Thảm kịch - Chương 17
Cái đêm oan nghiệt ấy đã gây một cú shock không thể nào quên với hai mẹ con bà Lê. Họ đau đớn, dằn vặt trong cái rọ xã hội này. Cuộc sống lây lất tiếp diễn trong sự hoang mang tột cùng. Giáo sư, bác sĩ, nghị sĩ oai phong ngày trước giờ đều ra đường đạp xích lô, bán lạc- xoong. Ai cũng như ai nên họ không thấy “xấu hổ” gì cho lắm. Còn bà Lê thì nhờ được người quen giới thiệu vào làm “cộng tác viên” cho hợp tác xã, một tổ chức kinh doanh tập thể dưới sự quản lý của tập đoàn CS bóc lột.. Hàng ngày, nhìn đoàn người rồng rắn, với tem phiếu trong tay, xếp hàng nhận “chiết khấu thực phẩm”, mặt ai nấy đều rầu rĩ, bà Lê không khỏi cảm thán. Với kiến thức “có hạng” của mình, bà biết kinh tế XHCN thực chất là nền kinh tế thời ăn lông ở lỗ, chỉ làm giàu cho bọn lãnh đạo…
Một ngày kia, bà Lê “đến giờ lên ca” nhưng bà không biết có người đang rình mình. Bà vừa đi, lập tức một tên to cao, không… vạm vỡ như xưa ( bị thiếu ăn ) xuất hiện trước cửa nhà cùng một đứa bé. Đứa bé đen nhẻm, khoảng 8 tuổi, banh mồm la lớn “Ó ai ở à ông ?” ( ngọng ). Thấy đứa bé nào ngọng nghịu đứng trước cửa nhà la ó, Gia Thư liền ra mở. Bất thình lình “trùng phùng cố nhân”. Nông tặc nhanh chân len vào trong, đá lông nheo cho đứa bé biến. Nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh tay chốt cửa lại và quay sang, dí dao vào bụng nàng khống chế “chào người đẹp !”. Sau khi lùa nàng vào nhà, hắn trợn con mắt hí căn vặn “người đẹp khoẻ hả ? nhưng hơi ốm đó nghe, chắc tại thiếu khí của anh phải không ? hehe”. Gia Thư nóng máu, phang ngay một bạt tai nhưng nhanh như cắt, hắn kịp chụp được ( chắc canh me sẵn ) rồi tiện thể, dí tay nàng vào hạ bộ. Hành động chớp nhoáng và thô bỉ ấy làm Gia Thư mất đà chúi xuống, hắn vội vàng ấn đầu nàng vô “đùm” rồi lẹ làng kéo quần xuống. Ngay tức khắc, “cây độc côn” 30 phân bung ra như lò xo, đập vào mặt Gia Thư. Như một tên chuyên nghiệp, hắn banh miệng nàng ra “xúc chai”. Ba năm qua, giờ đây, Gia tiểu thư lại lâm cảnh “cùng khổ”, lại qùy mọp dưới chân tên gian tặc. Số nàng cũng lận đận, hết bị mấy thằng VC lại tới “người xưa”. Ọ ọe mấy cái “chào sân”, chú Nông vội rút “cà rốt” ra. Hắn bế thốc nàng dậy, đưa tay… lau miệng nàng. Gia Thư hoàn toàn bất ngờ trước hành động này. Nàng đang còn lớ ngớ thì hắn nói “cô chủ… bỏ quá cho Nông này”, và toét mồm ra cười. Và cũng ngay lập tức “chát”, 1/ 10 giây sau là “hự”, bản mặt Nông tặc xoay ngoắt 180 độ dưới cú tát nảy lửa của Gia Thư. Phùng mang trợn má, chưa kịp “phát ngôn” thì lại “chát”, lần này gương mặt hắn vặn 180 độ chiều ngược lại. Cú “liên hoàn tát” của Gia Thư quá độc. Nông tặc “ăn hai chưởng”, mặt mày tối tăm, xiểng niểng. Ngay lúc ấy, Gia Thư nhào đến, đủ thời gian chỉnh tư thế “ra đòn quyết định”. “bốp”, tên Nông chỉ kịp ôm “trái dứng” mà hai tròng mắt muốn… lòi