NHỮNG CUỘC TÌNH MỘT ĐÊM - Chương 26
PHẦN 2: FUTURE
CHAP A: 2 THÁNG ĐẦU SỐNG CÙNG NHAU
Nàng xinh đẹp, nàng bay bổng, nàng khiêu vũ cùng những cánh hoa sữa rơi ven đường. Nàng dịu dàng, nàng đằm thắm, nàng nâng niu những bông hoa dại. Nàng mơn mởn, nàng quyến rũ, nàng thả dáng cùng những vần thơ reo rắc sự yêu thương cho nhân loại. Nàng hiền hậu, nàng đáng yêu, nàng cười cho lòng tôi ngây ngất… Nàng… Nàng là vợ tôi! Ừ đấy đúng rồi nàng là vợ tôi!
Loài người vốn tham lam, luôn muốn đi tìm cho mình sự hoàn hảo, rồi cứ đi tìm mãi, tìm mãi tận những nơi xa xôi vô vọng mà không nhận ra rằng sự hoàn hảo nằm trong chính sự không hoàn hảo.
Tôi cũng đã từng như thế, cứ mải miết đi tìm sự hoàn hảo trong tình yêu, đúng hơn là tìm một người con gái hoàn hảo cho riêng mình. Những cô gái qua tay, đến rồi đi, đến và ở lại rồi cũng đi một cách đau thương nhất. Nhưng rồi thì sao? Chỉ là con số “âm vô cùng”.
Đừng đi tìm sự hoàn hảo mà hãy tự làm cho bản thân mình hoàn hảo. Hoàn hảo ở đây không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều “perfect”, hoàn hảo ở đây có nghĩa là mình thấy hài lòng với những gì mình đã làm được.
Khi nàng nhìn vào mắt tôi và hỏi: – “Anh có còn yêu em không?”. Đó là khi tôi chợt nhận ra mình khốn nạn và tệ đến mức nào.
Tôi ngậm ngùi cúi mặt xuống rồi quay sang hướng khác để dấu đi nước mắt hối hận. Câu hỏi làm lòng tôi đau đớn nhất, vì cho đến lúc đó tôi vẫn chưa thể quên được hình bóng người con gái đã rời xa mình. Nhắm mắt gặm nhấm nỗi đau chưa nguôi ngoai, nước mắt trực chờ rơi xuống và khi tôi mở mắt hai dòng lệ đắng lăn dài xuống hai bên gò má xanh xao gày gò… Đau! Đau lắm chứ!
Mọi thứ phía trước mờ dần vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai bàn tay đút trong túi quần nắm chặt lại cố gồng lên để không bị nỗi đau đánh gục… Căn nhà bỗng nghiêng sang một bên là khi đó tôi nhận ra mình đã ngã gục xuống bàn uống nước ở phòng khách… Cô đơn lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, cô đơn lạc lõng khi đằng sau là người vợ của mình… : “- Anh xin lỗi”. Đó là câu nói cuối cùng tôi thốt ra trước khi chìm hoàn toàn vào cơn mê man…
Chẳng trách ai được vì người có lỗi là tôi, trách làm sao được khi mà đó là mẹ của con trai mình…
Ánh đèn rọi vào mắt tôi, trên cánh tay một cái ống kim to đang cắm vào trong da thịt, toàn bộ cơ thể như chẳng còn chút sức lực nào.
Cố gồng tay phải đưa sang bên tay trái rút phăng cái ống truyền đang cắm vào… Gượng đứng dậy và bước đi liêu xiêu trong căn phòng sặc mùi thuốc…
Căn phòng lạnh ngắt bí bách chỉ có mình tôi với chính cái bóng của mình… Quả báo?
Máu từ cánh tay phải rơi xuống đất, cảm giác đau nhói dần rõ rệt hơn ở bắp tay trên… Lấy tạm cái chăn trên giường bệnh lau sạch máu…
– Mẹ kiếp! _ nén đau bước ra khỏi phòng bệnh, hòa mình vào dòng người đông đúc qua lại trong bệnh viện để thoát ra ngoài…
Mọi ánh mắt nhìn vào tôi giống như nhìn thấy một thằng điên đang đi trên phố, mặc một bộ đồ bệnh nhân, đầu tóc rối bù, râu ria mọc đầy cằm, đi chân đất, cơ thể gày gò cao lều khều…
Sự sợ hãi bao trùm và chiếm lấy cái đầu óc vốn đang điên loạn của tôi… Chẳng dám nhìn ai, tôi thu mình lại để bảo vệ lấy cái thân thể trước sự nguy hiểm mà tôi tưởng tượng ra…
– Đừng mà… Làm ơn đừng giết tôi… Làm ơn…
Như một kẻ tù tội chốn chạy khỏi ngục giam tăm tối, tôi cứ chạy chạy mãi mặc cho những giọt máu cứ rơi xuống, mặc cho mặt đường nóng bỏng hành hạ đôi bàn chân thô ráp.
