Thảm kịch - Chương 12
Thứ sáu, ngày 13 ( thật lạ kỳ ), tháng 12, 1974. Không khí căng thẳng của chiến trường không ảnh hưởng gì đến một căn phòng nhỏ trong bệnh viện Vì Dân. Thay vì phải nằm như “cá mòi” như những bệnh nhân khác nhưng vì là “quản gia” của Đại tá Mạnh nên Phan Nông được đặc biệt “một phòng một giường”. Điều này khiến hắn khoái chí vì “không gian nhẹ tênh” và nhất là đã một lần được “bốp xốp” cô y tá nọ nhưng hắn đâu ngờ, ngày tàn sắp đến.
Sau mười giờ, cửa phòng bật mở. Phan tặc đang thiu thiu giấc mộng. Một tay gác đầu, một tay đút vô quần ( ! ). Bước chân khe khe tiến đến bên cạnh giường bệnh của hắn, ngừng lại ít lâu, bỗng quay lại rồi lại trở vô, như thể đang do dự một chuyện gì rồi khi quay đi hẳn được vài bước thì bị một bàn tay túm áo lại. Gã đó là Phan Nông. Bằng sự tinh ranh của mình, hắn đã lanh mắt chộp được “con mồi”. Dùng tay kéo mạnh Gia Thư nằm đè lên hắn, đôi mắt hí của Nông tặc rực lên sáng ngời. “đến hôm nay, cô chủ mới vào thăm tôi hả ?”. Vừa nói hắn vừa đưa tay bóp mạnh mông Gia Thư. Gia Thư cựa quậy “buông tôi ra !”, thế nhưng lời nói yếu ớt này chỉ lộ vẻ yếm thế của cô so với sức mạnh “trâu què điên”. Gã đưa tay túm tóc Gia Thư làm cô la lên đau đớn, mắt gã trừng lên, giở lại giọng hăm dọa cũ “thấy tôi thế này, cô em sướng lắm phải không ?”, hắn lại bóp mạnh mông Gia tiểu thư. Nàng cắn lại cổ tay hắn. Đau quá hắn buông nàng ra, Gia Thư liền vụt chạy. Chẳng may, tên khốn chụp lại được cái váy của nàng, kéo mạnh Gia Thư vào. Cô nhanh tay cào vào mặt hắn rồi bung mạnh ra cố thoát. Vết thương trên mặt làm hắn điên tiết lên, xiết chặt váy Gia Thư rồi kéo mạnh vào làm nó rách toạt. Hắn chồm dậy nắm tóc Gia Thư, một tay bịt miệng, cố lết ra cửa gài chốt lại. Khi cái chốt vừa được cài xong, hắn dùng hết “nội công” kéo Gia Thư về giường và đẩy cô xuống. Phan tặc xé toạc áo Gia Thư ra rồi dùng nó trói hai tay nàng vào thành giường. Hắn lột luôn quần lót tọng vào miệng nàng. Như một con thú đến giờ “động đực”, Phan Nông lột hết áo quần của hắn ra. Hắn banh hai chân Gia Thư ra, dùng tay kê “hàng” vào “lỗ” và dập, vô cùng mạnh bạo. Hắn dập điên cuồng như trả hận. Gia Thư như một chiếc giẻ rách tả tơi. Sau đó, Nông tặc “stop fucking”, cúi xuống “ăn khô mực” nàng. Hắn liếm lên liếm xuống rồi hút hết những gì có trong cửa mình Gia Thư, rồi nút “hột le” nàng, một cách thô bạo nhất. Gia Thư vùng vẫy chống trả, chỉ bằng những cái lắc đầu bất lực. “Ăn khô mực” đã, gã nhào lên trên “ăn vú sữa”. Thế là cặp nhũ hoa xinh tươi lại thêm một lần bị dày xéo. Vẫn điên tiết, hắn lột chiếc quần lót trong miệng Gia Thư ra, nhét kèn vào. Hắn tọng mạnh cây kèn xuống ậtn cổ họng Gia Thư. Cây súng lâu ngày không chùi rửa đem mùi “ẩm mốc” vào “thực quản” Gia Thư làm cô trợn mắt nghẹt thở. Thấy con mồi sắp “die”, gã rút hàng ra. Gia Thư ho sặc sụa. Phan Nông chụp miệng Gia Thư, kề sát mặt vào, trợn