NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 11
Chương 11 : Vấn Lộ Hoàn.
Ngày hôm sau, đang nghiên cứu mấy cái linh trận xung quanh Đỗ Cơ đường thì La Phong bắt gặp Nguyên Bình tìm đến, vị chấp sự bận rộn này vậy mà cũng bớt chút thời gian ghé qua thăm nom khiên hắn rất coi trọng.
Nguyên Bình sau khi giảng cho hắn thêm một ít kiến thức về mấy cái linh trận kia thì quẳng thêm cho hắn một cái túi vải và một bình sứ nhỏ, túi vải nhỏ kia hẳn là túi Giới tử rồi, La Phong liền thử rót vào một luồng linh lực thì thấy bên trong có chút không gian như một cái rương lớn vậy, còn bình sứ kia thì bên trong đựng một viên đan dược, nghe nói là trợ giúp tu sĩ tái tạo gân mạch và xương cốt gì đó.
“Nguyên sư thúc…những vật này?”
“Ngươi nhận lấy đi, đây đều là quà ra mắt của phân đường chúng ta dành cho các tân đệ tử mà thôi, mấy ngày trước ta gặp được Tống An Hộ Pháp, có nói chuyện về ngươi, hắn bảo ta mang đến”
“Tống An sư thúc ư?”
“Đúng vậy, Hộ pháp sư huynh đã biết được sự có mặt của ngươi, hiện tại trên người hắn tồn đọng nhiều Đại sự nên khi nào đó sẽ ghé qua thăm ngươi sau vậy”
“Đệ tử nào dám, nếu biết Hộ pháp sư thúc trở về đã đến ra mắt rồi, nào có chuyện phải để các sư thúc phải phiền lòng như vậy”
“Haha, ta nói ngươi La Phong đó, ngươi năm nay chỉ mới mười bảy tuổi mà làm ta hoang mang quá, rốt cuộc thì ngươi lớn lên như thế nào vậy chứ?… haizz…không cần khách sáo, Hộ pháp sư huynh biết được ngươi mang thiên linh căn nhưng vẫn muốn đầu nhập vào phân đường chúng ta nên rất là coi trọng ngươi đó, nghe bảo ngươi đã gặp được A Nhĩ sư muội?”
“Nguyên sư thúc chê cười rồi, A Nhĩ tỉ…ah…A Nhĩ sư thúc từ lúc căn dặn ta tại đợt khảo hạch đến nay vẫn chưa có liên lạc trở lại, e rằng là cũng mang trên mình nhiệm vụ cấp bách…khụ khụ…”
“Ừm…nghe nói A Nhĩ sư muội là đệ tử chân truyền của Chu Linh các chủ, nếu ngươi đã được nàng chiếu cố thì nên tận lực khai thác. Còn viên đan dược Vấn Lộ Hoàn này lát nữa ngươi cũng nên phục dụng đi, ta phải ghé Mạc Chi đường có chút việc rồi”
“Nguyên sư thúc thong thả”
Trong Ngọc giản mà Nguyên Bình đưa cũng có nhắc đến Vấn Lộ Hoàn, đây đích thực là tiên đan đối với phàm nhân, một viên đan dược nhỏ như hạt nhãn lại có tác dụng loại bỏ phần lớn bệnh tật trên người, giúp cho kẻ tàn phế cũng có thể tìm được sinh cơ. Nhưng Vấn Lộ Hoàn công dụng chính của nó là giúp cho các tu sĩ cải tạo lại gân cốt thể mạch, dẫn đường trùng tu vào Luyện Khí Kỳ cơ sở.
Nhìn đến viên đan dược màu xám tro tròn tròn giống như một viên phân trâu được mấy con bọ tha đi trong rừng, La Phong cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, hắn nắm trong tay khoảng chừng một canh giờ thì nhăn mặt quyết định đem đan dược thả vào mồm một hơi nuốt xuống, liền vòng chân ngồi tại trước hiên nhà phục dụng.