Ấn ngón tay cái vào ổ khóa cửa, vặn nhẹ chốt cửa, căn nhà cũ thân thuộc giờ vắng tanh lạnh lẽo, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn tìm về mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ.
Nơi đó trên chiếc ghế sofa cô đã từng đợi tôi về mỗi buổi chiều muộn.
Nơi đó trong gian bếp nhỏ cô đã từng nấu những món ăn ngon cho tôi.
Nơi đó trong phòng ngủ ấm cúng, tôi và cô đã có nhiều đêm ân ái, mặn nồng với nhau. Cũng chính trên chiếc giường đó tôi đã ôm lấy người vợ của mình mà gào thét trong đau đớn vô vọng.
“Giờ này em ở nơi đâu?”
Tiến về phía cửa phòng ngủ, bàn tay dính đầy máu mở cánh cửa bước vào, những tia nắng xuyên qua khe rèm rọi vào cho căn phòng một chút ánh sáng ấm áp… Trên cái giường rộng chỉ còn chiếc đệm nằm đó, mọi thứ đồ đạc đã được tôi gói đi khi chuyển nhà…
Tôi mệt mỏi nằm co mình trên đệm, vị trí mà tôi đã từng ôm cô ngủ mỗi tối. Xiết vòng tay để tìm chút hơi ấm còn sót lại nhưng chẳng còn chút nào… Vô vọng và tuyệt vọng, nước mắt đã cạn từ lâu làm sao khóc nổi nữa, nhưng đau thì vẫn cứ đau.
– Xin lỗi me. Xin lỗi em. Xin lỗi con trai của bố…__ Nhắm mắt lại để đón nhận cái chết sẽ đến một cách từ từ… Quả báo…
“”” -Mẹ ơi con làm cha rồi này. Thằng bé giống y chang con. Mẹ thấy không, mẹ làm bà nội rồi nhé?
– Em ơi con nó đói rồi, cho con bú ti đi…
– Con trai Papa ngoan lắm, hay ăn chóng lớn con nhé. Mau mau cứng cáp để trả vợ lại cho bố nhé, con mượn vợ của bố hơi lâu rồi đấy…
– T ơi, S ơi, Đ ơi? Tao thật sự làm bố rồi hả?”””
– Vĩnh biệt!!!
—————————————————————————–
Cánh tay nhỏ bé như của một thiên thần chạm vào má tôi rồi nắm lấy tay tôi. Đôi cánh trắng dập dờn vỗ nhẹ, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn tôi rồi lắc đầu:
– Papa đừng vào đó, Papa quay về với mẹ đi Papa…
– Papa ư? Papa? __ Tôi ngạc nhiên nhìn thiên thần nhỏ đang bay lơ lửng trước mắt mình.
Phải tôi đã làm cha, nhưng thế thì đã sao?
– Papa, mẹ yêu Papa nhiều lắm… Con cũng yêu Papa.
Yêu? Phải có lẽ nàng yêu tôi, còn tôi thì… Nhưng còn trách nhiệm của một người cha, một người chồng bỏ đi đâu. Đó là nghĩa vụ của tôi…
– Mẹ sẽ buồn Papa lắm phải không con?
– Không đâu Papa, mẹ không trách gì Papa đâu, vì mẹ rất yêu Papa mà…
– Vậy giờ Papa và con về bằng cách nào khi xung quanh đây chỉ có đúng một cánh cửa sáng lóa kia?
– Papa nhắm mắt lại đi.
Tôi nhắm mắt và chỉ vài giây sau đó đôi môi của thiên thần nhỏ chạm vào môi tôi, cánh cửa bí mật mở ra ngay sau lưng tôi, tôi tiến đến ngập ngừng bước qua ranh rới, thiên thần nhỏ cũng đi theo nhưng bị cánh cửa ảo ngăn lại…
– Thiên thần nhỏ của Papa lại đây nào.
– Papa, con không thể? Con đã không còn trên thế gian nữa, con thuộc về thế giới này…
– Là sao con? Là sao?
– Con gái sẽ nhớ Papa nhiều lắm!
