TÁN LẠI VỢ LẦN NỮA - Chương 1
CHAP 1: NHỮNG CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH…
Đừng đổ lỗi cho con tim sai nhịp khi bạn yêu nhầm một ai đó, đừng bao biện cho sai lầm của bình bằng những lý do lục lọi trong thùng rác… Mà trong thùng rác chẳng có cái mẹ gì là thơm tho cả… Thế đấy…
Ấy vậy mà ai ngờ tôi tìm thấy được niềm vui lớn trong thùng rác hôi hám trên đường phố Trần Duy Hưng huyền thoại… Một cuộc gặp gỡ định mệnh, mặc dù nó không được mấy trịnh trọng sang chảnh…
Cốc trà đá vừa đặt xuống bàn trước mắt tôi, điếu thuốc Vinataba vừa cháy đỏ đầu, chưa kịp kéo một hơi, chưa kịp nhấp ngụm trà đá thì MẸ KIẾP, cái bàn uống nước vỡ vụn ngay trước mắt tôi. Cốc trà đá bắn thẳng vào mặt, điếu thuốc tắt lịm cố kéo một hơi trong vô vọng. Vị đắng từ trà ngấm vào trong miệng, liếm môi nhẹ một cái, tay run run rút điếu thuốc ra… Mất mẹ 4.000đ rồi còn đâu!
Cả đám toán loạn chạy tản ra xung quanh, phận tôi thì đang tiếc cái ly trà đá với điếu thuốc nên chẳng chú ý đến những thứ xung quanh ngoài nguyên nhân làm tôi tổn thất về kinh tế.
Một thằng da trắng trẻo, ăn mặc bảnh bao, đầu tóc còn bóng mượt dù hơi rối một chút, mồm dính đầy máu tươi… đang nằm phơi hàng trước mặt tôi, bai bên là hai nửa chiếc bàn nhựa và mấy cái ghế.
– Cứu với…__ thằng đang nằm dưới đất nhìn tôi khẩn khoản…
– ĐM mày tới số rồi con…__ Ba thằng đứng cách đó mấy mét, một thằng to con nhất tay không, thằng đứng trước cầm gậy, thằng sau cùng cầm cái ghế nhựa. Cả ba lăm lăm tiến về phía thằng nằm đất…
Khi chúng vừa đến tầm chân, một cú Bàng Long Cước mang theo sát khí cực mạnh từ đôi Tổ Ong huyền thoại găm thẳng vào mặt thằng đi đầu… Hắn ngã ngửa ra sau vừa kịp hai thằng kia đỡ lấy khiến cả ba tên loạng choạng vì đòn tấn công bất ngờ…
Nhưng có gì đó không ổn cho lắm, gió đầu đông bắt đầu thổi nhè nhẹ, cảm giác mát lạnh xâm chiếm toàn bộ vùng dưới cơ thể, một số thứ dần co lại cũng là lúc tôi nhận ra chiếc quần vải kaki đã có thêm một lỗ mới ở giữa háng… Khốn nạn muốn cười vãi đái nhưng đéo cười nổi…
– Thằng nào vừa làm rơi cốc trà đá, vừa làm ướt thuốc tao?
– Mẹ mày thằng ranh con, muốn chết chung với nó thì tao cho mày toại nguyện…_ thằng to con nhất xông tới, nói to con nhưng chiều cao nó có hạn, bề ngang thì vô hạn nên có lẽ não nó cũng phẳng… Chưa kịp di chuyển bước thứ hai, một cú Đảo Sơn (vòng cầu) mang theo hơn nửa tấn lực tìm đến ngay giữa mang tai khiến hắn ngã sấp mặt ngay tức thì…
Thằng còn lại lấy đâu ra cái thùng rác lao đến, chiếc thùng rác từ trên hướng xuống đầu tôi. Kịp né qua một bên và một cú Nghịch Cước mang theo sát khí ở đế dép tổ ong tìm đến bụng hắm… Tôi nghe thất một tiếng "ực" và kèm theo đó là một tiếng" xoạch" và những tiếng hỗn độn ngay bên cạnh… Thằng nằm đất bị cả đống rác rưởi đè lên người…
Thằng kia vừa ngã xuống ôm bụng đau đớn, tôi cũng ôm háng mình che trước, tre sau bằng hai bàn tay vì háng quần lại rách thêm đến mức không thể rách thêm nữa…
Đúng lúc này cả đám người xung quanh loạn hết lên vì Công Anh phường Trung Hòa tới… Ngồi sau thùng xe có 8 người, 3 thằng kia, thằng nằm đất, bà chủ quán nước, hai công an và tất nhiên là cả tôi nữa… Trong 8 người trừ 2 công an ra thì người duy nhất không bị còng tay là bà chủ quán nước, vì bà là nhân chứng…
Mới bước vào phòng và một giọng điệu ân cần vang lên… Ôi nghe thật thân thương làm sao:
– Mời các cậu ngồi xuống chúng ta làm việc…__ Chú công an mặt lạnh tanh mới nhấp ngụm trà rồi nhìn một lượt 5 thằng rồi nói tiếp:
– Các cậu có gì để nói không?