Tuyết rơi càng ngày càng dày đặc, trên mái nhà gỗ đã bắt đầu như phủ lên một lớp áo trắng xinh đẹp, thỉnh thoảng một vài cơn gió rét thổi ngang đem những khóm hoa tuyết tinh mỹ nhẹ rơi lên bờ vai phong trần có phần quạnh quẽ, nét mặt La Phong khẽ nhăn lại như đang phải chịu đựng sự dày vò thống khổ, khắp toàn thân như ngàn vạn mũi tên lăng trì, tại đan điền một dòng khí nóng như đang bùng nổ đem lục phủ ngũ tạng của hắn muốn đốt cháy thành tro tàn.
Hai bàn tay run lên từng đợt yếu ớt, trong cái lạnh giá rét lại một thân ướt đẫm mồ hôi, hắn dường như không thể chịu nổi được nữa liền lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, đâu đó nơi lưng chừng đỉnh Đỗ Phong có hai thân ảnh bạch y hòa lẫn cũng tuyết trắng song song mà đứng, y phục mỏng manh ôm sát lấy thân thể mềm mại uyển chuyển.
Trong ánh trời ảm đạm mà đôi mắt các nàng như tinh hà lấp lánh nhìn xuống dưới chân núi, nơi những ngọn Xoa Man Tử lay động trong gió tuyết.
Cảnh vật lạnh lẽo lại không một chút nào gây nên ảnh hưởng đến hai thân thể yêu kiều, xung quanh các nàng dường như có một luồng lưu linh ngắn trở hàn khí xâm nhập, nhưng tà váy trắng thì nhẹ lất phất như được một nàng gió nâng niu chiều chuộng.
“Sư muội…chúng ta cần nhanh chóng thu lấy một nhánh Xoa Man Tử, nhưng phải hết sức cẩn thận tránh để đệ tử Nguyên Sơn Môn bắt gặp lại phiền phức”
Một thiếu nữ khoảng chừng đôi mươi mấp máy đôi môi mọng nước đỏ thắm như dâu tằm, nhìn sư muội mình một cái rồi điểm chân kéo theo nàng lao xuống chân núi, nơi tọa lạc của Đỗ Cơ đường.
“Sư tỷ…vội gì chứ, chẳng mấy khi được sư phụ mở cửa cho ta ra ngoài, ta còn muốn đi dạo một vòng đây này”
Thiếu nữ sư muội nhìn có chút trẻ hơn, nhưng trên mặt cũng mang vài phần phong tình, chỉ mới mười lăm tuổi mà thân thể đã nảy nở đều đặn, quy mô trên dưới dường như không muốn thua chị kém em so với sư tỷ của mình. Phi thân tại sau lưng sư tỷ mà vẻ mặt non nớt có chút phụng phịu không đành lòng.
“Xung quanh nơi này thì có cỏ khô gì chứ, hẳn là cảnh vật Đông giá lại muốn đi dạo chơi, ngươi rảnh ư…”
“Sư tỷ…ngươi suốt ngày khổ tu như vậy không thấy chán ư, mấy tháng rồi mới được ra ngoài hít khí trời đều bị ngươi làm cho mất hứng rồi đó”
“Nhanh đi…”
Dường như chẳng mảy may để ý lời châm chọc của sư muội, thiếu nữ nhanh chóng đáp xuống mộc gốc Xoa Man Tử, thân cây lớn phải đến hai ba người mới ôm xuể, xem ra là một trong những gốc cây lớn nhất trong mảnh vườn này.
“Sư tỷ…Xoa Man Tử này bên trong thân cây chảy một loại nhựa đỏ như máu, lại là thứ có thể duy trì được Tầm Phiên hỏa, nhưng phải nhất định phải có tuổi thọ trên năm trăm năm mới được ư?”