– Con gái? Sao lại là con gái?__ Đôi mắt đen láy ấy làm tôi giật mình vì nó quá giống với “Cô” là mẹ của thiên thần nhỏ. Đứa con mà tôi và cô đã đánh mất vào tay của thượng đế đây sao?
– Con là con gái của Papa… Papa về đi họ mới là người cần Papa nhất.
– Còn con?
– Con sẽ về với thế giới của con… Tạm biệt Papa…
– Con à, con…..__ Tôi hoảng hốt mở mắt ra, xung quanh nhiều người đang xúm lại nhìn tôi lo lắng…
Hai dòng lệ chảy xuống hai bên thái dương, một ai đó lấy khăn lau khô đi. Một bàn tay thô ráp vuốt ve đôi má tôi gày gò, một bàn tay nắm lấy tay tôi xiết thật chặt. Một cánh tay nhỏ xíu khua đi khua lại trên đầu tôi… Tôi quay lại thì thấy cu con đang nằm sát bên cạnh mở đôi mắt sáng chăm chú nhìn ba nó là tôi…
– Mẹ ơi chồng con tỉnh rồi! Mẹ ơi…….__ Phải rồi là giọng của Trang vợ tôi. Là nàng đấy ư? Tôi mắc nợ nàng nhiều lắm, tôi nợ nàng một tình yêu thật lòng…
– Thế hả con? Trời ơi tốt quá… T ơi gọi hộ cô bác sĩ đến kiểm tra thằng N giúp cô với…
Mẹ tôi từ giường bên cạnh chạy sang mừng rối rít. Nhưng sao mẹ tôi lại ngồi bên đó. Tôi nghiên đầu nhìn qua để giải đáp cho cái sự thắc mắc của mình…
Trên giường bệnh bên cạnh là thằng em trai tôi đang nằm nghỉ ở đó… Trên cánh tay nó dính một ít bông băng ngay chỗ hay lấy máu… Tôi hiểu vì sao nó nằm đấy và vì sao tôi đang nằm ở đây!
– Em… Mẹ… Con nằm đây bao lâu rồi?
– Anh nằm 3 hôm rồi. Anh làm cả nhà lo quá…__ Nàng rơm rớm nước mắt rồi tích tụ lại thành giọt và rơi xuống bàn tay tôi…
Tôi muốn đưa cánh tay lên lau đi nhưng lực bất tòng tâm. Tôi ghét cái cảm giác vô dụng mà mình đang gặp phải. Muốn lau giọt nước mắt của vợ mình thôi mà cũng không được…
Vợ tôi đấy ư? Chỉ mấy hôm thôi mà nàng gầy đi nhiều quá, chỉ vì chăm lo cho tôi sao? Vậy mà khốn nạn thay tôi đã từng hứa với nàng khi nàng mới sinh con rằng: Tôi sẽ chăm lo cho mẹ con nàng cả đời… Tôi đã làm được gì ngoài việc khiến nàng phải lo lắng cho tôi…
– Anh ăn ít cháo cho nhanh khỏe…__ nàng vẫn ân cần với tôi thế đấy…
– Con đâu rồi em?
– Con về với 2 bà rồi. Chỉ có em ở đây thôi…
Tôi nắm tay nàng kéo về phía mình rồi ôm thật chặt lấy tấm thân nhỏ bé ấy…
– Anh xin lỗi…
– Ư Ư Ư… hu hu hu hu hu hu…. “bụp…bụp…bụp..bụp…”__ nàng đấm liên tiếp lên ngực lên tay tôi cùng những giọt nước mắt mà nàng đã phải kìm chế bao lâu nay…
Máu từ vết thương ở cánh tay chưa lành thấm dần qua lớp băng bông rồi thám ra tay áo một mảng lớn… Tôi ghì thật chặt đầu nàng vào ngực mình để nàng không nhìn thấy, đau ư? Tôi quen rồi…
– Anh xin lỗi… ___ cơn choáng váng ập đến lần nữa vì trước đó tôi đã mất máu quá nhiều, nên chỉ cần chảy một ít thôi cũng đủ làm tôi say sẩm mặt mày…
Trước mắt mọi thứ tối lại, hai tai chỉ còn nghe ù ù và tiếng khóc của nàng càng lúc càng nhỏ lại, mọi thứ chìm vào bóng tối và sự im lặng. Tôi tựa cằm lên vai nàng bất tỉnh, hãy cứ để nàng đánh đi, đánh đến khi nào nàng cảm thấy hả dạ thì thôi. Đau đớn đến mấy tôi cũng chịu được cơ mà…
————————————————————————
Nàng cầm tay tôi áp vào má mình, đôi môi khô khan và khuân mặt chẳng một chút lớp trang điểm hay son môi, tóc cũng chẳng nhuộm màu cứ để tự nhiên vậy thôi… Nhưng nàng vẫn xinh đẹp nhất trong mắt tôi, vẻ đẹp thánh thiện ấy chỉ có ở nàng…
Nước mắt ấm nóng từng giọt rơi xuống tay tôi, cả một bầu trời xót xa chẳng ai có thể hiểu trừ tôi. Cũng chẳng ai có thể giải quyết nó ngoài tôi. Còn ai khác nữa vì tôi là người tạo ra nó…
– Em xin lỗi…
– Vì sao? Người có lỗi là tôi, em đâu có lỗi gì?