Cả lũ im lặng, 4 thằng bên cạnh thằng nào cũng cúi gằm mặt xuống, chỉ có tôi là ngẩng mặt lên trên, nhưng không phải vì kiêu ngạo mà vì đánh lạc hướng sự chú ý của người khác khỏi cái háng quần rách.
Năm thằng ngồi chán chê đâu đó khoảng nửa tiếng đồng hồ thì điện thoại anh công an reo chuông…
– Dạ..dạ..dạ..dạ__ Vâng em biết rồi anh ạ.. Vâng anh yên tâm.. dạ dạ…
Anh công an cất điện thoại vào túi rồi nói gì đó với với đồng chí đứng bên cạnh. Vài phút sau còng tay của tôi với thằng nằm đất được tháo ra…
– Hai cậu về được rồi. Còn 3 cậu kia đưa vào trong phòng tạm giam…__ Anh công an dứt câu cả ba thằng bị dẫn đi…
– À khoan đã, thưa anh em hỏi chúng nó một câu được không?
– Cậu muốn hỏi gì?
– Dạ em muốn hỏi thằng nào đền cái quần cho em thôi ạ…
– Hả? Anh nghĩ chúng nó với tội cố ý gây thương tích và một số tội khác nữa nên nhanh lắm cũng vài ba năm nữa mới ra… Anh nghĩ chú nên quên nó đi…__ Anh công an nói xong quay mặt đi và dành cho tôi một cái nháy mắt đầy tình ý…
Thôi chết, anh ta GAY lọ à…??? Tất nhiên là không vì anh ta là huynh đệ nơi võ đường tôi tập, tính ra thì anh ta còn là sư đệ… Còn thằng nằm đất sao lại được thả thì thôi cũng chẳng rõ nữa cho đến khi…
Mới ra khỏi cổng đã thấy thằng nằm đất vội vàng đi đâu đó…
– Ê này… Cốc trà đá với điếu thuốc của tôi ai trả đây? Ông định bùng à?_ nó đứng lại rồi quay qua nhìn tôi với ánh mắt dành cho một thằng bần tiện kẹt sỉ, đàn ông con trai gì đâu cốc trà đá 3k với điếu thuốc 1k cũng đòi…
– À quên… Cảm ơn ông cứu tôi khi nãy… __nó quay lại nhìn tôi cười khá thân thiện… Chết bà.. không lẽ nó GAY, có thể lắm một thằng da trắng như nó ăn mặc lại bóng bẩy… Ai mà biết được…
Tiến lại gần nó, hai thằng đứng cạnh nhau, một siêu phẩm là tôi, còn một siêu phẩm là nó vì nó cũng khá cao ráo và đẹp trai tất nhiên không bằng tôi… Chỉ có một thứ nó hơn tôi là…???
– Làm điếu cho ấm phổi… Gió lạnh về rồi đó anh trai…_ đưa bao thuốc cho nó, nó rút lấy 1 điếu cho lên miệng rồi ngửa tay ra trước mặt tôi…
– Gì? Ông đang nợ tiền trà đá của tôi mà xin gì tôi nữa?
– Lửa!!!
– À ừ nhỉ… Quên… Mẹ kiếp rơi bố bật lửa rồi… Đợi tôi chút__ Tiến về phía vọng gác trụ sở công anh phường ngay sau lưng tôi… Ông đứng gác nhìn tôi ngơ ngác một hồi rồi hỏi:
– Mới ra khỏi đấy xong lại muốn vào nữa à?