“Umh…nếu không đạt đủ tuổi thọ như vậy liền khiến cho Tầm Phiên hỏa dao động nhiễu khí, không cách nào có thể phân giải được Chu Hồng thảo cả”
“Ta nghe sư phụ bảo rằng đệ tử Nguyên Sơn Môn cũng dùng cách này để nhóm lên Tầm Phiên hỏa, nhưng hình như công thức pha chế của họ không có mấy thứ như Chu Hồng thảo và Mặc Đỉnh Sa thì phải, cho nên không yêu cầu lắm về tuổi thọ của Xoa Man Tử này”
“Hừm…công thức của bọn họ chỉ là bản nháp đã bị thất bản của Bích Thủy Lưu Nhan mà sư phụ sử dụng, chỉ dăm ba thảo dược đơn giản làm sao có thể tạo nên được công dụng gì chứ, là tự huyễn hoặc mình mà thôi…ngươi đừng có hỏi nữa có được không, đâu có phải lần đầu ngươi đi theo ta chứ, gốc cây này đã linh hóa một vài nhánh ở trên kia, mau mau thu lấy đi, sự phụ chỉ cho chúng ta có một canh giờ thôi đấy”
Thiếu nữ sư muội nghe mấy lời trách móc phàn nàn xem ra đã thành quen rồi, khuôn miệng chúm chím lắc nhẹ thân thể liền đã ở trên cao mấy chục trượng, đem vài nhánh cây lớn bằng cánh tay người chặt bỏ, rồi từ trong bàn tay nhỏ xinh phất ra một ngọn lửa bám vào vết cắt trên thân cây đốt một lượt, chỉ thấy qua hết một nén hương thì tại nơi đó thân cây phân rã bện lại với nhau tạo thành một cái mắt cây có phần khó nhận ra.
Tại bên dưới lúc này thiếu nữ sư tỷ đã chia mấy cái nhành cây này ra thành từng đoạn nhỏ, gọn gàng buộc lại rồi lần lượt đem cất vào túi Giới tử, xong xuôi thì đánh ra một đạo phong nhận thổi bay gió tuyết nhằm xóa bỏ đi các dấu vết, đang định rời đi thì không thấy sư muội mình ở đâu cả mới ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt.
“Sư muội…ngươi…”, thấy xa xa có một thân ảnh chắp tay đứng làm dáng trên nóc căn nhà gỗ liền biết đó chính là vị sư muội ngỗ nghịch, thiếu nữ sư tỷ bất đắc dĩ dẫm chân mấy cái rồi cũng nhanh chóng phi thân đến.
“Sư tỷ xem này…ở đây có người, hẳn là đệ tử Nguyên Sơn Môn…”
“Nhiệm vụ sư phụ phân phó đã ổn thỏa rồi ngươi còn đứng đây làm gì chứ, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ tầng một mà thôi, hắn nằm đó dường như sắp chết lạnh rồi liên quan gì đến ngươi chứ, mau rời khỏi không kẻo cao thủ Nguyên Sơn Môn bắt gặp lại hiểu nhầm ta và ngươi giết hắn…đi đi”
Thiếu nữ sư muội đung đưa cái mông lắc người mấy cái, ánh mắt thích thú chẳng thèm nhìn đến sư tỷ của mình mà đáp xuống bên cạnh bậc thềm đầy tuyết.
“Sư tỷ, lần trước đến còn không có người ở đây cơ đấy, xem ra tên này vừa mới gia nhập Nguyên Sơn Môn thì phải, tu vi thật thấp kém, nhưng sao hắn lại nằm đây nhỉ, hắn vẫn còn thở đây nè…ai bảo với ngươi là hắn đã chết cơ chứ”
Thấy sư muội của mình không những không muốn rời đi mà còn muốn dạo chơi một vòng để khám phá nữa thì thiếu nữ sư tỷ chỉ biết ngao ngán thở dài một hơi, rồi cũng lại bậc thềm ngồi xuống vuốt tóc đảo ánh mắt nhìn lên nhìn xuống, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ mà thôi, nếu có gì thì nàng chỉ cần một chưởng là chẳng phải tiễn hắn đi chầu Diêm vương rồi sao, tranh thủ chút ngồi ngắm tuyết rơi cũng được vậy, bắt đầu mặc kệ sư muội nàng.
