nàng đã bị “mấy thằng chó” “đôn zên- xoáy nòng” banh “ta-lông”. Hắn thấy một cơn đau nhói thốn lên xương tủy. Tuy không chứng kiến cảnh hãi hùng đêm đó, nhưng sau thời gian quan sát, hắn đã “nắm tình hình”. Mấy tên ác ôn cứ vài ba ngày là kéo bè cánh đến hòng “bắt con săn sắt” nhưng đụng phải một tên cao to, đen thui, mắt hí bất ngờ làm “ngáo ộp” trong nhà. “Giấy báo tạm vắng, giấy xin tạm trú” đầy đủ, “ý thức XHCN” quá cao nên mấy tên ấy, “máu dồn về cu”, hầm mặt bỏ đi, lòng bảo dạ “phen sau mày chết”. Thấy “người yêu” bị “xâm phạm nhân cách, tổn thương thân thể”, Nông tặc máu sôi lên, quyết “trả thù dân tộc”, nhưng trước hết phải “dập” thật đã đời Gia Thư để “bù trừ”. Nghĩ thế, hắn lập tức chỏng đầu lại, chỉ cần một cú giật, cái áo ngủ mỏng manh của nàng “ra người thiên cổ”. Bằng “sự ghen tị có tổ chức”, hắn cầm “hàng” canh ngay “cửa thiền” “đóng hộp”. Gia Thư chỉ kịp “Á…”, sau đó gần như ngất đi trước sự thô bạo của tên dâm tặc bệnh hoạn. Hắn hết chơi kiểu này lại quất kiểu khác. Gia Thư như một con búp bê nát tan trong cơn cuồng dâm điên tiết của “chú Nông”. Tất nhiên, như mọi lần, nàng lại phải “giải khát” bằng “mưa nguồn từ hài dón” “chú Nông”. Nghẹn ngào và tức tưởi, Gia Thư lịm đi trong cơn ác mộng “tái khởi động”…