Những câu chuyện viết trong lúc rảnh rỗi - Chương 14
Hà chấm chấm chút tinh dịch vào ngón tay đưa lên nhìn nhìn, ngửi ngửi rồi trời xui quỷ khiến làm sao lại cho vào miệng, ừm, hơi ngái ngái, ghê ghê chứ không có vị gì đặc biệt, nàng thầm nghĩ, trong khi đó Duẫn đang tất bật dùng quần áo của mình để lau đi cái thứ chất lỏng chính nó vừa bắn ra.
– Hà… Hà vừa gọi là gì?
– Gọi cái gì, ai gọi gì đâu, đồ ngốc nghe nhầm rồi.
– Rõ ràng là…
Duẫn vừa lẩm bẩm vừa mặc lại quần áo, thuận tiện cũng giúp Hà mặc lại, chút nữa nó còn phải nhảy xuống mương tắm qua một lượt, cái thứ của nợ kia của nó hương vị quá đặc trưng, nó cũng không muốn bị ai phát hiện ra cái chuyện xấu xa của nó, còn phải rửa đi cả cái chỗ máu trinh của nàng nữa chứ.
– Ai… đau…
Vừa đứng lên, Hà vội ôm lấy bụng, vừa nãy quần nhau quên luôn cả đau, giờ nghỉ ngơi một hồi, vết thương bắt đầu nhắc nhở cho nàng biết, mình vừa tạm biệt đời con gái. May mắn Duẫn ở ngay cạnh đỡ nàng, nếu không thì Hà đã ngã sấp mặt không biết chừng.
– Đau lắm à? Hà ngồi xuống nghỉ nhé, đợi Duẫn ra kia tắm rồi đưa Hà về.
– Ừm.
Ngồi nhìn Duẫn rời đi, Hà trong lòng có chút ngọt ngào, bây giờ mới có thời gian mà nghĩ lại giây phút ngây ngất vừa rồi, Hà ôm lấy hai gò mà ửng đỏ như phát sốt vậy. Vốn là người rất hiền lành, trầm tĩnh ở bên ngoài, tuy nhiên ở bên trong, Hà lại là một người con gái có suy nghĩ tự chủ cao, chắc có lẽ bởi vai vế trong nhà là nguyên nhân chính.
…
Ngày lại qua ngày, Duẫn và Hà sống trong khoảng thời gian ngọt ngào nhất của hai người, Duẫn dần hiểu được mối quan hệ của mình không hề bình thường cho nên anh (lớn lên rồi, chuyển qua gọi anh) bắt đầu ít thể hiện sự gần gũi với Hà trước mắt mọi người, còn sau lưng, đó là những phút giây ấm áp, ngất ngây cả về thể xác lẫn tâm hồn của cả hai, và lần nào cũng vậy, kết thúc của cuộc yêu lại là những dòng tinh dịch bắn lên đùi và bụng của Hà.
…
Hà bây giờ đã là thiếu nữ tròn 20, người con gái xuân thì tươi tắn như hoa được biết bao thanh niên làng trên xóm dưới nhòm ngó, chẳng ai biết rằng đóa hoa đó được công tưới tắm của Duẫn mới nở rộ ra vẻ đẹp ngày hôm nay.
– Này, nhắm mắt lại.
– Đồ quỷ! Lại nghĩ ra trò gì oái oắm rồi đấy?
Nói là vậy chứ Hà vẫn nhắm mắt lại, đợi xem Duẫn làm cái gì, chợt, nàng thấy một cái gì đó gài lên vành tai của mình.
– Rồi đó, Hà mở mắt ra đi.
Hà mở mắt ra, nàng kéo đóa hoa từ trên vành tai xuống, đó là một đóa hoa lan rừng, khác với hoa lan bình thường có màu tím pha trắng, đóa hoa này đỏ thắm từ cuống đến đầu cánh hoa. Nàng nhìn Duẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quần áo nhếch nhác, Hà nở nụ cười rạng rỡ.
– Tưởng chạy đi đâu từ sáng đến giờ, hóa ra là vì cái này à?
– Ừm, Hà thích không?
– Lần sau đừng có làm như vậy nữa nhé, Hà không… Hà không muốn Duẫn lặn lội vào rừng chỉ để làm điều này. Lớn rồi, Duẫn phải lo lắng cho tương lai chứ.
– …
– Nhưng mà… nó rất đẹp, Hà thích lắm!