trừng mắt, đe nẹt, vẫn bài bản y như hồi trong phòng tắm “mày… muốn… tao…cắt… hột le… hả… con đỉ ?”, gã gằn từng chữ. Cơn ám ảnh ác mộng với Gia Thư lại quay về. Cô lại bật khóc. Không phải vì sợ hãi mà vì cô quá căm hận sự nhu nhược của mình, giá mà khi nãy, cô liều mạng đâm ngay một phát vào cổ tên dã thú này thì bây giờ, cô nào phải chịu cảnh hãm hiếp và sự sĩ nhục kinh hoàng này. Tay đã móc bóp cầm dao, thế mà cô lại chùn tay trong phút cuối. Có lẽ, sự thánh thiện nơi cô gái trẻ này đã kìm hãm cơn thịnh nộ của nàng và bây giờ, nó đang trả giá đắt. Nông tặc, với bài bản cũ vì đã nắm được tẩy nạn nhân, tiếp tục trừng mang trợn mắt đe nẹt nhưng trong lòng hứng khởi vì biết chắc thế nào rồi lại cũng thành công, bằng không “cũng thành…ku”. “Mày…có định…phục vụ tao… nữa không ?”. Gia Thư xây xẩm mặt mày nhưng kỳ lạ thay, trong sâu thẳm của sự u mê đó, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện. Nàng nhìn hắn, gật đầu, đôi mắt hoảng sợ. Gã dâm tặc cười mãn nguyện. Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi miệng Gia Thư và cầm con cặc đưa lên vẫy vẫy. Sau ký hiệu ấy, Gia Thư nhẹ nhàng “mở khẩu”. Vậy là nguyên cây hàng 30cm “đưa lên thụt xuống” trong miệng nàng. Những khẩu lệnh như “bú đi”, “liếm ngay khe”, “sâu nữa” liên tục được phát ra từ miệng “ông chủ”. Phan “chủ nhân” ngẩng đẩu lên trời tận hưởng cảm giác đê mê ngọt ngào nơi “đầu pan” mỗi khi cái lưỡi của Gia Thư lướt qua lướt lại. “Thật là không có gì sướng bằng được “thẻn kồi”. Cứ thế, sau khi dùng mũi để thở, Gia Thư lại phải banh cặp môi tê cứng, cái lưỡi mõi nhừ và cái họng “trật quai hàm” để tiếp tục phục vụ “cây súng quá khổ”. Đối với nàng, từ ngày bị “làm nhạc công”, việc “thổi kèn” này không còn mới lạ nữa. Đối với Phan Nông, hắn thích được bú cặc hơn là được “chơi”. Và thế là, cái miệng Gia Thư trở thành một “bến đổ lý tưởng” cho “con tàu hai bánh lái” của Nông tặc, bất kể ngày đêm, có lúc ngay cả khi đang ăn, Gia Thư phải buông đũa, rời cơm để thế cặc vào miệng, ngay tại bàn ăn, tất nhiên khi ấy không có bà Lê và cửa nẻo đã hai ba lớp. Nàng luôn được tráng miệng bằng “sữa đậm đặc” của “chú Nông”, cái mùi vị tanh nồng phát ói ấy, mà trước kia có cô bạn từng “nếm”, kể cho đám bạn gái mà nàng được nghe ké, bây giờ không còn quá kinh khiếp đối với Gia Thư nữa. Khi có mặt Phan Nông, nàng bị bắt phải uống hết, còn nếu hắn lơ đãng, nàng sẽ ngậm lại và sau đó, tìm cách nhổ ra. Gia Thư chỉ không hiểu tại sao hắn lại bắt nàng uống cai chất ghê tởm ấy. Nếu gã con trai nào cũng muốn con gái làm hành động bệnh hoạn này thì nàng sẽ không bao giờ lấy chồng, nàng quả quyết như vậy. May là lần này, “súng” được rút ra cùng với “đạn”, chứ không Gia Thư đã có phen “mắc ói”. Sau khi yên tâm thấy con mồi chịu khuất phục, Nông tặc quay mông Gia Thư lại chơi kiểu chó. “Ôi ! ssssướng !!!”, dù đây đã là lần thứ n Phan Nông chơi Gia Thư kiểu này nhưng mỗi khi, mắt nhìn tư thế này còn tay nhào nặn hai cái mông to tròn, trắng ngần rất khiêu khích là Nông tặc rất sảng khoái. “chim của ta, ta chơi, không cho thằng nào mó hết !”