Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 46
Chap 46
Với tốc độ của sự căm hẫn và tốc độ của sự lo lắng…Hai bọn tôi ngay chút phốc cập bến vòng vây bên ngoài khu chợ lớn, quận 5…Một hồi sau, tốp của anh Thắng cùng thằng Hoàng và hơn 20 chiến sĩ khác (hơn 10 xe) đã có mặt.
– ‘anh Thắng…em lo quá’ thằng Long mặt lo lắng đi lại nói với anh Thắng.
– ‘Được rồi, em đừng lo. Thằng Hai lé này anh quen, có gì để anh nói chuyện với nó’ anh Thắng đập vai thằng Long, trấn an.
– ‘Kế hoạch sao hả Hải?’ rồi anh hất mặt nhìn tôi…àh, đôi khi anh hay hỏi ý kiến của tôi…Vì anh nói tôi vạch chiến lược rất hay. Tôi cũng không dám nhận, nhưng anh Thắng nói thì đố ai dám cãi.
– ‘Em đang đợi…anh Đông tới nữa’ tôi cũng không nghĩ ra được gì vào giờ này…Dù gì thì bây giờ, anh Đông là người có quen biết rộng nhất + khả năng ứng biến cao nhất nên tôi chỉ còn hi vọng vào anh Đông.
– ‘Uh…Tất cả dàn xe lui lại ra đằng sau đi’ anh Thắng gật đầu, rồi chỉ huy cho đám đệ lùi xe lại.
Một hồi sau, anh Đông cũng tới. Anh đi với 5 anh nữa, tổng cộng 3 xe…Đều mặc đồ bình thường. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng là người trong ngành giống như anh thôi.
– ‘Bây giờ sao hả anh Đông?’
– ‘Tin mật anh nhận được thì hồi nãy anh kể em nghe rồi. Bây giờ phải vào kiếm thằng Hai lé hỏi thăm thêm thông tin thôi’
– ‘Thế để tôi, dù gì cũng có quen biết’ anh Thắng nói vào…anh Thắng và anh Đông cũng có tí gọi là quen biết…Nhưng nó ở cái ranh giới cũng khá nguy hiểm lắm…tôi cũng không bình luận vào. Nhưng cũng không sao vì một phần anh Thắng cũng gần như giải nghệ…Chỉ chỉ huy đám đệ nếu có vụ gì quá căng thôi.
– ‘Vậy trăm sự nhờ anh đó’ thằng Long nhìn mặt anh Thắng, cầu cứu…chắc nó sốt ruột lắm rồi.
– ‘Uh, bây giờ tất cả đứng đây đợi anh. Anh vào một mình được rồi. Đừng lo, anh quen biết khu này, không sao đâu’ anh quay qua, nhìn tụi tôi rồi nói cho tất cả cùng nghe để an tâm.
– ‘Còn em, báo cho ba của Lan một tin đi’ anh Thắng quay qua nói tiếp với Long…anh cũng khá tâm lý phết.
– ‘Uh nhỉ, em quên mất’ nó luống cuống, móc điện thoại ra…gọi cho ba của Lan.
– ‘Ba của Lan bảo sẽ tới đây ngay’ nó cúp máy rồi nói.
– ‘Ok được rồi. Thôi anh vào đây’
Nói rồi, anh Thắng đi vào sâu khuất phía bên trong khu chợ lớn…Tất cả bọn tôi chỉ đang đứng ở vòng ngoài thôi. Không ai nói gì với nhau, nhưng ai cũng đang giữ một nét mặt rất căng thẳng và tập trung cao độ. Tính ra thì nếu bây giờ có biến thì chắc bọn tôi cũng chống đỡ được…Vì một bên là giang hồ có máu mặt, một bên là hình sự chìm…Khi cả hai cùng hợp lại thì…chắc không thằng ngu nào dám sờ tới đâu.
Anh Đông đang đứng, nói chuyện với những anh trong nhóm của anh Đông…Nghe loáng thoáng thì mấy người này thuộc về bộ phận tình báo ngầm…Cứ như trong mấy bộ phim Hồng Kông tôi hay coi… Mà tôi chỉ nghĩ là phim chứ không bao giờ hình dung ra được là Việt Nam lại có những nhóm người như thế. Quả thật rất gan hùng…vì làm những nghề này…phải nói thật là chết lúc nào không hay.
Phần tôi và Long…Chắc lúc này đã quá hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi…Lan đã bị bắt cóc, đó là sự thật…Không còn hi vọng nào khác để tin vào. Nhìn thằng Long lúc này đã hoảng loạn lắm rồi…Tôi cố trấn an nó, đưa nó thuốc hút…Nhưng cũng không khá khẩm hơn là mấy. Bỗng tôi có tin nhắn…
– ‘Con lợnn ơi, anh vẫn chưa về àh?’