Nàng ngồi dậy, nhón chân lên tặng hắn một nụ hôn chuồn chuồn điểm nước lên gò má, Hà thì thầm vào tai hắn vài lời. Duẫn đang gãi đầu cười ngốc nghếch bỗng nhiên như thể nghe thấy cái gì hấp dẫn, anh nhìn quanh một hồi, an toàn, không có ai cả, Duẫn hôn trả lại nàng một cái thật kêu rồi.
– Nhớ đấy nhá.
Duẫn nói, rồi nhảy chân sáo đi về nhà, anh hồn nhiên không hay biết, nụ cười tươi tắn của Hà dần tan biến khi bóng lưng anh khuất dần. Hà thở dài một tiếng sâu kín rồi cũng về để chuẩn bị cơm tối.
…
– Hà, mẹ nói này, con ít qua lại với bên nhà thằng Hải đi.
– Mẹ đừng có kéo con vào chuyện của mẹ với anh Hải nữa, con không nghe đâu.
– Haiz, con gái lớn rồi, đừng nên để làng xóm nó đàm tiếu. Mà này, bên nhà thằng Tính nó gửi lời lại rồi đấy, sang tháng sau, đợi nó ổn định công việc ở trường cấp 3 rồi hai đứa làm đám cưới, mẹ cũng xem ngày rồi, đẹp lắm.
Hà ậm ừ ăn xong bát cơm rồi cũng xin phép. Cha mẹ nào cũng muốn con cái nhanh thành gia lập thất, với cha mẹ của nàng, cả hai đều đã ngoài 60, thì họ càng sốt sắng việc này hơn. Dọn dẹp rồi rửa bát, Hà rình rình rồi thoắt một cái đã theo trai từ lúc nào. Từ lâu rồi, cả hai đã không còn sử dụng ‘đệm rơm’ nữa, thay vào đó là một căn nhà hoang mà mấy đứa trẻ hay đồn là có ma.
– Sao Hà đến sớm thế, hay làm thèm lắm rồi?
– Ừm.
Nàng chỉ nhẹ nhàng ứng tiếng một cái, dịu dàng như người vợ hiền. Duẫn hơi bất ngờ, những lần ở bên nhau, Hà thường trút bỏ đi sự trầm tĩnh ở ban ngày mà trở thành một cô gái khá là táo bạo. Nắm lấy tay nàng hướng đến ‘tổ ấm’ của hai đứa, Hà được Duẫn nhẹ nhàng đặt xuống chiếu, một tay kéo lấy chiếc gối cũ để nàng nằm xuống, cả hai trao cho nhau nụ hôm đầu tiên của ngày hôm nay. Hai đầu lưỡi ướt át quấn lấy nhau như thể chưa từng rời xa. Hà hôm nay không động một chút nào, hoàn toàn là Duẫn làm hết, từ cởi đồ của cả hai cho đến vuốt ve khởi động cho nàng, Hà vuốt ve mái tóc của người tình khi anh vục mặt vào giữa hai chân của nàng. Những tiếng rên xuýt xoa mà mấy đứa trẻ đồn là tiếng ma phát ra liên tục từ phía Hà, cùng với nó là dâm thủy tiết ra ướt đẫm khóe miệng của Duẫn.
Duẫn nhả cô bé của Hà ra, quệt đi chút nước mằn mặn còn dính bên mép, anh bò lên, hai tay chống ở hai bên người Hà, anh hỏi.
– Sao vậy?
– Không, em không sao.
– Nhưng mà Duẫn thấy…
– Em ổn mà, anh tới đi.
Hà rất hiếm khi gọi Duẫn bằng anh, hầu như những lần như vậy đều là những lần Hà rất nứng rồi, lần này chắc cũng vậy, Duẫn thầm nghĩ. Không để Hà chờ đợi, khúc gân nóng hổi được bàn tay của anh lựa thế mà dễ dàng tiến vào cửa động đã ướt nhoẹt của nàng. Mặc dù không phải là không biết những tư thế khác, tuy nhiên cả hai có vẻ ưa thích động tác truyền giáo nguyên thủy này hơn. Chẳng mấy chốc, hai cơ thể đã hòa nhập vào nhịp điệu tình ái quen thuộc.
– Nhanh nữa lên đi anh.
– Sao… sao hôm nay em sung thế, hay là… Hà lên trên nhé.