– Mẹ kể hết chuyện của anh với Cô giáo cho em nghe rồi…
– Vậy giờ chắc em đã hiểu?
– Em sẽ chờ!!!
– Tôi đã từng nghĩ, có em và có con sẽ làm tôi quên đi được người ấy. Rồi sẽ dành tình yêu cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng thật sự rất khó, mới cách đây hơn một tháng thôi… mọi thứ quá nhanh cứ dồn dập kéo đến…
– Vậy thì em sẽ càng phải giữ chặt tay anh hơn. Em sẽ không buông ra đâu…
– Xin lỗi em!!!
Nàng ngả vào lòng tôi mang theo những giọt nước mắt đắng cay, nàng khóc vì nàng thương tôi, nàng khóc cho mình, khóc cho quá khứ đã qua… Còn tương lai thì sao, liệu sẽ khóc hay là những nụ cười?
——————————————————————————–
Tôi đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, một buổi sáng tốt lành cho một ngày trọng đại. Quần tây, áo sơ mi trắng, thêm chiếc cà vạt họa tiết nhẹ nhàng làm điểm nhấn cho bộ trang phục công sở đỡ phần cứng nhắc.
Cơ thể tôi đã trở về phong độ vốn có của nó sau 20 ngày dưới sự chăm sóc chu đáo của vợ. Nàng tiến đến sau lưng tôi, cầm theo chiếc áo vest được là ủi phẳng phiu. Nàng khoác vào cho tôi rồi tự tay chỉnh trang phục, thắt lại cái cà vạt và lấy đôi giày da đen bóng đặt xuống cạnh chân tôi rồi ra xa ngắm thử…
– Anh muốn tiền Cát xê.__ tôi đút tay túi quần tạo dáng giống người mẫu rồi ngửa tay về phía nàng…
– Sao lại đòi cát xê với em?
– Thì nãy giờ anh diễn thời trang cho em xem còn gì, thời buổi này không có gì miễn phí đâu nhé! Đùa thôi, tiền em đưa anh hết rồi, cho anh một ít đổ xăng?
– Anh có thẻ ATM ra ngoài mà rút còn hỏi em!!!
– Thì anh thích vậy!!!
Nàng lấy trong túi sách của mình ra 5t rồi để vào trong túi quần tôi. Tôi không dùng ví (bop) gì vì cảm thấy nó vướng víu.
– Sao nhiều thế em? Đổ xăng hết có mấy trăm thôi!
– Cầm lấy tuần sau em khỏi đưa nữa…
– Cảm ơn em…__ đưa tay ôm lấy nàng thật chặt. Đã thật lâu rồi tôi mới có cảm giác hạnh phúc như vậy, bình yên như vậy.
Khẽ thả lỏng tay ra một chút, bốn mắt nhìn nhau, từng dòng cảm xúc dần dâng trào. Nàng nhắm mắt chờ đợi, tôi tiến đến mang theo đôi môi khô khan đang thèm khát tình yêu và sự cháy bỏng… Mùi hương từ nước hoa trên người nàng càng thêm rõ rệt, mùi hương son môi và ….
– “Cạch”, Hai đứa xong chưa? Úi thôi mẹ xin lỗi…
Tôi và nàng buông nhau ra trong sự tiếc nuối xen lẫn ngượng ngùng… Mẹ hiểu ý nên cũng ra ngoài ngay sau đó… Tôi và nàng nhìn nhau mà chỉ biết xấu hổ cười trừ. Nàng đột ngột bước đi, tôi chạy đến ôm lấy nàng từ phía sau…
– Sẽ nhanh thôi. Em à, nhanh thôi…
– Em tin anh.
