Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 12.2
……Trong mắt mọi người nó giờ đây đã là tượng đá vô hồn, 1 xác sống không hơn không kém, 1 kẻ điên tình khép mình trong suy tưởng. Còn nó thì sao ? Không ai có thể biết được ngoài nó. Mắt nó vô hồn, mặt nó phẳng lặng ngô nghê ít ai biết được nội tâm nó đang xảy ra 1 cuộc chiến dữ dội đến thế nào…..
Bên trong nó là 1 nhà lao khép kín, đối tượng bị giam giữ không ai khác chính là linh hồn là phần nhận thức của chính nó. Nhà lao đó được xây dựng kiên cố bằng sự phản bội của tình yêu nó giành cho chị, bằng sự ti tiện giả tạo của tình yêu trách nhiệm nó giành cho Thảo. Xiềng xích nó không có gì khác ngoài sự ăn năn hối hận trong tiếng thét gào giữa đêm khuya của chị, trong tiếng cười hạnh phúc khi bên Thảo.
Mỗi 1 ngày bên trong nội tâm của nó luôn có những phiên tòa cố định, bồi thẩm đoàn đọc oang oang những cáo buộc về tội lỗi nó gây ra cho chị và cho Thảo. Tên luật sư đưa ra rất nhiều chứng cứ để buộc nó nhận tội, hắn cười khinh bỉ nó khi nó biện hộ nó yêu chị nhiều đến chừng nào. Hắn quát vào mặt nó :
_ Mày im đi Minh, mày nói mày yêu chị vậy khi chị và mày sảy ra mâu thuẫn mày đã gặp ai, mày nói chuyện với cô ấy vui vẻ đến cỡ nào. Chuyện sảy ra ở lò gốm chỉ là hệ quả tất yếu thôi.
Nó quát lại :
_ Không…..không đúng….mày nói láo….mày dẫn chuyện….không….không tao không phải là người như thế….Đêm lò gốm chỉ là tai nạn, tao say tao không biết gì và tao…tao đã chấp nhận sửa sai còn gì….Tại sao mày cứ cáo buộc tao…
Hắn quát lại nó :
_ Câm…mày không đủ tư cách để nói để biện luận, mày đứng yên đó mà nghe cáo trạng mà nghe hình phạt giành cho mày thằng khốn. Mày thứ mèo mả gà đồng, thứ cặn bã phế vật….mày không đủ tư cách để 2 người con gái đó yêu mày, mày không đủ tư cách để cho chị đau khổ vì mày, mày không đủ tư cách để được Thảo thương yêu. Mày….mày….câm ngay cho tao.
Nó trợn mắt nhìn về phía tên luật sư, hắn là ai mà lại căm ghét nó dữ dội vậy. Nó tái mặt khi nhận ra…..tên luật sư…. sư đó có khuôn mặt giống hệt nó, dáng người giống hệt nó kể cả cách hắn giận dữ cũng giống hệt nó. Khác nhau chắc chỉ có bộ quần áo trên người và vị trí đứng ở phiên tòa. Mọi thứ còn quái đản hơn nữa khi nó đưa mắt quan sát đám người trong bồi thẩm đoàn. Những tên đó trông giống hệt nó……
Những ngày tiếp theo sau đó tòa án lương tâm trong nó cứ thế diễn ra, tại phiên tòa nó, luật sư và bồi thẩm đoàn phân tích cặn kẽ tỉ mỉ mọi hành động của nó với chị với Thảo. Và sau mỗi lần như vậy nhà lao giam giữ nó ngày càng kiên cố thêm, xiềng xích giam hãm nó ngày càng dầy đặc thêm nhưng có 1 điều lạ là trái tim nó ngày càng bớt đau đớn hơn….
1 ngày nào đó lúc trời đông đã không còn u tối, lúc bình minh đã đủ sức vươn mình chiếu những tia nắng yếu ớt xuống nhân gian, lúc nỗi đau bắt đầu đã đóng vẩy cũng là lúc nó bắt đầu có nhận thức với thế giới bên ngoài. Nó bắt đầu nghe được những âm thanh của cuộc sống, tiếng người tiếng xe tiếng đồ va chạm cứ nhẹ nhàng leng keng bên tai nó…..