– Không, cứ vậy đi anh, mạnh lên, em muốn…
Những lời mời mọc như thể thuốc kích dục mạnh mẽ, Duẫn như con ngựa đứt cương, anh bắt đầu tăng tốc, cây thịt liên tục ra vào nơi u cốc của người yêu. Miệng Hà bắt đầu không khống chế nổi mà rên lớn, Duẫn phải dùng miệng để ngăn vội lại, chẳng may ai đó nghe thấy rồi nghi ngờ thì hỏng. Hà vươn đầu lưỡi vào miệng Duẫn để anh mút lấy nó ngon lành, tứ chi nàng quấn lấy thân thể Duẫn giống như xúc tu của bạch tuộc vậy. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Duẫn cũng dần thấm mệt, dương vật bên dưới cũng căng cứng tột độ mà báo hiệu cho một đợt phun trào. Anh ư ư mấy tiếng trong cổ họng như muốn báo hiệu cho Hà biết mình sắp xuất tinh nhưng dường như nàng chẳng mấy quan tâm.
Mọi lần, đều là Hà sớm nhận ra việc anh xuất tinh mà chủ động đẩy anh ra trước, nhưng lần này không hiểu sao, đầu khấc của Duẫn càng căng lớn, đôi chân của Hà càng siết chặt lấy hông của anh, thúc dương vật va chạm với tử cung của nàng liên hồi.
Phụt! Phụt! Phụt!…
Duẫn như muốn phiêu du trên 9 tầng mây, cảm giác xuất tinh vào trong cơ thể của người phụ nữ nó hoàn toàn khác xa so với việc bắn tinh ra ngoài, thành âm đạo liên tục siết chặt, co bóp dương vật như muốn vắt kiệt nó, cảm giác tinh dịch dồn ứ lại nơi tận cùng rồi tinh dịch mới liên tiếp nhồi thêm vào, nó là một trải nghiệm mà phải thực sự được nếm qua thì mới hiểu được. Duẫn thở như trâu, anh cũng ôm siết lấy bờ vai của Hà, cả ai ép chặt cơ thể lại với nhau để tận hưởng cảm giác lên tiên ngay trên trần thế này.
Ngất ngây qua đi, Duẫn hốt hoảng nhận ra điều gì đó.
– Hà! Duẫn… Duẫn bắn vào trong mất rồi… có… nhỡ… không biết…
Duẫn cà lăm, anh không phải thằng trẻ con chưa hiểu chuyện gì nữa, Duẫn biết việc xuất tinh vào bên trong nàng mang ý nghĩa gì, bao nhiêu năm tháng bên nhau, cả hai đều ăn ý mà không đả động gì đến tương lai của mối quan hệ giữa hai người, giờ mà Hà mang thai thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
– Không sao đâu, hôm nay là ngày an toàn, bắn… bắn vào trong sẽ không có em bé.
– Ngày an toàn? Duẫn ngẩn ra, anh làm gì biết về ba cái kiến thức về sinh lý này, đây đâu có phải là thời hiện đại mà cái gì cũng lên google mà tra chứ.
– Ừm, cho nên là, mình làm thêm nữa cũng được.
Hiệp hai bắt đầu, lần này đến lượt Hà ra trận, mặc dù chỉ là những kĩ thuật mà tự nàng tìm hiểu, tích lũy qua những tháng ngày bên nhau, nhưng như vậy cũng là đủ để cho cả hai những khoái cảm tột đỉnh. Một dòng tinh dịch lại phun trào, Hà nằm sấp lên lồng ngực của anh, vừa run lẩy bẩy vừa đón nhận chất dịch tình yêu từ anh.
– Hà mệt chưa, nghỉ thôi nhé, không thì sợ ông bà lại lo lắng đi tìm Hà.
– Đừng, một lần nữa đi anh.
Nghe câu này Duẫn như muốn nhũn cả ra, thôi, người đẹp đã muốn thì anh cũng cắn răng mà chơi đến cùng, Duẫn chuyển Hà xuống dưới, trở lại tư thế cũ, dương vật nửa mềm nửa cứng vẫn giữ nguyên bên trong người nàng. Cố gắng đưa thằng nhỏ trở lại trạng thái chiến đấu, Duẫn tạm thời tìm kiếm khoái cảm từ da thịt, đôi môi, bầu vú của nàng. Một lát sau, thằng đệ cũng gắng gượng mà đứng lên phục vụ người yêu thêm một lần nữa. Hà đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, đôi mắt long lanh như chực muốn rơi lệ của nàng nhìn anh đắm đuối.
– Em yêu anh!
– Anh cũng yêu em, anh muốn chăm sóc em cả đời.