– Cảm ơn em… Em cũng đi thay đồ đi, bà phu nhân giám đốc.
————————————————————————–
Bốn người đàn ông đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc lớn, trên tay mỗi người là một ly rượu vang đỏ sóng sánh… Điều đặc biệt là cả 4 còn rất trẻ, đẹp trai, phong độ… Một cô gái với body nóng bỏng hết cỡ, nàng mặc trên người bộ đầm đuôi cá bó sát tiến về phía 4 chàng trai, cặp mông cong mẩy lúc la lúc lắc qua lại thu hút mọi ánh nhình đổ dồn vào nàng, tất nhiên số đó không thể thiếu tôi… Khuân mặt sắc sảo mỉm cười với tôi, đưa ly lên để cả 2 cùng chạm…
– Chúc mừng Tân Giám Đốc trẻ tuổi!
– Cảm ơn…Thủy… N nghe bác nói là sẽ chuyển số cổ phần ở công ty N sang cho Thủy trong tương lai gần đây?
– Bố Thủy cũng nói rồi. Vậy N phải cố để sinh lời cho Thủy nhé!
– Chắc chắn rồi… Cạn…
Gió nhẹ nổi lên, nắng vàng ươm bao phủ mọi không gian, có tiếng bước chân nhịp nhàng uyển chuyển đang tiến đến gần sau lưng tôi. Những người đứng đối diện tôi đều đưa cặp mắt hướng về người ấy… Ai ai cũng mỉm cười thật tươi:
– Chào anh chị, mọi người uống mà không gọi em à?__ Trang, vợ tôi đấy… Có ai ngờ đâu mới sinh con được gần 2 tháng mà dáng nuột nà đến lạ, bụng phẳng lì, nhưng mông và ngực thì lại to ra trông thấy… Nàng mặc trên người chiếc váy dự tiệc tôi mua tặng nàng hôm qua.
– Thủy không ngờ mới sinh bé mà người Trang lại thon thả như vậy?
– Em tập mỗi ngày mà chị. Anh N mua đồ tập về nhà rồi hướng dẫn cho em…
Thủy hướng ánh mắt sang tôi mỉm cười:
– wow, không ngờ N còn là một PT…
Đến lượt thằng T chen vào:
– Chắc chị không biết, N còn là một HLV Teakwondo có bằng cấp quốc gia…
– “Ồ”__ Cả Thủy và Trang cùng đồng thanh tỏ vẻ ngạc nhiên…
Cầm theo ly rượu, bên cạnh là Trang đang khoác tay tôi tiến về phía bàn tiệc dành cho khách VIP… Những ông chủ cộm cán trong lĩnh vực Đầu Tư – Tài Chính đang ngồi đàm đạo với nhau.
– Cháu chào các chú.
– Hai đứa đấy hả, đến đây ngồi đi.
– Các chú đang bàn việc gì mà vui thế ạ? Cháu góp vui được không?
– Chú đang phân vân có nên góp vốn vào công ty cháu không đây? Theo cháu thì sao?__ Bố thằng S quay sang nhìn tôi với ánh mắt quyết đoán của một ông chủ giàu có.
– Cháu nghĩ là không?__ Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu khi tôi đã từ chối một nguồn vốn đầu tư lớn…
– Tại sao?
– Chú mà phân vân do dự thì tốt nhất không nên.
– Khá lắm… Chú hiểu lý do vì sao người bạn của chú lại từng muốn cháu làm con rể đến vậy! Phải không ông Tín?__ Bố thằng T cười trừ rồi gật gù tán thành…
– Nhưng ít ra Tín tôi đây cũng đã nhận nó làm con nuôi. Không làm con rể thì con nuôi, con nào cũng là con… HAHAHA…
– Mọi người quá khen rồi ạ… Con mời mọi người, chúng ta nâng ly…
Buổi tiệc tan khi trời đã về đêm, xe cộ qua lại thưa thớt, chỉ còn những đôi tình nhân quyến luyến nhau không muốn rời… Những tiếng giao đêm gợi về một thời hoài niệm, Hà Nội phố chìm vào giữa màn sương khuya…
Nàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, khuân mặt xinh đẹp vẫn rạng ngời… Khẽ kéo tay nàng nắm lấy, trái tim lại rộn ràng thổn thức, khi lại êm ấm nồng nàn, khi lại ấm áp chứa chan…
Dừng hẳn xe bên lề đường để ngắm nàng cho thật kỹ càng, cái mũi thẳng cao làm nổi bật lên góc nghiêng thần thánh. Đôi má ửng hồng trong lớp trang điểm nhẹ nhàng…
Cầm lòng sao nổi, tôi tiến về phía nàng cùng với đôi môi đầy khao khát tình yêu… Môi khẽ chạm vào môi và nàng chợt tỉnh dậy.
– Anh…?
– Vợ anh hôm nay đẹp quá!
– Chỉ hôm nay thôi sao?
– Hôm nào cũng đẹp, nhưng hôm nay quá đẹp…
– Lẻo mép. Chúng ta về thôi.
– Trang!
– Dạ !!! Ưm,….m.m.m.mm.m.__ Tôi không chịu đựng nổi nữa, không ngăn nổi trái tim mình nữa…
Môi quấn lấy môi và tất nhiên chẳng có sự kháng cự nào cả. Như con hổ khát mồi, tôi ôm chặt nàng kéo về phía ghế của mình. Tiện tay kéo chốt để ghế ngửa hết cỡ ra phía sau…
Tấm thân mềm mại ấy cùng những bộ phận nóng bỏng đè lên người tôi… Hạ bộ chạm hạ bộ, ngực tì ngực, môi dính chặt môi… Nàng trở nên mạnh dạn hơn, nhưng nụ hôn thì vẫn vụng về như lần đầu chúng tôi đến với nhau…
Nàng vén tóc hẳn sang một bên để lộ vành tai và những sợi lông tơ nhỏ xíu, tóc mai chạm nhẹ lên mặt tôi… Nàng cố ép vùng mu mình xuống hạ bộ đang quá chật chội của tôi…
Những tiếng rên “ư ư” trong cổ họng càng lúc càng rõ ràng hơn, hơi thở dồn dập gấp gáp…
Chiếc váy bó nàng mặc đã bị tôi vén lên tận eo lúc nào không hay, cặp mông to tròn nõn nà nằm quá khổ trong lòng tay…
– “cộc cộc cộc” __Có tiếng gõ bên ngoài làm cả tôi và nàng cùng giật mình…
Ngậm ngùi kéo lại váy cho nàng rồi để nàng về chỗ, chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi mới mở cửa kính xe xuống… Một đồng chí Giao thông cầm lăm lăm trên tay cái dùi cui cúi xuống ngó vào trong xe nhìn tôi…
– Chào anh chị. Anh chị không được phép đỗ xe ở trên đường này, mời anh chị đi cho.
– Vâng tôi hiểu. Chúng tôi đi ngay, xin lỗi anh!!!
Chiếc xe lại lầm lũi lăn bánh trong đêm đưa đôi vợ chồng trẻ, đúng hơn là đôi tình nhân vì tôi và nàng vẫn chưa ký vào giấy hôn thú.
Tôi dừng xe ở ngoài sảnh Chung Cư chứ không xuống tầng hầm như mọi ngày, nàng cũng thấy lạ nên hỏi tôi…
– Sao anh không xuống tầng hầm để xe luôn?
– Em lên với mẹ và con trước đi, anh có hẹn một lát.
– Khuya rồi còn hẹn ai?
– Một người bạn… Anh đi chừng 20 phút thôi… Em lên đi kẻo con nhớ mẹ…
Nàng chỉ mới bước xuống xe là tôi phi đi luôn trước ánh mắt nghi ngờ của nàng… Đêm nay sẽ có một bất ngờ cho nàng…
Rút điện thoại gọi cho con bé nhân viên ở cửa hàng hoa, tôi đặt hoa từ chiều nhưng do không có thời gian tự đi lấy vì bữa tiệc tan muộn, mà cửa hàng hoa nghỉ sớm nên dặn cô bé mang về dùm, khi về tôi sẽ chạy qua lấy và trả tiền luôn…
– Chào em, anh đặt hoa lúc chiều, em ở đâu anh qua lấy?
– Dạ em ở XXX-XXX…
– À gần chỗ anh…
Mất chừng 3 phút tôi đến nơi thì đã thấy cô bé cầm bó hoa hồng và oải hương đứng đầu ngõ liên tục đưa mắt qua lại quan sát… Tôi tiến đến nhưng giả vờ như không đến tìm cô bé để nhận hoa…
– Hoa đẹp quá em nhỉ? Em định tặng ai hả, sao khuya rồi mà đứng một mình ở đây vậy?
– Dạ em giao hoa cho khách!
– Anh muốn mua. Mà bó to như vậy bao nhiêu tiền vậy em?