– Không! Anh giai có lửa không em xin ít…
– Anh không có, chú đi tìm chỗ khác đi…
Ngậm ngùi tính bước đi chỗ khác thì ông anh CA ở trong bước ra mồm phì phèo điếu thuốc… nhìn ghét bỏ mẹ… Tôi nhìn ông anh, ông anh nhìn tôi… rồi lại ngượng ngùng…
Ngượng vì lại làm phiền ông anh chứ méo phải gay lọ gì đâu… Trai thẳng toàn tập…
– Chú em còn chưa về ở đây làm gì?
– Em xin tí lửa ông anh…__ chưa vội cho ông anh nói thêm câu nào, nhanh tay rút điếu thuốc trên mồm ông anh để châm… rồi đưa lại.
– Lần sau đừng rây với bọn đấy, toàn anh chị xã hội, bảo kê quán bar vũ trường… Mệt!!!
– Em đâu biết đâu, tại chúng nó làm đổ cốc trà đá của em trước… Mà cảm ơn anh…
– Lần thứ mấy rồi… bớt lại đi… Lo mà học hành cho đàng hoàng nếu muốn lấy em gái anh…
– Em muốn lấy em gái anh khi nào vậy?
– Chú còn chối… Thôi anh về trước….
– Vâng anh về cẩn thận… À quên vứt em cái bật lửa đi…__ ông anh ném tôi cái bật lửa zippo rồi phi một mạch về nhà…
Quay qua thì thằng nằm đất vẫn đứng đó, miệng vẫn ngậm điếu thuốc chờ đợi…
Hai thằng lang thang trên đường Trần Duy Hưng, thuốc hút hết điếu này lại châm điếu khác. Hai thằng nhãi danh mà đi trông như hai thằng già đầy suy tư… vì chẳng thằng nào nói với nhau được một câu… Đành phải chủ động…
– Sao chúng nó đuổi đánh ông vậy?
– Cướp gái…
– Gan nhỉ? Ở đâu?
– Trong Bar…
– Rồi chim chuột được gì chưa?
– Chưa kịp làm ăn gì đã bị đuổi đánh gần chết… Mẹ đụng phải bồ nhí Đại ka giang hồ mới đau… May chưa tới số…
– Đi một mình ăn đòn là đúng… Nghĩ kể cũng lạ, thừa tiền thì đưa dân nghèo như tôi dùng đi, vứt vào đấy thì được con mẹ gì?
– Đi cùng hai thằng nữa, nhưng chúng nó nhát như cáy… Mà ông tên gì? Nhà ở đâu? Tôi tên T…
– Tôi N… Lang thang không nhà… Đùa đấy, tôi ở gần đây… Cho tôi mượn áo khoác…
– Làm gì…??? À À….. đây..
Lấy áo khoác quấn quanh quần che đi chỗ bị rách rồi hai thằng tiếp tục đi…
Hà Nội, ngày 16 tháng 11 năm 2011… Bắt đầu một tình bạn…
——————————————————————
Tiếng bước chân với đôi giày cao gót vang lên ngoài hành lang, theo sau đó là những tiếng bước chân hỗn độn không thật sự rõ ràng…
Một vóc dáng yêu kiều bước qua cánh cửa giảng đường, mái tóc dài xuân mượt tung bay giữa làn gió đông, cặp kính cận làm tăng lên vẻ đẹp đầy tri thức của khuân mặt xinh đẹp, đường cong hoàn mĩ ẩn mình trong bộ đồ công sở quyến rũ, giọng nói mê ma mị và cuối cùng là nụ cười mê hoặc mọi đàn ông trên thế gian… Cô giáo chủ nhiệm mới lớp Tài Chính – Ngân Hàng của chúng tôi… người mà sau này sẽ là… à mà thôi kể rồi thì phải!!!
Theo sau cô là ba thằng đực dựa, một trong số đó quá quen mặt… Thằng T nhìn tôi cười cười… Mẹ cái thằng thấy người sang bắt quàng làm họ…
– Ai là lớp trưởng lớp này nhỉ?
Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi…
– Dạ là em thưa cô!__ tôi nhìn thẳng vào mắt cô, một sự ngượng ngùng nhẹ hiện lên trên khuân mặt xinh đẹp…
– Cảm ơn mời em ngồi xuống… Tôi xin tự giới thiệu, tôi là M, LXM giáo viên chủ nhiệm mới của lớp này. Từ nay tôi sẽ thay thầy V đi tu nghiệp, tôi dạy môn này thay thầy V luôn… Còn đây là 3 bạn sinh viên mới, cũng không hẳn là mới vì 3 bạn này xin bảo lưu, giờ đi học lại… 3 em tự tìm chỗ ngồi… Các em còn ý kiến gì không?