“Hừm…chỉ là phục dụng Vấn Lộ Hoàn mà thôi, đã nằm như chó chết thế kia thì còn tu luyện gì chứ…phế vật”
“Sư tỷ…ngươi có phải nặng lời quá không, đâu phải ai cũng có sư phụ kèm cặp sát nút như chúng ta đâu chứ, hắn ở đây chắc buồn lắm nhỉ…ngươi xem, hắn vậy mà là thiên linh căn đây này”
“Thiên linh căn?”, thiếu nữ sư tỷ hơi ngoáy đầu nhìn tên nam tử đang nằm sõng soài ở dưới đất ra vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, không những thế còn là linh căn biến dị nữa, cơ mà không biết là cái dạng gì nữa, thế nào trong đan điền hắn lại chứa đựng mấy dải hắc ảnh trông thật kỳ lạ”
Lúc này thiếu nữ sư tỷ đã đến ngồi bên cạnh sư muội của mình, hai nàng như hai thiên thần tỏa sáng trong màn đêm u tĩnh, bỗng chốc căn nhà gỗ đã thoang thoảng một làn hương thơm kỳ diệu, xóa tan lạnh lẽo cô tịch tại nơi đây.
“Umh…biến dị linh căn ư, rốt cuộc hắn thuộc cái giống gì nhỉ, không phải u minh cũng chẳng phải hắc ám, quỷ vụ…dường như trong dải hắc ảnh còn lốm đốm ẩn chứa lưu tinh Bắc đẩu, thật là kỳ lạ, đúng là trên trời chuyện gì cũng có thể, người như vậy cũng rải rác nằm ở đây một tên sao chứ”
Hai vị thiếu nữ đang đăm chiêu nhìn nhau một trận thì nhìn xuống đã thấy màu tuyết trắng thấp thoáng phản chiếu qua ánh mắt khép hờ của tên thiếu niên, đôi môi mấp máy khẽ gọi.
“Tiên tử…hay là ma nữ…đến đây chiếm lấy ta đi…ư…ư…”
“Bốp…”
Thiếu nữ sư muội vậy mà táng cho La Phong một cái liền thấy hắn lại nằm quay đơ ra bất động.
“Sư muội…mạnh tay dữ vậy?”
“Hứm…mất nết, ta chưa giết hắn là may đấy, cái gì mà ma nữ chứ, sư tỷ, mặc kệ hắn, chúng ta đi…”
“Khích khích…đúng là bại hoại chết người ta, đi thôi…”
Thiếu nữ sư tỷ lúc lắc cái mông lớn một cái rồi điểm chân nhẹ lướt theo gió tuyết, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy tiểu sư muội đã bay lên được một đoạn rồi thế nào lại quay lại đứng cạnh tên thiếu niên kia ra chiều muốn đạp thêm mấy cái, trên môi con lẩm bẩm điều gì.
“Hừm, tiểu tử…hôm nay được diện kiến dung nhan của bổn cô nương xem ra là phúc duyên của ngươi đã tu được chín kiếp mới thành quả, nể mặt ông trời ta lưu cho ngươi một mạng này, cố gắng mà tu luyện cho đàng hoàng kẻo phụ lòng bề trên”
Nói đoạn ném vào giữa ngực La Phong một mảnh ngọc bội sứt mẻ tỏa ra chút ánh lửa lập lòe quang mang đỏ tím, thiếu nữ xinh xắn nhanh chóng khuất dạng lẫn vào trong màn mưa tuyết.