– Dạ 2t anh ạ!
– Em bán lại cho anh đi, anh trả em 4 triệu.
– Em xin lỗi, em đã hẹn khách trước rồi.
– 5 triệu thì sao?
– Hoa này khách đã đặt trước, nếu muốn ngày mai anh có thể sang cửa hàng em để mua…
Tôi nhìn khuân mặt nghiêm túc quá của cô bé mà suýt không nhịn nổi cười. Lấy điện thoại ra cố tình bấm gọi cho cô bé… Vài giây sau chiếc điện thoại trong tay bé đổ chuông cùng với độ rung… Cô bé vội bắt máy vẻ mặt vui mừng hớn hở…
– Alo anh đến đâu rồi… Ơ Ơ….
– Anh là người đặt hoa đây…
– Là anh ạ? Vậy mà anh còn trêu em…
– Anh đùa chút thôi… Giờ cho anh lấy hoa được chưa?
– Dạ. Em gửi anh! Của anh hết 2.200.000…
– Em cầm lấy, không phải trả lại đâu, coi như tiền ship. Chào em…
– Ơ anh ơi…… Anh…
Đặt bó hoa ở ghế sau rồi nhanh chống phi xe về nhà… loằng ngoằng cũng mất gần 20 phút. Đỗ xe ở dưới tầng hầm, xuống xe lấy bó hoa, mở cốp xe lấy món quà đã bí mật mua từ trước…
Bước vào nhà thì chắc cu con đã ngủ với bà ngoại rồi. Mở cửa phòng ra và đúng như tôi dự đoán, tầm này là nàng bắt đầu đang trong phòng tắm….
Lấy bó hoa đặt lên trên giường, dải cánh hoa hồng trong thùng cát tông dải từ cửa phòng tắm đến chiếc giường. Thắp nến và tắt hết đèn điện… Tôi đứng cầm bó hoa và cầm chiếc nhẫn cầu hôn trên tay… Chờ đợi nàng bước ra…
– “Cạch” _ Cánh cửa phòng tắm mở toang… Mái tóc ướt và chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể càng làm tăng sự hấp dẫn nóng bỏng của nàng… Nàng quá bất ngờ chăng, nên đứng ngay cửa phòng tắm nhìn tôi?
Tôi nhìn nàng chờ đợi, 10 giây, 1 phút, 2 phút rồi 5 phút trôi qua… Tôi vẫn ở đó và nàng vẫn đứng ở đó, chỉ vài bước chân thôi mà bỗng nhiên như xa vời vợi…
Cánh rèm cửa tung tay, gió lùa vào khiến cho những ngọn nến vốn đã sắp tàn tắt lịm đưa căn phòng chìm vào bóng tối lạnh lẽo… Ánh nến cuối cùng tắt cũng là lúc nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống… Tôi lặng lẽ khóc trong bóng tối, cố bịt miệng mình lại để ngăn không thành tiếng …
– Anh…__ vòng tay mềm mại ôm lấy ngực tôi, đôi gò bồng đào tì sát vào lưng tôi… Mái tóc ướt ép vào sau gáy…
– Vì sao?
– Vì… Vì em quá bất ngờ. Em xin lỗi…
– Anh mệt rồi, anh muốn đi ngủ…
– Em xin lỗi… Em yêu anh! Em đồng ý…
Tôi chỉ cần có vậy và thế là sung sướng la lên…
– Thật không? Cảm ơn em…__
Với một chút ánh trăng vừa đủ cho tôi nhìn thấy khuân mặt hạnh phúc của nàng, nàng cầm lấy bó hoa, tôi quỳ xuống nắm lấy tay nàng rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay…
– Làm vợ anh em nhé?
– Dạ!
