Sứ giả thời gian - Chương 13
Thằng Tùng giờ đã trẻ lại như khi 17 tuổi, nhưng nó vẫn cảm giác chưa đủ. Lạ một điều là dù có tiếp tục hấp thu thi nó vẫn không trẻ hơn nữa. Nó có cảm giác chỉ vài người nữa thôi là bão hòa rồi.
“Ầm ầm ầm…”
Sau khi hút đến tên thứ 28, nó chợp cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn trong cơ thể, giống như một người vốn quen bị nhốt trong căn phòng kín bỗng nhiên được thoát ra bên ngoài. Giờ đây nó không nhìn thấy bằng mắt nữa, mà là cảm nhận.
Thời gian, đây chính là thời gian.
Nó nhận ra thời gian như một đại dương mênh mông luôn luôn chuyển động, mà tất cả các loại vật chất khác, kể cả sinh vật, đều là những con cá trong đại dương, chịu sự nuôi lớn, và điều khiển. Duy chỉ có thằng Tùng là khác với họ, nó không phải là con cá, nó là một phần đại dương thu nhỏ, hoàn toàn độc lập, nhưng như một đứa con cưng được nuông chiều, nó có thể mượn một phần sức mạnh của đại dương to lớn kia.
Hóa ra bấy lâu nay chính nó vô tình làm ngưng đọng toàn bộ thời gian, mà cái giá phải trả là quỹ thời gian của chính nó. Giờ đây sau khi đã hấp thu đủ nhiều, nó có thể dễ dàng điều khiển thời gian tiếp tục như bình thường hoặc dừng lại. Không những thế, khi năng lượng thời gian của nó phủ tới “ai”, thì kẻ đó hoàn toàn bị nó điều khiển, rút sạch thời gian hoặc ban cho sinh mạng, đều do nó quyết định. hấp thu càng nhiều, phạm vi ảnh hưởng càng lớn.
Không những thế, nó cảm giác bản thân như cái động không đáy, có thể hấp thu không giới hạn, hoặc có lẽ còn rất xa mới đạt tới cực đại của mình.
May mắn thay, thời gian dừng lại nên sinh mạng bọn cướp không mất đi, nhờ vậy nó dễ dàng hấp thu tinh hoa của chúng.
Tùng đi đến bên mợ út, trả lại tuổi xuân cho nàng, tiếp theo nó tiếp tục “hỏi thăm” tất cả những tên cướp còn lại trong làng. Những người phụ nữ bị nó hãm hiếp cũng nhờ thời gian đảo ngược mà phục hồi sự trinh trắng (mặc dù xét theo một khía cạnh nào đó, cũng đã bị thằng Tùng nện cho tơi bời rồi).
Sau khi hấp thu sạch bọn cướp, đại dương thời gian của nó đã lớn tới mức bao phủ phạm vi 10m. Nếu muốn, nó hoàn toàn có thể hút sạch sinh mạng trên trái đất này, nhưng nó còn chưa phải là ác quỷ, nó hiểu giới hạn của chính mình.
“Hừm, cũng nên để mọi thứ trở lại bình thường rồi.”
Trong lòng khẽ động, đại dương thời gian vĩ đại tiếp tục vận hành.
Ngay lập tức, người dân trong làng chứng kiến một màn mà cả đời họ không thể nào quên: bọn cướp bỗng nhiên biến thành những cụ già cả trăm tuổi, hoặc là bị chặt đầu, hoặc bị cắt cổ, hoặc đâm thủng bụng mà chết. Giây phút bàng hoàng qua đi, người dân reo hò vì thoát khỏi trường tai nạn. Họ lập tức quỳ xuống dập đầu, bằng nhiều kiểu cách khác nhau lạy tạ vị thần đã ra tay cứu họ.
“Vị thần” mà họ lạy tạ đó, giờ đang ôm mẹ của mình, những giọt nước mắt mà sau khi trải qua lằn ranh sinh tử, họ lại càng quý trọng tình cảm gia đình.
Tùng ngập ngừng hỏi mẹ:
_ Mẹ ơi, cha con đâu? Sao từ trước tới nay con chưa từng nghe mẹ nhắc tới?
Sau khi trải qua những việc không tưởng như thế, Tùng vô cùng băn khoăn về thân thế của mình. Tại sao nó không giống những “người” khác? Nó có phải là “con người” hay không? Vì sao nó xuất hiện trên thế gian này? Ba nó là ai?
Mẹ Tùng suy nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
_ Mẹ cứ nghĩ là mẹ chết rồi, lúc đó điều mẹ nuối tiếc nhất là còn chưa nói cho con sự thật. Không ngờ mẹ vẫn còn sống. Có lẽ cũng đã đến lúc phải cho con biết rồi.