– Dạ em thưa cô "làm người yêu em nhé" ( chỉ là tôi nghĩ thế thôi….)
– Lớp trưởng có gì nói đi…__ một giọng nghiêm nghị lạnh lùng ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của cô…
– Thưa cô không có gì ạ…
– Vậy chúng ta vào tiết…
Tan buổi học, 4 thằng lang thang ngoài khuân viên sân trường tia những em gái xinh đẹp… Những bóng hồng cứ lả lướt đi qua trong sự thèm thuồng của lũ con trai hám tình mà hám luôn cả tiền… Rồi bất chợt một bóng hồng đi ngang qua tầm mắt tôi trên chiếc LEAD màu đỏ… Mùi hương bay theo làn gió mát len lỏi vào từng tế bào khứu giác… Mê đắm… Tiên nữ chắc cũng chỉ được như vậy!!!
Nhưng mà đếu. Cô dừng ở cổng trường, nhìn đắm đuối một gã đàn ông trông rất hãm, lại còn ngồi sau xe ôm eo hắn… Ôi mẹ kiếp, sôi máu…
Hai tay nắm chặt gồng cứng lên và 3 chân cũng gồng cứng ngắc… Trên bảo dưới không nghe…
– N… Không với được đâu mày… Người ta có chồng rồi. 29 tuổi rồi đâu có ít…
– Thằng chồng nhìn hãm tài bỏ mẹ…
– Quên đi, đẹp chỉ để ngắm thôi… Mà giới thiệu với mày, Đ , S hai thằng chiến hữu lâu năm của tao.
– À hai thằng bỏ ông một mình ở Bar đây hả? Chiến hữu nghe nó sai sai…
– Ấy ĐK bọn em bản lĩnh kém nên không giúp gì được thằng T…
– Bản lĩnh thì cóc cần, biết tiêu tiền là được…. hahaha__ cả đám phá lên cười làm sự chú ý dồn về tứ đại mĩ nam mới của trường, tôi là chùm chứ đâu…
– Tao đi có việc, à mà chúng mày đi cùng tao không? Đi cho 3 thằng mở mang đầu óc…
– Đi thì đi, có được như đi Bar không?
– Đi rồi biết…
Trong tầng hầm của một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô Hà Nội, có hơn chục người ngồi xung quanh thành một vòng tròn. Có những người ăn mặc lịch sự bảnh bao, có những người mặc đồ da xăm trổ đầy mình, có những cô nàng nóng bỏng mắt lả lướt ngồi trên đùi những gã bụng phệ lắm tiền chim ngắn. Thấy tôi bước vào cả đám quay qua nhìn, có những người cười rất thân thiện, có những thằng nhếch mép khinh bỉ, có cô nàng ngực bự liếc mắt đưa tình với tôi dù đang bị gã bụng bự bóp mông và vú…
Ba thằng bạn ngơ ngác không hiểu gì nhìn đám anh chị giang hồ mà như muốn độn thổ xuống nền bê tông…
– Chú em đến rồi hả?_ một ông anh nhìn tôi vui mừng… vui vì tôi sắp giúp anh ta kiếm khá nhiều tiền…
– Em chào anh… Phiền anh sắp xếp chỗ cho ba thằng bạn em ngồi…
– Ok… Chúng mày…!__ lập tức có 3 cái ghế được đưa ra và xếp gần nhau vừa chám đủ chỗ trống…
Tôi ngồi bên cạnh gã bụng phệ và đương nhiên con bồ nhí của gã không ngừng liếc mắt gợi tình tôi… Nhưng mà đéo… em làm gì có cửa hả cưng… Lấy trong túi đồ ra hai dây vải rồi quấn quanh bàn tay và cổ tay… Đúng lúc này thì thằng đối thủ bước vào đi bên cạnh nó là con phò rẻ tiền nhặt ở Quất Lâm về…
– "Là mày à"__ tôi thầm nghĩ trong bụng…
Nó vỗ mông con phò một cái rồi ngồi đối diện tôi ra vẻ đắc thắng. Cái mặt nó vênh lên như cái đít chảo, nhe răng cười làm lộ ra cái răng vàng chói mắt…
– Là mi sao nhóc con… Chưa biết sợ là gì hả?__ Cái giọng địa phương nghe chối tai bỏ mẹ, đã vậy lại còn khó nghe nữa…
– Mày muốn làm thêm cái răng vàng nữa sao? Lần trước mày thắng chỉ là…__ Ông anh bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng tôi nhắc nhở…– là mày may mắn thôi, hôm nay không có cửa đâu…__ xuýt thì tôi nói ra là cố tình thua, hay còn gọi là bán độ…
– Nhóc mạnh mồm nhỉ?