Là em…tôi lại quên khuấy mất đi em. Chỉ vừa xin lỗi em chiều nay thôi…tôi lại đang chuẩn bị làm chuyện có lỗi với em rồi…Cứ như đời đang trêu tôi hay sao ấy…Không cho tôi được giữ đúng lời hứa với em . Nhưng tôi làm sao có thể vì lời hứa với em mà bỏ mặc bạn bè, bỏ mặc mạng sống của một người con gái đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc được…Tôi xin lỗi em, tôi phải phá lệ thêm một lần nữa.
– ‘Heo àh, anh nói em nghe chuyện này…Nhưng em phải thật bình tĩnh’ phá lệ thì phá lệ…tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm Lan cùng anh em…Nhưng tôi cũng sẽ nói thật cho em biết…Vì dù gì chuyện này, trước sau gì em cũng sẽ biết mà thôi.
– ‘Vâng ạh…Có chuyện gì thế anh?’
– ‘Lan bị bắt cóc rồi’
Ngay lập tức, em gọi lại cho tôi…và giọng em rất hốt hoảng…
– ‘Anh…anh nói sao…anh đừng đùa em chứ?’ vâng, em đang rất hốt hoảng…tôi cảm nhận được như thế trong điện thoại.
– ‘Anh đang đi tìm cùng Long, bạn bè, và ba của Lan đây. Chuyện anh sẽ kể sau…Em đừng lo quá…Chắc không sao đâu’ tôi cố trấn an em…Nhưng tôi biết em không lo làm sao được…vì đây là cô bạn thân của em mà.
– ‘Trời ơi…Bột ơi…đừng có chuyện gì nha’ tôi nghe thấy…em bắt đầu khóc rồi…Tội nghiệp em. Thằng khốn nạn nào nghĩ ra cái trò bắt cóc con gái này thật quả đúng không phải là người nữa.
– ‘Thôi… em đừng lo. Anh hứa sẽ tìm được Bột của em nguyên vẹn trở về mà…Em yên tâm’ tôi cố trấn an em lần nữa.
– ‘Dạ…Mà anh cũng phải cẩn thận đó… Anh có chuyện gì thì chắc em….’ Em khóc…rồi em lại bật khóc lớn hơn…Bọn tôi chỉ vừa vui vẻ cách đây vài tiếng đồng hồ thôi mà…Vậy mà giờ đây tôi lại phải nghe em khóc…Đời thật biết cách trêu người nhỉ.
– ‘Thôi…đừng nói bậy…Anh sẽ không sao đâu. Làm sao anh bỏ mặc con heoo của anh được. Thôi nhé…Anh cúp máy đây. Có gì anh sẽ báo cho em’
– ‘Dạ…anh cẩn thận’
Rồi tôi cúp máy…thở dài một tiếng… Trời đang dần se lạnh…Nhưng xung quanh đây…một bầu không khí nóng hừng hực như đang chuẩn bị thiêu đốt mọi thứ…Tất cả đang chờ anh Thắng quay ra…mang tin tốt về.
Mười phút sau…anh Thắng bước ra…vẫn nguyên vẹn…Không có gì xây xát trên người anh. Điều đó cũng dễ hiểu vì anh đã nói đây là chỗ anh quen biết. Bọn tôi bây giờ chỉ còn đợi tin tốt từ anh mang tới.
– ‘Sao…sao rồi anh?’ Long nhìn anh Thắng với ánh mắt hi vọng.
– ‘Bình tĩnh’ anh Thắng đập vai nó.
– ‘Tin của Đông khá đúng, thằng Hai lé cũng đã xác nhận. Hai lé nói thằng đệ của nó khoe rằng bạn của nó nhận được một số tiền sộp để bắt cóc một đứa con gái. Nhưng điều đáng tiếc rằng, thằng này trước đây cũng là lính của thằng Hai lé…Nhưng bản tính mất dạy và phản nên đã bị cho đá ra. Bây giờ thì chính Hai lé cũng không biết nó ở đâu’ từng lời nói của anh Thắng như đang tiếp tay đập tan đi hi vọng lẻ loi của thằng Long.
– ‘Thế…không tìm ra đc sao anh?’ nhưng nó không từ bỏ.
– ‘uh anh chưa nói hết. Nãy giờ Hai lé gọi cho đám đàn em nó dò la tin tức…Nhưng vẫn không biết được thằng này hiện giờ đang ở đâu. Nó tên Tâm điên…Nó ở nay đây mai đó, chẳng ai biết nó ở đâu. Nhưng có một thằng biết nhà mẹ của nó’ đây rồi, tia sáng hi vọng là đây.
– ‘Nhà mẹ thằng đó ở đâu?’ anh Đông hỏi
– ‘xx đường aa quận bình tân’ anh Thắng đáp.