Chiếc nhẫn lấp lánh tìm về với chủ nhân đích thực của nó… Đứng dậy ôm lấy nàng, chiếc khăn tắm quấn ngang ngực rơi xuống dưới chân nàng…
– Anh yêu em…
Hai đôi môi lại dính vào nhau để tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở trên chiếc xe…
Thời gian ngưng đọng chỉ còn những nụ hôn vẫn đang tiếp diễn, mơn trớn, vuốt ve, rên rỉ, những gia vị không thể thiếu cho bữa tiệc “yêu” thịnh soạn…
Từng chiếc cúc áo sơ mi tôi được nàng mở ra, ngực trần ép vào ngực trần, da thịt chạm da thịt….. Chiếc thắt lưng và chiếc quần tây cũng chung số phận… Con cu cương cứng to dài lộ hẳn 1 nửa thân ra khỏi quần sịp… Khi thân cu ép vào bộ mu múp míp nàng rên lên thật khẽ nhưng đầy sự đê mê… Ôi cái mu chẳng có một chút lông nào, thói quen cạo lông mu của nàng bắt đầu từ hôm lên bàn mổ đẻ…
Kéo người nàng lên một chút để vừa tầm con cu chui vào giữa vùng tam giác bí ẩn… Chỉ vậy thôi cũng đủ để cảm nhận được cô bé của nàng rất múp và khít khao…
Nàng tự lấy tay chỉnh đầu cu đúng ngay cửa lỗ rồi cố gắng di chuyển mông để đầu cu chui vào được cái lỗ đỏ hỏn bé xíu…
– Không được… Không được đâu em… Chưa hết kiêng cữ mà…
– Không sao đâu chồng, chỉ có một ngày nữa thôi…__ nàng lại chồm tới đè tôi xuống giường…
Nhưng một lần nữa tôi cự tuyệt, không phải vì tôi không muốn mà vì tôi lo cho sức khỏe của nàng sau này…
– Anh xin lỗi… Chỉ còn một ngày nữa thôi, cố chịu đựng vợ nhé?__
Tôi ôm lấy gối xuống giường bước ra cửa phòng, nàng liền gọi lại:
– Anh định ra ngoài đó ngủ nữa hả?
– Anh quen ngủ ở đó rồi, chúc em ngủ ngon…
– Anh định trêu em đấy phải không? Anh làm như vậy sao mà em ngủ được?
– Sẽ ổn thôi, không sao đâu…
Tôi ra ngoài để lại mình nàng trong phòng hụt hẫng, thèm thuồng… Tôi vào phòng làm việc nơi ngủ quen thuộc kể từ khi chuyển về nhà mới. Nơi chẳng ai được phép bước chân vào trừ tôi… Nơi mà tôi luôn khóa trái cửa để mỗi đêm khóc một mình vì nhớ một ai đó đã đi xa…
Hai tháng qua tôi không biết đến cảm giác được ngủ trên tấm đệm em ái là như thế nào cả? Chỉ có một mình ôm chiếc gối và ngồi trên ghế làm việc để ngủ. Cũng có đôi khi là trên sàn gỗ lạnh lẽo, cũng có nhiều những đêm thức thâu cho đến tận sáng để chăm lo cho con ngủ…
Cơn buồn ngủ kéo đến xua tan đi sự ham muốn trước đó vẫn đang hừng hực trong cơ thể. Sàn gỗ mọi khi lạnh lẽo là vậy nhưng đêm ấy ấm áp lạ thường…
Một làn hơi ấm bao phủ rồi xâm chiếm lấy cơ thể đang co ro của tôi, một vòng tay êm ái nhẹ nhàng ôm lấy ngực tôi, hơi thở nồng ấm phả vào gáy và bờ vai đã mỏi…
Tôi tỉnh dậy nhưng chẳng dám lên tiếng vì giây phút ấy tôi cảm nhận được cơ thể nàng run lên vì khóc…
– Em xin lỗi vì đã làm anh phải khổ như vậy. Sao anh lại ngủ dưới sàn nhà như vậy? Huhuhuhu…
– Không sao đâu, anh quen rồi, em nín đi đừng khóc nữa, thôi nào…__
Tôi quay lại ôm lấy nàng vào lòng mình, nép khuân mặt ấy vào ngực tôi vỗ về anh ủi…
– Nhưng sao em vào được trong đây? Anh quên khóa cửa hả?
– Không phải. Em biết mật mã… là sinh nhật em… Thật ra không phải chỉ đêm nay thôi… Gần như hai tháng qua đêm nào em cũng mở cửa phòng ngó vào nhìn anh… Có những đêm em nghe thấy anh khóc một mình, có những đêm lại thức trắng… Em nhiều lần muốn chạy vào ôm lấy anh nhưng chẳng dám vì em sợ không chịu nổi khi nhìn thấy anh khóc. Mỗi lần nhìn thấy anh khóc là em lại cảm thấy như mình là người có lỗi vậy!
– Từ nay về sau sẽ không như thế nữa đâu… Em tin anh không?
– Có em tin chồng em mà… Có lấy chăn không chồng?
– Thôi em, có chăn 37 độ rồi cần gì chăn kia nữa…
Đêm khuya, một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau chìm vào trong cùng một giấc mơ ” đồng sàng ái mộng”…