———————————————————————
Cầm cục tiền đút vào trong áo khoác rồi đi ra ngoài, đến sân biệt thự đã thấy ông anh ĐK đứng đợi ở đó… Ba thằng bạn thì đứng sau mấy đàn em của ĐK…
– Chú khá lắm… Anh thưởng riêng cho chú… __ Ông rút một nửa cọc tiền ra rồi nhét vào túi ngoài áo khoác tôi đang mặc…– Mà lần này chú xuống tay mạnh quá, coi chừng nó thù dai… nên cẩn thận với hạng tiểu nhân như nó… Chú bận gì không? Đi uống với anh ly rượu mừng…
– Thôi anh ạ, để khi khác, em người ngợm như này đi uống rượu mất ngon, với lại em còn 3 thằng bạn nữa…
– Ừ thôi vậy anh về. Mà 3 thằng bạn chú ok không?
– Anh yên tâm. Em bảo lãnh…
Bây giờ 3 thằng mới dám bước đến chỗ tôi, thằng T thò tay vào túi áo lôi sấp tiền ra ngoài mặt ngơ ngác… cả hai thằng kia cũng vậy…
– N chỗ này ít cũng 100 củ…
– Đại Ka cho bọn em theo với…__ hai thằng Đ, S cùng túm tay tôi khẩn khoản…
– Mẹ chúng mày, ai nhìn mà không biết chúng mày con nhà giàu, 3 thằng 3 cái ô tô, nghèo như tao mới phải đi làm cái nghề này… Dẹp đi…
Năm 2 Đại Học, cứ một tháng lại có một đến hai trận Hắc Quyền, ra về vinh quang có mà ra về trong đau đớn nhục nhã của một kẻ thua cuộc, nhưng không sao vì trong túi vẫn có tiền đút vào… Rồi lại nằm viện vài ngày, rồi lại nghỉ học. Mà khổ cái không chơi trò điểm danh hộ được vì đang học môn cô chủ nhiệm dạy… thế mới chết…
Nhưng được cái điểm thi cứ cao đều đều nhất lớp, thêm cái danh lớp trưởng nữa, lại được cô quý. Tính ra làm lớp trưởng cũng có cái lợi… Nhờ vậy mà cô chủ nhiệm gọi lên gặp thường xuyên, chủ yếu là nghe giảng đạo lý… Vừa nghe chửi vừa ngắm người đẹp cũng thực là một thú vui tao nhã…
Khệnh khạng bước vào văn phòng khoa, cô chủ nhiệm xinh đẹp của tôi ngồi đối diện cửa ra vào, cặp kính cận còn phản chiếu màn hình máy tính, tóc dài xõa xuống hai bờ vai, chiếc áo vest được treo bên cạnh, chiếc sơ mi trắng tôn lên vòng một căng đầy khiến những chiếc cúc như muốn bung ra mỗi khi cô hít thở…
– Em chào cô. Cô cho gọi em ạ!_ Cô không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi mà nói.
– Em vào đây, rồi ngồi xuống cô có chuyện cần nói…__ cái giọng nghiêm nghị nghe sởn da gà…
– Dạ thưa cô…
– N… Em muốn trượt môn của cô phải không? Nghỉ gì mà nghỉ lắm thế?
– Dạ không! Là do em có việc gia đình…
– Còn gần tháng nữa thôi là hết môn rồi, cũng may mà bài thi nào em cũng điểm cao, nên tôi châm trước… Thi kết thúc môn mà điểm không cao là tôi cho học lại đấy nghe chưa?
– Vâng em hiểu rồi ạ… Cảm ơn cô… Em xin phép về lớp…__ tính bước đi thì cô gọi lại…
– N cuối buổi em bận gì không?