– …
Hà im lặng, mong ước đó thật giản dị nhưng sao mà xa vời quá, nàng trao cho anh nụ hôn cuối cùng, cơ thể ưỡn lên đón lấy dòng tinh dịch không còn quá đặc nhưng đầy tình ái của anh. Hai thân thể căng tràn nhựa sống ôm ấp lấy nhau, tận hưởng dư vị của nhân sinh. Duẫn dúi đầu vào khe ngực đầy đặn của nàng mà thở không ra hơi, vừa thở dốc anh vừa nghĩ, ngày mai sức đâu mà đi gánh lúa không biết, còn Hà, nàng ôm lấy đầu anh, vuốt ve mái tóc anh, ánh mắt nàng chất chứa những suy tư mà nhìn đăm đăm lên trần nhà.
…
– MÀY BỎ TAO RA!!!
– Mày điên à, mày ra đấy thì làm được cái gì? Mày muốn cả làng này biết chuyện hai đứa mày à, rồi cái Hà thì sao, mày không nghĩ cho nó à?
– TAO ĐÉO QUAN TÂM, TAO CẦN CÂU TRẢ LỜI.
– Trả lời con mẹ mày, đó chính là câu trả lời, mày với nó không có tương lai đâu, quên đi.
Giang một tay giữ chặt lấy bên tay bị quặt ngược lại sau lưng của Duẫn, một tay khác ấn chặt xuống lưng, đè Duẫn nằm sấp xuống đất. Bằng chút võ vẽ mới học của mình, nếu Duẫn cố giằng ra thì sai khớp là chuyện chắc chắn, nhưng có vẻ anh chẳng thèm để ý, hết cách, Giang đành thả lỏng bớt tay mình ra mà dùng cả người đè lên để giữ Duẫn lại, mặc anh gào thét, nước mắt, nước mũi giàn dụa.
Trái ngược với bên này, ở đầu làng là tiếng kèn, tiếng trồng, tiếng cười nói rôm rả, khi mà cô con gái út của gia đình khá giả trong làng, cô gái được mọi người khen rằng xinh đẹp số một số hai trong huyện, hôm nay về làm vợ của thầy giáo Tính làng bên, người vừa tốt nghiệp đại học hàng đầu ở Hà Nội. Trai tài, gái sắc, đối với bất cứ ai nghe chuyện sẽ đều tấm tắc mà khen hai người hợp nhau, chẳng ai biết, ở đâu đó, có một trái tim đã tan nát thành từng mảnh.
Giang thở dài, Duẫn bên dưới đã kiệt sức, không còn giãy dụa nữa cho nên hắn cũng thả anh ra, tuy nhiên thì Giang vẫn chú ý cảnh giác, nếu Duẫn vùng lên thì hắn vẫn ngăn kịp. Duẫn muốn gào lên nhưng miệng há ra mà không phát nổi âm thanh, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra như mưa, cánh hoa lan ngày nào được Hà phơi khô, ép lại, nay nó đã nhiễm đầy đất cát, bị Duẫn bóp chặt trong bàn tay mình.
– Haiz, tao chỉ đoán mày với cái Hà có gì đó thôi, ai ngờ là thật, mày cũng liều, với tao thì chẳng sao, nhưng mày có biết chuyện này đối với quê mình nó là cái gì không, đó là nhục nhã, đó là bị cả làng sỉ vả, đó là cả đời không ngóc đầu lên được, mày không sợ thì cũng phải nghĩ cho con Hà, chẳng nhẽ bỏ làng. Rồi thì sau này nữa, tao nghe nói, kiểu như này sinh con toàn bị quái thai, dị tật… thôi, tao đoán cái Hà nó nghĩ cho cả hai nên lựa chọn đi lấy chồng, mày đừng có làm loạn lên nữa.
Quần nhau một hồi với Duẫn, Giang cũng thấm mệt, đám cưới bên kia cũng đã xong xuôi, cô dâu cũng đã về với bên nhà chồng. Hắn hôm nay tranh thủ nghỉ học về quê, tưởng đâu được miếng cỗ cưới, ai dè đâu, xôi thịt chẳng thấy miếng nào, chỉ đất cát bẩn từ chân đến đầu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
– Bình tĩnh lại chưa? Sao, giờ tính toán tương lai gì hả?
– Tương lai cái đéo gì… Duẫn nói với giọng khàn đặc… nơi này đéo còn cái gì mà tao luyến tiếc nữa, tao đi bộ đội.
– Tùy mày, mai tao về trường rồi, đéo còn ở đây mà ngăn mày nữa, mày làm sao thì làm, tao không muốn mấy đứa bạn sống với nhau từ bé của tao phải khổ sở cả đời.