One way ticket - Chương 22
“Tại sao em đi trễ.”
“Dạ…..Hôm qua em thức khuya….học bài.”
Híc.Làm sao dám nói hôm qua mình thức coi phim rồi nằm khóc rũ rượi trên giường được.Quê chết.
“Thôi được rồi.Dù sao em cũng là học sinh giỏi của trường.Lần này cô tạm tin.Em có thể về lớp,không cần viết bản tường trình,nhưng không được tái phạm nữa nhé.” Cô giám thị ôn tồn.
“Dạ,cám ơn cô nhiều.”
Đó,thấy chưa,cũng có bị gì đâu.Ít ra mình cũng là con ngoan trò giỏi chứ bộ.Đâu phải như cái tên đáng ghét kia nói,người gì dzô dziên dễ sợ,dám nói mình đi bay đêm nữa.Phải chi giờ mà hắn có mặt ở đây,mình sẽ cười cho thúi đầu.Ha ha….
“Cô ơi,có người hút thuốc trong nhà vệ sinh.”
Một em học sinh lớp 10 chạy vào thông báo.
“Cô biết rồi.Em ra ngoài đi,lát cô xử lý.”
“Dạ.”
Cô thở dài….
“Cái thằng,đã nói bao nhiêu lần rồi mà…..”
“Ai vậy cô?”
Tôi tò mò.
“Bạn mà sáng nay ghi tên em đó.”
Cái gì?Tôi có nghe lầm không vậy trời.Sao đỏ mà như vậy sao?Loạn rồi,lấy tư cách gì mà phê bình mình?
“Vậy sao làm sao đỏ được hả cô?Vi phạm nội quy trầm trọng rồi.”Tôi bực dọc.
“Nó trước giờ là vậy.Cô có lý do riêng,thầy hiệu trưởng cũng thông qua rồi.Em không cần bận tâm.”
Loạn thật rồiiiiiiiiiiii…….
“Mà chẳng lẽ em không biết nó?” Cô thắc mắc nhìn tôi.
“Không ạ.”
Tôi lắc đầu,làm sao tôi quen với cái hạng người này được chứ.Mơ đi.
“Ừm,chắc trước giờ em lo học,không để ý chuyện trong trường.Thôi em về lớp đi.”
…………………………………………………..
“Này…..Này…..”
“Sao?Gì vậy?” Tôi giật mình.
“Đang suy nghĩ gì mà thờ thẩn vậy?Rồi rồi,kết anh nào rồi chứ gì?Giờ ngồi nhớ người ta phải không?” Nhỏ bạn thân cười châm chọc.
“Làm gì có.Bậy bạ.”
Mình mà thích cái tên kì quặc đó hả?Mơ đi.Mình cũng có nhớ tới hắn hồi nào?Nhưng mà quả thực mình đang suy nghĩ đến chuyện hồi sáng,thế hóa ra mình nhớ người ta à?Lung tung hết cả lên……Tôi buột miệng:
“Nè,bà biết ai tên ********* không?”
“Biết.Mà hỏi làm gì?Đừng nói với tui là….” Nó trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
“Bậy bạ,không có.Chỉ là tò mò thôi.”
“Thôi chết rồi.Tiêu rồi,hoa khôi của trường,một học sinh giỏi giang xinh đẹp lại thích cái thằng đó….Nam mô a di đà phật.Tội lỗi….”
“Đã bảo không có mà.Điên à?”
Tôi la to vào mặt nó,tự nhiên sao mình phản ứng dữ vậy,rồi sao tự nhiên thấy mặt nóng bừng?Chỉ là thấy hắn là lạ,có chút tò mò thôi mà…
“Không có thật à?Vậy thì tốt,lâu lâu chơi giật gân thật.”
“Thế có biết không?Lắm chuyện.”
“Tui cũng biết sơ sơ à……..”
“……………………………………………….”
………………………………………..
Hóa ra là thế à?Hồi trước giờ mình cũng không để ý chuyện trong trường lắm.Cũng vài lần nghe phong phanh có chuyện này chuyện kia,hóa ra toàn là hắn làm.Coi người lạnh như băng,khó ưa vậy mà ngày xưa cũng có bạn gái sao,rồi tại sao lại chia tay,tự nhiên mình thấy quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn đó vậy kìa.Trước giờ mình đâu phải như vậy…….
Từ đó,mỗi buổi sáng tôi cố gắng không đi học trễ để tránh phải chạm mặt với tên đó lần nữa.Mỗi lần đi ngang qua hắn,tôi đều cố làm cái vẻ mặt kênh kiệu nhưng mà hình như hắn không thèm để ý,tự dưng thấy có chút gì đó thất vọng…..