ra. Đòn thế quá hiểm của Gia Thư khiến Nông tặc ôm hạ bộ, đổ gục như cây chuối. “Cú lên gối” chất chứa bao hờn căm, không biết nàng học ở đâu hay chỉ là “bộc phát”. Trong lúc “chú Nông” còn đang “ặc…ặc…” không thành tiếng thì Gia Thư cầm cán chổi bay tới, quất tới tấp vào người hắn. Nông tặc cuộn mình chịu trận. Khi cán chổi biến thành “tăm chổi”, tả tơi hoa lá, Gia Thư mới dừng tay, thở hổn hển. Nàng ngó lại Nông tặc, “chú Nông” sau một hồi la ó giãy giụa bỗng nhiên “bất động”. Gia Thư hết hồn, thấy nguyên cái mạng tổ chảng của hắn nằm ngay đơ, nàng không biết hắn “xỉu” hay “đứt bóng” rồi. Nàng dè dặt cầm cây chổi “nhử mồi” thì thấy “chú Nông” im re. Nàng lấy cây chổi khều mạnh hơi nữa thì nghe tiếng “tútttt”. Sau khi bất ngờ “khu mệt khu thở, ai nở mắng khu” ( đánh rấm ), Phan Nông như được “xả nhớt”, liền “đề pa” “bài ca con cá” “ơ…ớ…ợ…cô chủ… ơ…ợ…ớ… đánh…dập… đùm…tui…rồi”. Gia Thư nghe hắn rên rỉ, bất giác nàng phì cười. Đã lâu lắm rồi, nàng mới cười lại. Nụ cười trong hoàn cảnh này, thật éo le thay ! nhờ nụ cười ấy, nàng đã xả stress khá nhiều, như một cơn mưa nhỏ, thoáng qua hoang mạc bao la. Thà có còn hơn không. Nhưng không vì vậy mà mối thù xưa đã vơi bớt, dù nàng đã “xin” một nửa cây “lạp xưởng” của chú làm “kỷ niệm”. Tặc Nông sau khi lăn lộn như sắp ngủm, mặt nhăn mày nhó hé con “mét” liếc nàng, giọng run run “ối…chết…tui…”. Gia Thư nhìn hắn chằm chằm, nửa muốn giơ chổi phang tiếp nửa lại thương hại hắn. Cơn tức giận sau khi bị “đớp kèn” “twenty five seconds” vừa lặng xuống chợt bùng lên. Cảm giác bị sỉ nhục, hết thằng này đến thằng khác, lại sục sôi mạnh mẽ. Nàng nổi cơn chụp ly nước trên bàn “như lai thần chưởng” “chú Nông”. Đang “tai déo”, Nông tặc bỗng “Aaaaa…”, “máu tụ về đầu”. Vậy là “nỗi đau” từ hạ bộ “tịnh tiến véc-tơ” lên thượng bộ. Tay ôm đầu, “chú Nông” “giật kinh phong”, giãy liên hồi như con cá sắp chết, rồi sau đó “lặng lẽ lục chi”. Gia Thư hết hồn thấy Nông tặc nằm thẳng cẳng. Mới đầu, nàng tưởng hắn đóng kịch nhưng mãi sau vẫn thấy hắn “tiếng thở nhẹ tựa lông hồng” nàng liền vội xáp lại “nắm tình hình”. Chú Nông mắt chỉ còn tròng trắng, miệng… sùi bọt mép. Gia Thư quýnh quáng, đứng bật dậy, run lập cập. Nàng nhìn quanh quẩn tìm phương kế. Bất chợt, giật mình “á”, bàn tay “chú Nông” chụp ngay cổ chân nàng. Nhìn xuống, thấy Nông tặc ngẩng đầu lên ngúc ngắc, rên rỉ “cô…ơi… tui vô… thăm cô…mà nỡ lòng nào… tui còn… ba vợ… bảy con…ai nuôi đâ…y ?”. Giọng nói tựa như lời trăn trối, Gia Thư hoảng quá, nàng bấu tay lại như cầu cứu Thượng Đế. Phan Nông tiếp tục “đế” “cô cho…tui…ở lại … dưỡng thương nghen cô…tui… đau… quá”. Trời, Gia Thư đang lâm vào bẫy của con sói già nham hiểm mà nàng không biết. “Diễn viên tiền Oscar” Phan Nông đã có một màn “action” tuyệt vời, dễ dàng bẫy cô chủ. Hắn đã đánh vào yếu huyệt “thương người” của nàng. Thấy một kẻ “thương tật đầy mình”, đang “quằn quại” kêu xin lòng “hỉ xả”, dù mối hận xưa vẫn chất ngất trong lòng, nàng đành “cho sói vào hang”. Thế là “từ dạo ấy, ông lái đò tiếp tục mồi chài khách sang sông”…
