Rào cản vô hình mong manh - Chương 5.4
Khuân mặt cái cổ đôi bờ vai hai ngực to tròn cái eo bé , hì hì đặc biệt cái giống tôi nhất là lông em dày phải nói là rất dày nhưng nó ko xoăn như của tôi ( chắc do di truyền , có ai nói những người có lông dày rậm thì tình dục họ rất mạnh mẽ . Ước gì….. tôi…..em….)
[ Em nó đang ốm sao mày lại vậy ] , như có ai đang nói với tôi [ ơ đây là tình yêu thương mà ] , [ biết là thế nhưng….] [ mày ko hiểu thì mày đi đi ] . Tôi mở mắt , tôi đang nói chuyện với chính tôi , dù sao thì….. Liếc nhìn thấy chậu quần áo bẩn ( hehe cười trong bụng ) lật lật tay cầm hai cái lên mũi hít hà . Mùi thơm của con gái lẫn mùi chua chua bay vào mũi , mùi của em gái tôi đấy hihi . Thấy ẩm ẩm trơn trơn , bỏ chiếc áo lót xuống chậu xem kĩ chiếc quần của em rồi
– hahaha em cũng giống tôi , đúng nó rồi hahahaaaa
Tôi đưa lên mũi ngửi , khai khai ngai ngái trả hiểu lúc đó có suy nghĩ gì ko tôi đưa lưỡi liếm thử , vị nó lờ nợ mặn mậm khai khai . Vậy là tôi biết tất cả những gì thuộc về em rồi , người tôi cứng hết lại , chắc phải cho ra thôi chứ như thế này khó thở quá . Ba phút năm phút rồi bảy phút tay nắm chặt chiếc quần đến khi ra hết rồi thì. [ mày thật bệnh hoạn mày đang hành động như kẻ điên ] , [ kệ tao ] , [ mày suy nghĩ kĩ lại đi , có đúng là mày là anh trai nó ko , tao thất vọng về mày quá ] . Khi qua cơn say ai rồi cũng nghĩ lại việc mình đã làm , tôi cũng vậy tôi tự cảm thấy có lỗi với chính tôi và với em gái tôi . Bỏ chiếc quần vào chậu xả nước thật to tắm thật nhanh mặc quần áo lấy xà phòng giặt tất cả đồ bẩn rồi mang đi phơi , tôi cố gắng làm nhiều để quyên đi cái suy nghĩ ngốc nghếch kia . Xong xuôi tôi đi vội luôn ra chợ cóc đầu phố mua ít thức ăn về nấu để mang vào cho bố mẹ và em……
– bố mẹ con lấu cơm với cháo rồi hai người ăn đi cho nóng cháo con để riêng rồi đấy
– uh để đấy con
– à em sao rồi ạ
– bố mẹ vào thăm em rồi , bác sĩ bảo em bị nhẹ thôi chắc nằm ba đến năm ngày là xuất viện được
– vâng may quá
Bố ở lại được ngày hôm đó qua hôm sau lại phải đi công trình tôi vẫn đến trường chuẩn bị tốt nghiệp còn lại mình mẹ chăn em , cứ đến chiều tôi đạp xe đến thay mẹ trông em qua đêm . Đến ngày thứ tư mẹ báo mai làm thủ tục xuất viện , hôm sau bố cũng đến bố mượn được xe máy tôi nhờ bác Quân nữa chở em và mẹ về chỗ trọ của tôi . Hôm sau bố vẫn phải làm tôi cùng mẹ đưa em về quê….
Thật là một mùa hè đầy vui vẻ lo lắng và cảm xúc….
Về quê em bình phục khá nhanh mẹ gọi điện báo cho bố em đã khỏi , cùng thời gian đó qua đài báo thì vùng anh em tôi đi tình nguyện sảy ra dịch sốt rét , tôi liên lạc mới biết cùng đợt đó đi có bốn năm người cũng bị mắc phải và mấy bạn đó cũng đã khỏi . Tôi ở nhà chơi với em mấy buổi còn nên trường , em cũng đang hóng kết quả thi đại học , em cũng mong ngóng giống tôi ngày xưa
– em học giỏi hơn anh chắc đỗ em ko phải lo đâu
– hì vâng anh..
Buối cuối ở nhà đang nằm trên giường thì có tiếng gõ cửa nhẹ ( gõ bốn tiếng )
– ai đấy ( tôi hỏi nhẹ )
Ko có tiếng trả lời mà Cách ! Tiếng mở cửa quay ra thấy em đang bước vào
– em về phòng ngủ đi muộn rồi
– em muốn sang chơi tí rồi em về
Em vừa nói vừa trèo lên giường tôi
– anh nằm nghiêng đi
– để làm gì ( tôi gặm giọng )
– hí hí đi anh
Tôi nằm theo lời em , em nằm xuống ôm tôi phía sau lưng , lại cái đấy chạm vào lưng êm êm
– ơ làm gì vậy
– em muốn được ôm anh một lúc rồi em về ngủ
– uh anh cứ tưởng hê hê
– anh tưởng gì , chắc lại ý nghĩ đen tối rồi
– hô hô kệ anh
– anh ơi….. ( giọng em nhỏ nhẹ thế )
– sao em ơi
– em muốn về sau này vào lúc nào đấy em muốn được ôm anh ngủ như thế này , được ko anh
– nhỡ bố mẹ biết thì sao
– có mỗi anh em mình biết thôi mà nha anh
Tôi trầm ngâm một lúc
– uh em yêu
– yêu nè ( em véo vào da bụng tôi ) nhưng em bảo là anh có thể mặc thêm quần xịp ko vì nhiều lúc em thấy…..
– em thấy thích hả đúng ko
– Ái ! Đau anh
– nha anh hihi
– nhưng anh thích thả rông mà
– kệ anh…..
Phòng tôi lại im lặng chắc còn mỗi tiếng thạch thùng kêu và tiếng hai trái tim đang đập đều đều
– B ơi B về phòng ngủ đi em
– mấy giờ rồi anh
– ko biết dậy nhanh đi
Tôi quay lại tay kéo khuân mặt em hôn lên trán em
– về đi
– vâng , chúc anh ngủ ngon ạ
Em về rồi lưng tôi thấy trống trải , nhưng sao lòng tôi vui thế . Ngủ thôi mai lên trường….
Một con đường dài có bao nhiêu ngã rẽ nhưng khi đường về luôn chỉ có một , đó là ngôi nhà là gia đình là bố mẹ và là em gái thân yêu của tôi….. yêu…yêu..thế
Khá cảm xúc nhưng đã hết chương này rồi mn….
Còn nữa…….