Tôi cũng không hiểu dạo này mình sao nữa,cứ thích kiếm cớ chạy đi chạy lại,ra vào cổng trường,hết ra ngoài ăn sáng,rồi đến đi mua bút hoặc thước ở cửa hàng tạp hóa đối diện,trong khi đó căn tin có đầy đủ lại không thèm mua.
Vẫn là cái dáng vẻ khó ưa đó,mũ lưỡi trai đội sụp che đi khuôn mặt lạnh lùng,một tay cầm quyển vở,tay kia xoay bút bi vòng vòng.Thật là dễ ghét mà,nhưng sao mình cứ muốn nhìn thấy?
Hình như mình bị cảm nắng mất rồi……
Rồi dần dần,tự nhiên mỗi giờ ra chơi,mình hay đi ngang qua lớp hắn,lén lén nhìn vào,hắn đang nằm ngủ gục trên bàn.Lúc ngủ trông cũng hiền lành,dễ thương đó chứ,mình lại phì cười.Mỗi lần mà không thấy,tự dưng trong lòng thấy thiếu thiếu,thấy buồn buồn.
Con bạn thân cũng hỏi dạo này mình làm sao vậy,lúc trước đến giờ ra chơi,hết rủ rồi nài nỉ,mình cũng không chịu bước khỏi lớp,vậy mà giờ toàn tung tăng đi mãi,mà toàn đi một con đường cũ rích,lúc nào cũng phải vòng sang cái lớp tuốt trong góc đó mấy lần mới chịu….Không biết trả lời nó thế nào nữa,vì chính mình còn không hiểu……
Mình thích người ta rồi thì phải…..Mỗi lần nghĩ tới là lại đỏ mặt…..
…………………………………….
“Này này,không giỡn đâu nhé.Trả lại điện thoại đây.Giám thị đi ngang,tịch thu là chết.”
“Không trả,để xem bà chụp hình gì trong dây…”
“Không được xem,trả đâyyyyy..”
Tôi đứng chống nạnh,bước một chân lên ghế,ra lệnh…
“Con gái gì mà đứng tướng thô lỗ thế.Ê ê,************ đang đi ngang kìa.”
“Đâu đâu…”
Tôi thụt chân xuống,quay quắt nhìn xung quanh.
“Làm gì có…”
“Tui nói xạo thôi.Giờ hết chối nhé.Nghe tên người ta là đổi thái độ ngay.” Nó cười lém lỉnh.
“Thì…..”
Mặt tôi đỏ hơn gấc,miệng lấp bấp.
“Nói thiệt tui nghe.Phải bà thích nó rồi không?”
“Không phải mà….”
“Mặt đỏ hết rồi còn chối.Không nói tui không trả điện thoại.”
“Ừ…..” tôi lí nhí trả lời.
“Biết ngay mà.Đâu có sai.” Nó vỗ đùi cái đét,cười ra vẻ khoái trá lắm,cứ như vừa phát hiện được điều gì ghê gớm lắm vậy.
“Giờ trả điện thoại đây,không được xem.” Tôi bực dọc.
“Thế người ta biết không?”
“Không….tui không dám nói…”
“Sao vậy?”
“Ngại lắm…..”
“Ờ,con gái cũng khó mở miệng.Mà tui thấy nó cũng có để ý gì bà đâu,mà hình như với đứa con gái nào cũng vậy.Chả lẽ bị bê đê?” con bạn xoa cằm.
“Làm gì có.Không phải đâu.”
“Mới tí mà phản ứng ghê vậy.Phen này tiêu thật rồi…..Thôi để tui giúp bà điều tra thong tin giùm cho.”
“Thiệt không?Mà điều tra sao?”
Mắt tôi sáng hẳn lên,hỏi dồn dập.
“Thì tui quen với vài đứa trong lớp nó mà.Cứ yên tâm đi.”
“Thiệt nha.Nhớ giúp giùm nha.”
“Coi vui mừng thấy sợ chưa.”
“Hì hì…..”
……………………………………..
Cầm mảnh giấy có ghi số điện thoại và nick chat yahoo trên tay,tôi lưỡng lự…
Gọi điện thì không được rồi,mình biết nói gì bây giờ.Cứ ấp a ấp úng hỏng hết.Trước giờ mình ngang tang lắm mà,đâu có sợ gì,sao giờ nhát thế này,cảm thấy run run bối rối làm sao ấy….
Nghĩ một hồi thật lâu,tôi bật yahoo lên,click chuột….
Hồi hộp đợi chờ trả lời……
1 tiếng…..
2 tiếng……
3 tiếng…….