. Đối với việc chổng mông để “chú Nông” “đãi sạn”, từ sự khó chịu vì tư thế “bệnh hoạn” ban đầu, Gia Thư từ từ cảm thấy “bình thường”. Sau mấy cú dập “long trời lở đất”, chú Nông định “xuất” thì Gia Thư quay đầu lại nói “kiểu khác nha !”. Trời ạ, Nông tặc nhà ta sao nỡ chối từ một lời đề nghị “đáng yêu” như vậy nhưng hắn hơi “théc méc” về sự “tình nguyện lạ kỳ” này. Nhưng ôi dào ! đang hứng thì để tâm làm gì ba cái chuyện “tầm phào”. Phan Nông quay ra nằm ngửa. Gia Thư leo lên mình hắn nắc kiểu “phuộc nhún”. Kiểu này thế chủ động thuộc về nữ giới, kèm với cảm hứng thật sự nhưng trước đây, không bao giờ Gia Thư có được sự “thỏa mãn” của người “điều khiển chương trình” bởi cô luôn bị hắn ép làm “nài ngựa”. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô thấy bắt đầu thỏa mãn, không phải vì tình dục mà vì một thứ khác, nằm trong kế hoạch, đang đến rất gần. Phan Nông nhắm mắt tận hưởng cảm giác của một “con ngựa”, cái miệng cười xếch đắc ý, vì với tư thế này, gã biết rằng con lâu mới ra. Gia Thư còn biết hơn gã nên cô đã sắp xếp điều này. “ra đi anh ! ra đi !”, Gia Thư thều thào trong hơi thở hổn hển sảng khoái giả tạo. “Chú Nông” tự dưng thấy quái lạ, “hôm nay sao con này trở chứng anh em” còn rên rỉ tùm lum, lại còn đòi mình “cumshot” nữa nhưng điều này chứng tỏ “em” đã kết “hàng độc” của mình. “hé hé”, gã cười híp mắt phụ họa “sao ra được em, Phan Nông mà ! hé hé hé”. “Em làm cho anh ra nha ?”. Nông tặc cười mãn nguyện, coi thử “tiểu thơ” làm sao. Gia Thư quỳ xuống cạnh giường, bỏ cặc vào miệng ngậm. Nàng đánh lưỡi liên tục, cố tạo cảm giác nàng đang làm thật. Quả vậy, “chú Nông” sứơng tê người, thầm nghĩ “kiểu này đến mai cũng không ra đâu, em ơi ! hé hé”. Nhả hàng ra, Gia Thư dùng tay sục liên tục. Tay còn lại, nàng mò đến cái túi xách nhỏ đang nằm chỏng chơ sau khi bị Nông tặc “bạo hành”, nhẹ nhàng moi ra một con dao sắc bén. Rồi nàng lại tiếp tục “blowjob” con quái thú. “Chú Nông” phê quá, chỉ muốn thiếp đi, mọi vết thương trong người như lành hẳn. Đang thiu thiu, tận hưởng cái miệng rồi bàn tay “nhào nặn”, Nông tặc bỗng hét rú lên khi thấy một tia máu bắn thẳng lên trời, hắn ngó đầu xuống thì thấy “cây hai” chỉ còn “nửa khúc”. Máu tươi bắn xối xả, Phan Nông la hét thất thanh, quên hết vết thương chưa lành, vùng dậy ôm bộ hạ đầy máu tông cửa vọt ra ngoài. Gia Thư, sắc mặt lạnh lùng, nở nụ cười mãn nguyện. Vậy là nàng đã chiến thắng nỗi sợ hãi bản thân, cuối cùng công lý đã chiến thắng. Trong phòng, cạnh gầm giường, “khúc thịt” gây ra bao đau đớn tủi nhục cho nàng đang nằm chỏng chơ “hấp hối” trên vũng máu đỏ tươi. Gia Thư mặc áo vào và đủng đỉnh rời phòng, dẫm lên những vết máu của tên dã thú đã bị “xử lý”…