Kể từ ngày “chú Nông” “trở về mái nhà xưa”, cuộc sống hai mẹ con bà Lê vốn trầm mặc cố hữu, bỗng nhiên thay đổi. “Chú ấy siêng năng tháo vát, chân chất thật thà” ( lời bà Lê ), làm nhiều chơi ít. Về cái khoản “chơi” này, là một hoài nghi lớn cho Gia Thư. Ban đầu, nàng luôn trong tư thế cảnh giác toàn diện nhưng “chú Nông” đã gần như lột xác hoàn toàn. Suốt mấy tháng đầu “tái định cư”, hắn tỏ ra là một “gia nô” cần mẫn và “ngoan hiền”, chẳng bao giờ “théc méc tay chân” vào “mình mẩy” cô chủ. Nhìn phong thái của hắn dường như không có chuyện “động trời” nào từng xảy ra trong ngôi nhà này, cách đây vài năm. Điều đó gây ngạc nhiên “động đất” cho Gia Thư. Nàng không hiểu sao, khi mới “tập kích” vào nhà, hắn đã ấn đầu nàng xuống, nhét “kèn” vô miệng. Và chỉ lát sau, đã “nâng khăn sửa túi cho em”. Nàng rất khó hiểu ở điểm này “rõ ràng bữa đó, mình đã thấy “cái ấy” nằm dưới đất, chẳng lẽ bây giờ “nó” “mọc trở lại”. Chắc có lẽ vậy vì hắn đã “yếu nội công” nên không hại mình được”. Nhưng Phan Nông thì không suy nghĩ đơn giản thế. Mọi việc đều có nguyên do. Chẳng là sau khi nếm cảm giác của một “công công”, hắn “nuôi ý định báo thù”. Đại tá Mạnh đã “an giấc ngàn thu”, hắn chỉ còn “ngại” “mấy bác VC”. Canh me một thời gian, thấy “các bác í” luôn “quan tâm” đến “nhà mình”, Nông ta chợt nhận ra cớ sự. Hắn lập tức “xăm mình” tái chiếm “mục tiêu”, không phải vì bảo vệ hai mẹ con bà Lê thân cô thế độc, mà vì hắn không thể nào chịu nổi khi chứng kiến “người tình” liên tục bị “mấy thằng khốn CS” “mời lên dĩa”. Hắn luôn giữ một suy nghĩ độc tôn trong đầu óc ma mãnh bã đậu và bệnh hoạn của mình “Gia Thư xinh đẹp là của ta, và mãi là như thế, bằng mọi giá”. Thế là hắn đắn đo giữa hai phương án “đánh phủ đầu” như xưa hay “nhẹ nhàng khuyên bảo”. “Hùng hổ” trong lúc này không được gì. Vậy là hắn chuyển sang chiêu “êm dịu tình anh”. Tờ mờ sáng, hắn mò tới góc cây bên kia đường, canh me bà Lê vừa ra khỏi nhà “đi chợ” là lập tức “tót” qua. Hắn cũng không quên “gài” một thằng nhóc ngọng nghịu làm “mồi nhử”, sau khi “chú cho cháu vài ba viên kẹo”. Vừa thấy Gia Thư vẫn “đẹp chói lòi mà không nhức mắt” sau “bao năm xa cách”, “lòng Nông nổi sóng tình yêu, nào Thư có thấu ?”, “chú Nông” quên phắt kế hoạch của mình, bản chất dâm tiện trỗi dậy, lập tức “bạo lực là thượng sách”. Giống như một cơn nghiện, sau vài ba giây đút được “kiu” vào miệng Gia Thư, vừa thỏa cảm giác “âm ấm” nơi “đầu pan”, hắn chợt “sực tỉnh”, ba chân bốn cẳng “hồi giá”. Khi chưa biết “giải quyết sự cố bất ngờ” ra sao thì Gia Thư đã “mở đường” cho hắn. Trong màn “nựng”của người đẹp, chỉ duy nhất cú “lên gối” trúng ngay “ngả 3 sung sướng” là làm cho hắn “thất điên bát đảo”. Còn lại mấy “đòn” kia chỉ như gãi ngứa và hơn thế, là cơ hội mà Nông tặc không thể nào bỏ qua. Sau khi “công thành danh toại”, hắn luôn lén lún nhìn mông Gia Thư mà “sóng tính xao xuyến lạ”, “thằng nhỏ” tự động “chào cờ”, nhưng tất nhiên “thời cơ chưa chín mùi”. Có một lần, hắn “thót chim” vì chuyện này. Bữa đó, hắn cũng lẽo đẽo giả bộ đi phía sau Gia Thư, nhìn đôi mông tròn ngấn vun cao trong quần, hắn liếm mép chảy dãi, phía dưới lập tức “giương súng phòng không”. Nhưng trí tưởng tượng đang “bay bổng” thì bỗng bà Lê chình ình từ trên trời rơi xuống. Chẳng lên từ nhà đi xuống bếp, phải qua một cái phòng. Bà Lê bất thình lình từ trong phòng “thò đầu” ra, thấy chú Nông đang mê man nhìn theo con gái mình chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, mà tay chú đang “chụp” ngay “chổ ấy” xoa xoa, miệng lè phè. Bà hiểu ngay, lập tức “ho gằn”, chú Nông như từ cung trăng té xuống, “hồn bay nơi mô ?”, điếng hồn trợn mắt. Gia Thư thấy động quay lại thấy chú Nông đang “bối rối lòng anh” mà ngay giữa quần của “chú” “một con chuột cống to như bắp tay” đang “trở mình động đậy”. Nàng trợn mắt, há mồm nhìn Nông tặc. Chú Nông lâm thế “Từ Hải chết đứng”, thấy hai mẹ con bà Lê trân trối nhìn mình, liền “xám hồn” cài “số de”. Lòng vừa quê vừa lo. Bà Thư mà nghi thì chết. Hắn biết chắc chuyện hắn hiếp Gia Thư, nàng sẽ không kể cho ai nghe. Nếu bà Lê biết chuyện này thì hắn đã “bye bye cuộc đời” rồi. Do đó, lợi dụng “dậu đổ bìm leo”, hắn nhất định sẽ chờ cơ “xỉ khá” Gia Thư, còn bây giờ “phải lập tức chỉnh đốn theo yêu cầu của Đảng”, không được tắc trách để lộ “thiên cơ” nữa. Còn Gia Thư, nàng đã nhận ra “mối nguy” từ “chú Nông”. Lòng dạ bắt đầu xốn xang. Dẫu vậy, không thể nào tiết lộ “mối thâm thù” mà Nông tặc đã gây ra, cho mẹ mình nghe. Trong hoàn cảnh này, điều đó chẳng khác nào một viên thuốc cực độc sẽ gây đột tử cho bà Lê ngay lập tức. Cũng chính vì thế, chỉ một vài tháng sau, “con mèo” Phan Nông sau khi “hoàn thành vai diễn” đã trở về nguyên dạng ban đầu. Còn bọn tên Sắt, sau đêm “vâng lệnh Bác dạy”, hiếp tơi tả điên cuồng hai mẹ con Gia Thư, hắn vẫn còn thòm thèm nàng và chờ khi thuận tiện ra tay. Trong lúc chờ cơ, biết bao cô gái nõn nà, xinh tươi tiếp tục làm mồi cho hắn và đồng bọn. Thật bi đát cho những cô gái miền Nam ! tập đoàn tàn ác chẳng những thống trị họ tận cùng về thể xác mà còn đày đọa họ khô khốc về tinh thần. Cuộc sống ngột ngạt, đen tối. Những giáo điều rõ là bịp bợm vẫn được rêu rao, nhồi nhét hàng ngày, hàng giờ. Sự lương lẹo trắng trợn không thể tả. Đói nghèo về tinh thần và thể xác biến nhân dân chúng ta thành những hành khất của sự khô khan, kiệt quệ. Nước mắt thì cứ rơi, mà nụ cười thì chẳng thấy. Thật còn bi kịch nào bằng !