…………
Vẫn không thấy gì,mình kiên nhẫn thật,mọi thương ngồi một chỗ mới có mười phút mà đã chịu không nổi,không biết tại sao nữa,bây giờ trong lòng chỉ mong nhìn thấy cái nick ấy sáng lên mà thôi,chỉ một lần cũng được.Đúng là người kì cục,cả tên nick cũng kì cục.Mở điện thoại lên,xem lại mấy tấm hình mình phải tốn công rình mò chụp lén,trong đó có tấm hắn đang nằm ngủ gật.Zoom đi zoom lại xem thật kĩ….Dễ cưng quá chừng,bất chợt tôi mỉm cười thật tươi một mình……
Chết thật,buồn ngủ quá,nãy giờ cứ ngáp ngắn ngáp dài……
Trời đã khuya lắm rồi,tôi gục đầu xuống bàn máy tính lúc nào không biết,trên tay vẫn còn cầm cái điện thoại có tấm hình ban nãy.Cứ như là cả hai đứa đang cùng nhau ngủ gật vậy…………
“Rầm !”
Chán quá,chán chịu hết nổi rồi,chừng nào mới thoát khỏi cái cảnh này đây?Tôi vung chân đạp mạnh cái ghế trong phòng.
“Gì vậy đại ca?”
Thằng dê già buông cái tay cầm điều khiển,quay sang hỏi.
“Không có gì,chơi game tiếp đi.”
“Chán quá rồi chứ gì.Em biết mà.Ha ha.”
“Mày thì biết cái gì.”
“Thôi ra ngoài chơi đi anh.Ở nhà chán chết.Còn cả tuần nữa mới nghỉ tết.Mai con phải học quân sự.Mệt vãi.”
Ờ,học quân sự,tôi ghét nhất cái tiết mục đó,năm nào cũng phải bò lê bò trườn,phơi nắng gắt,,học lắp ráp súng,đội hình đội ngũ,học băng bó vết thương……OMG,nghĩ đến run cả người.
“Thôi,đi uống cà phê.”
“Cũng được đó.Anh muốn đi chỗ nào?”
“Chỗ nào yên tình ấy.Dẹp hết gái gú giùm.Nhức đầu.”
“Uhm”
Từ sau khi chia tay với cái cô bé lớp dưới,người mà tôi lầm tưởng có thể thay thế được Tiểu Lợi.Tôi đâm ra chán ghét con gái.Không biết đằng sau những nụ cười xinh như hoa đó,những lời yêu thương mật ngọt đó,là những điều dối trá gì nữa.
Như vậy có khác gì với lừa gạt,có khác gì với những kẻ lừa đảo,hay tệ hơn là những cô gái buôn hương bán phấn.Họ nói rất rõ,thứ họ cần là tiền.Tôi giao du với đủ mọi tầng lớp,vì tôi vốn xuất thân cũng đâu hơn được ai.Mỗi người mỗi cảnh,đâu có ai sinh ra muốn làm du đãng,lại càng không có ai sinh ra muốn làm gái đứng đường.Có lẽ thân phận của họ thấp kém thật đấy,cuộc sống của họ nhơ nhuốc thật đấy nhưng giữa người với người thì chỉ cần cái tình mà thôi.
Đôi khi ngồi vắt chân lên ghế,nhâm nhi tách cà phê mà thấy những chuyện cười ra nước mắt.Một anh chàng ăn mặt bảnh bao đi cùng với cô bạn gái,luôn mồm mép khoe khoang về sự giàu có,nào là nhà anh to,cửa anh rộng,hay hôm qua anh vừa thua cả chục triệu tiền đá bóng.Ấy vậy mà khi có bà cụ bán vé số,lưng còng,tóc bạc phơ bước đến,van xin nài nĩ mua giùm tờ vé số chiều thì lại xua đuổi,mắng nhiếc người ta như một con vật.Đúng là thói đời.
Tuy bây giờ đã giã từ những ngày tháng tràn ngập thác loạn khi xưa,nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn trò chuyện với họ,những người bạn cũ.Ngồi hút thuốc,nhâm nhi ly cà phê,nghe họ tâm sự mọi chuyện đầu đường xó chợ,những chuyện bất công của đồng tiền.Hoặc nghe họ chửi,chửi những đứa choai choai học nếm mùi đời,những người đàn ông đuề huề vợ con nhưng vẫn ham của lạ…..Nói chung đủ thứ chuyện…..
Gần đây,tôi có cảm giác hình như có ai hay đi theo mình trong trường.Cái cảm giác đó thật khó chiu,nhưng tìm mãi không ra.Bực cả mình.Đứa nào rảnh rang vậy nhỉ….
……………………
Những buồi tập quân sự hành xác đã tạm qua,chỉ còn ngày mai nữa là xong.Chưa kịp vui mừng thì lại đến cực hình khác:tổng vệ sinh lớp học.