– Dạ không cô…
– Vậy đưa tôi về, xe tôi hỏng đang đi sửa…__ tôi sung sướng quá tí thì nhảy cẫng lên trong văn phòng khoa…
– Dạ vâng… Em về lớp…__ ra khỏi cửa được vài bước tôi chạy như một thằng động kinh đến căng tin của trường… ba thằng chiến hữu đang ngồi chờ ở đó chuẩn bị nghe bi kịch của đời tôi… Nhưng mà đéo, chúng nó có ngờ đâu chẳng những không bị gì mà tôi còn được đưa cô về nhà…
Ba thằng thấy tôi đến với vẻ mặt không như chúng nó mong đợi thì tỏ ra thất vọng…
– Ê ĐK sao rồi, thi lại hay học lại?
– Chúng mày anh em tốt cái con mẹ gì, chỉ mong cho tao trượt môn đấy phải không? Nghĩ xem tao là ai…
– Em hơi buồn đó ĐK__ thằng S lắc đầu ngao ngán…
– Đợi đi cuối buổi sẽ có trò hay cho chúng mày mở rộng tầm mắt… À quên chiều tao bận rồi, 3 thằng tự đi chơi với nhau… nhớ là đi chơi với nhau chứ không phải chơi nhau nhé…
– Khốn nạn ĐK cái khỉ gió…_ Thằng Đ giả vờ tức giận đập mạnh hộp sữa xuống bàn và ôi thôi rồi, sữa từ ống mút bắn thẳng vào cái bản mặt của nó làm cả nhóm có một phen cười khoái trá…
Tiếng chuông tan giờ vang lên, cô vẫn ngồi trên ghế giảng viên, tôi vẫn ngồi chỗ của mình đợi mọi người ra hết mới tiến lên chỗ cô…
– Thưa cô em ra đợi ngoài cổng trước…
– Ừ em đi đi, lát cô xuống…__ vẫn giọng điệu nghiêm nghị ấy và cũng chẳng nhìn tôi lấy một lần…
Đứng cạnh xe tranh thủ tia mấy em sinh viên tan trường, tinh khôi quá nhưng không phải guu của tôi vì hầu như mấy em tinh khôi toàn lép với hai lưng… Hiếm em nào tinh khôi mà ngực nở, mông to lắm… Mà ngực to, mông to cũng hiếm em nào tinh khôi… Có chăng chỉ số ít con gái mới được cả hai… ví dụ như Tr… à mà thôi…
Mải tia gái mà cô vỗ vai tôi đến lần thứ 3 tôi mới giật mình tỉnh lại… Cô nhìn tôi cũng chỉ biết cười tủm… Mà khoan! Cô cười đẹp điên đảo, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt cười nhìn một lần thôi đã phải khiến người ta nhung nhớ… Hoàn hảo, quá hoàn hảo?
– Cô. Cô lên xe đi… Cô về đâu ạ?
– Cho cô về xxx…xxx…xxx
– À cũng không xa chỗ em mấy. Nhà em bên Trung Hòa.
– Em ở trọ cùng ai…
– Dạ em ở KĐT Trung Hòa. Em ở với vợ em…
– Em lấy vợ sớm vậy?
– À là sau này em sẽ ở cùng vợ con em, giờ thì chưa có ai yêu cả! hehe…
Không ổn rồi! Giờ tôi mới nhận ra giọng cô ngọt ngào đến tan chảy, cứ như mật rót vào tai vậy, khác hoàn toàn với giọng cô trên giảng đường… Có lẽ đây mới là con người thật và giọng nói thật của cô. Giọng con gái Hà Nội gốc nghe sướng lỗ tai lắm… Vừa nhẹ nhàng, trầm trầm bổng bổng như tiếng đàn vậy… Nói mà như hát…
Tôi và cô cứ nói chuyện linh tinh trời biển như vậy cho đến khi cô vỗ vai tôi dừng ở một căn nhà khá khang trang và rộng rãi…
Cả đoạn đường đi tuyệt nhiên cô không đụng chạm vào người tôi lần nào, không ôm eo, tựa người, cô cố ngồi ra xa hết mức có thể để tránh đụng chạm… Chính điều đó càng khiến tôi kính nể cô hơn… Cũng kể từ đó mọi thứ tạp niệm trong đầu tôi dành cho cô đều tan biến hết… Cho đến một ngày…
———————————————————————–
Hết Chap 1…
Hẹn chap sau…..