Sứ giả thời gian - Chương 5
Thật ra bọn cướp không thiếu đàn bà. Những chuyến đi săn lúc nào cũng mang một mớ phụ nữ về trại, những người mà bọn chúng chơi chán hoặc quá già sẽ bị đuổi đi để khỏi tốn cơm, nên lúc nào cũng có “hàng mới”. Chỉ là việc đốt nhà, giết người, hiếp dâm đã trở thành thú vui của bọn chúng, thành thói quen không bỏ được.
_ A…
Thằng trước thằng sau bắn tinh ào ào vào động thịt, máu trinh trộn với tinh dịch trào ra cửa mình bọn đầy tớ gái, đánh dấu chấm hết cho cuộc đời thiếu nữ, mở ra tương lai kinh hoàng mà cả đời các nàng đều muốn quên.
Âm đạo còn chưa kịp khép lại, cây dùi thịt khác đã lấp vào chỗ trống, cuộc hành dâm tiếp tục bắt đầu.
Nhờ có tinh dịch bôi trơn nên những lần sau đỡ rát hơn. Nhưng dưới những cú thúc liên tục từ thằng này tới thằng khác, thành âm đạo bắt đầu sưng tấy lên, đau nhức không chịu nổi, cổ tử cung như muốn thủng cả ra.
Cũng như một người ăn một đấm còn chịu được, chứ ăn 100 đấm, 1000 đấm thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tới lượt thằng thứ 6 thì các nàng đã chẳng còn sức đâu mà rên nữa, thằng thứ 10 thì khắp nơi toàn là vết bầm tím, khó tìm được chỗ nào lành lặn, thằng thứ 15 thì âm đạo đã sưng húp cả lên, thằng thứ 20 thì âm đạo đã chảy máu nhưng không còn là máu trinh nữa, mà là máu từ cửa mình, từ cổ tử cung bị hành hạ quá đáng mà trào ra. Tới đây thì các nàng đã như miếng giẻ rách, bất tỉnh từ lâu rồi, những thằng chưa hiếp cũng chẳng buồn động tới nữa.
Thằng Hợi hiểu ý, ra lệnh:
_ Thằng nào chơi rồi ở lại, chưa thì cho tụi bây đánh lẻ.
Bọn cướp ào ào hoan hô, tụi nó chờ lệnh này đã lâu rồi, nhanh chóng chia thành từng nhóm nhỏ tìm tới những ngôi nhà lân cận. Một nhóm bốn người trong số chúng sau khi chạy một hồi thì phát hiện xa xa có ngôi nhà tranh nhỏ, hai mẹ con đang chong đèn…
Nhìn bọn đàn em hiếp dâm, thằng Hợi cũng hứng gần chết. Nhưng thân là thủ lĩnh, nó phải biết bảo trì cái đầu tỉnh táo, cũng nhờ vậy mà vài lần nó đã dẫn đàn em thoát vòng nguy hiểm. Dù sao thì không phải chỗ nào cũng giống như con dê ngoan ngoãn chờ làm thịt. Nó đã để 3 con hàng ngon nhất, bao giờ về tới trại để hưởng cũng chưa muộn, không phải sao?
Chẳng mấy chốc cha con ông Long đã về, mang theo hàng đống vàng cùng với những vật có giá trị khác. Bước chân vào nhà, nhìn cảnh thê thảm của vợ (mẹ) mình, ruột gan cha con ông Long như có ai đó bóp mạnh một cái. Nhưng đối với ông Long, cái làm ông đau lòng hơn cả là tiền, ông mất bao nhiêu năm ăn chặn ăn bớt, bóc lột người nghèo mới được chừng này, vậy mà thoáng cái đã mất sạch. Không biết phải mất bao lâu mới gom góp đủ lại đây nữa!
Cậu cả thì không được vô tình như ông Long, bất chấm hiểm nguy lao vào ôm bà cả khóc lóc:
_ Mẹ, mẹ ơi…!
Dưới tiếng kêu của con trai, bà cả khẽ mở hí mắt, đau đớn nhấc cánh tay lên vuốt má cậu cả. Trăm ngàn lời cũng không thể thốt ra miệng, chỉ có nước mắt chan hòa.