Cái lớp dơ bẩn này biết bao lâu rồi chưa dọn?Không biết nữa.Tôi nói rồi mà,toàn thiếu gia,tiểu thư,ở nhà đến đầu ngón tay cũng không buồn đụng thì lấy đâu ra mà dọn với dẹp.
Tiếc quá,bây giờ có là cục vàng hay cục bột thì cũng phải làm thôi các em à.Đứa nào trốn sẽ bị kỷ luật.Nhìn những gương mặt nhăn nhó khổ sở mỗi khi chạm tay vào bụi bẩn hay nhúng tay vào chậu nước giặt giẻ lau chùi đen ngòm,tôi cười khoái trá…
“Có lớp trưởng ở đây không?Cho mình gặp.”
Con béo lăn tăn chạy ra…
“Mình đây,sao vậy bạn?”
“À,cô D mới bị ngất xỉu trong phòng họp,giờ cô đang ở phòng y tế,nên nhờ mình thông báo là cô không lên lớp hôm nay.Các bạn tự quản trong im lặng.”
“Cái gì?”
Tôi hối hả chạy ra cửa,hỏi dồn:
“Chị có sao không?Có bị gì không?”
“Ai là chị?” Cô bé đến báo tin thắc mắc.
“À,là cô đó mà,bạn thông cảm.Nó quen gọi vậy rồi.” lớp trưởng béo ục ịch giải thích.
“Ra là vậy….”
Cô ta lấy tay che miệng,cười khúc khích.
“Không sao đâu,cô sức khỏe yến,chắc thức đêm nhiều nên bị mệt đó mà.Hồi nãy mình thấy cô cũng đỡ nhiều rồi,nhưng thầy hiệu phó bảo cô về nghỉ.Cô đang chờ chồng lên đón.”
“Này bà béo.Tui đi xuống thăm cô.Lát lên.”
“Ông đi rồi ai làm phần của ông?Phân chia hết rồi mà.”con béo lại cằn nhằn.Mệt cả người.
“Được rồi,có người làm giúp.Khỏi tị nạnh.”
Tôi móc điện thoại ra,gọi thằng dê già,cái điện thoại của nó tôi mua hôm sinh nhật làm quà….
“Ê,lên lớp tao ngay.Làm vệ sinh giúp tao một tí.Chị tao bị ngất,tao phải đi thăm.Lên ngay nhé.”
Tôi cúp máy,lên tiếng:
“Vậy được chưa?Cho tui đi.”
“Sao đỏ mà xài điện thoại,vi phạm nội quy rồi nhé.”
Cô bé lém lỉnh nháy mắt.
“Thôi mệt quá.Cô nhìn lại cô đi,học sinh mà nhuộm tóc,thế có vi phạm nội quy không?”
“Ai bảo thế,tóc tui nó màu nâu tự nhiên rồi,di truyền từ mẹ mà.”
“Thế à.Không quan tâm.” Tôi hửng hờ.
“Mà….bạn không nhớ tui hả?” cô ta lấp lửng,khuôn mặt có vẻ gì đó thẹn thùng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.Hình như gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ…. để ý kĩ cũng xinh đó chứ,da trắng,tóc nâu,môi đỏ,đôi mắt long lanh lấp lánh niềm vui ẩn sau cặp kính màu tím nhạt.Chẳng có gì đặc biệt,người càng đẹp thì tính tình càng tệ,tôi nghĩ thầm.
“Sao hả?Nhớ không?”
Cô ta nở nụ cười,hé lộ hàm răng trắng tinh như ngọc.
“Không quen.Thôi tránh ra tui đi.”
“Không nhớ à.Thôi bạn đi đi.”
Đôi mắt vừa khi nãy còn mừng rỡ,nay thoáng buồn,hai hàng mi cong vút khẽ sụp xuống,che đi nỗi thất vọng.
Tôi bước nhanh ra khỏi lớp.
“Này,bạn ông chừng nào mới đến.Đợi bạn ông đến rồi mới được đi.”tiếng con béo lại oang oang.
“Phiền lắm rồi nha.Muốn gì” Tôi gằng giọng.
“Thôi bạn đi đi.Mình làm thay cho,đợi chút nữa có người lên thế,mình về.” cô bé cất tiếng nói dịu dàng làm cơn tức giận trong lòng tôi tan biến.
“Vậy cám ơn.Còn gì nữa không bà béo?”
“Đi cho khuất mắt đi.”
Tôi quay sang cô ấy,nháy mắt rồi chạy nhanh xuống cầu thang.Cái bảng tên trông quen quen,à nhớ ra rồi…….
……………………………………………………………………………………….