Ngay lập tức, bằng nghiệp vụ và sự quen biết của mình, anh Đông móc ngay ra chiếc điện thoại rồi gọi cho một ai đó.
– ‘Anh Đông đây. Em cho người rà soát, tìm thật kỹ từng ngóc ngách của khu Bình Tân. Đồng thời cử người xuống trinh sát và bao vây kĩ nhà này. Có bất cứ dấu hiệu gì bất thường, liên lạc ngay cho anh. Bây giờ anh sẽ đi xuống dưới đó’ rồi anh cúp máy.
– ‘Vậy bây giờ tất cả đi xuống đó chứ?’ tôi hỏi mọi người
– ‘Đi…anh phải tìm cho ra lẽ cái thằng nào chơi trò tiểu nhân này’ anh Thắng có vẻ cực kì không hài lòng về cái chuyện này.
Và không ai phản đối sau đó…Nên tất cả bọn tôi đều lên xe…và hướng đi đến kì này là…Quận Bình Tân.
Chap 47
Bọn tôi chuẩn bị xuất phát, thì Ba của Lan gọi cho Long. Ông nói ông sẽ không tới đây, mà sẽ đi qua nhà của thằng Minh. Tôi đoán là ông cũng biết chuyện rồi. Long cũng dạ, rồi hứa sẽ cố gắng mọi cách để tìm được Lan…dù chỉ là một tia hi vọng mong manh nhất. Sau đó Long cúp máy, và cơn lốc người chuẩn bị càn quét xuống Quận Bình Tân.
Anh Đông vạch rõ kế hoạch, và bọn tôi phải chia làm hai nhóm. Tôi, anh Đông, cùng một số đồng đội của anh sẽ đi thẳng tới nhà mẹ của thằng Tâm điên, theo địa chỉ mà anh Thắng đưa. Nhóm còn lại gồm thằng Long, Hoàng, anh Thắng và đàn em của anh sẽ tiếp tục rải nhau ra…đi tìm hiểu các khu đất trống bỏ hoang, những địa điểm nghi ngờ ở gần vòng quanh khu vực Bình Tân. Nếu có gì bất thường, sẽ liên lạc với hai người lớn nhất của hai nhóm là anh Đông và anh Thắng. Mọi người đều nhất trí…và bọn tôi bắt đầu rẽ nhóm ra.
Tôi theo sát anh Đông và đồng đội của anh…cập chân tới ngay vòng quanh trước hẽm nhà mẹ của thằng Tâm điên. Đây là một căn nhà sâu trong một căn hẽm nhỏ và tối…xung quanh khá vắng người, vì đây là đường nhỏ. Lính của anh Đông đã bao vây xung quanh khu này từ khi được anh gọi điện chỉ huy.
– ‘Có gì bất thường không?’ anh Đông hỏi.
– ‘Dạ không’ một anh nào đó trả lời…
– ‘Bây giờ, tôi và em này sẽ đi vào trong. Các anh bao vây vòng ngoài, tuyệt đối không được để lọt một ai khả nghi, nếu như thấy vòng quanh đây. Rõ chưa?’
– ‘Dạ rõ’
Và bây giờ, chỉ còn mình tôi và anh Đông tiến thẳng vào sâu trong con hẽm. Hai chúng tôi để xe đầu hẽm và đi bộ…Vì hẽm rất nhỏ, nếu đi xe vào, có biến sẽ không kịp trở tay…Con hẽm rất tối, đôi khi còn có tiếng ễnh ương kêu…Cảm giác rất lạnh và rùng rợn khi bước vào…Tôi nổi da gà từ nãy tới giờ.
– ‘Em sợ àh?’ anh quay qua nhìn tôi cười.
– ‘Dạ hơi hơi’
– ‘Không sao, đừng lo. Có anh và mọi người mà’ anh vỗ vai tôi động viên.
Tôi hít một hơi, lấy lại bình tĩnh sau lời động viên của anh. Rồi tôi nghĩ lại, có lẽ anh Đông nói đúng…Vì anh chuyên những việc như này rồi…anh biết lúc nào nguy hiểm, lúc nào không. Còn tôi thì chỉ là một thằng nhóc gà mờ, mới tập bước ra đời thôi.
Anh Đông và tôi đã đứng trước nhà thằng Tâm điên…Căn nhà tối đèn, rất nhỏ…Cảm giác như chẳng có ai ở nhà vậy. Anh đông gõ cửa.
– ‘Cốc cốc’
Một hồi sau, tôi nghe tiếng lục đục ở trong nhà bật đèn…Rồi tiếng bước chân tiến lại mở cửa…Rất chậm rãi. Sau đó, một giọng nói của một cụ bà đã khá đứng tuổi vọng từ trong nhà ra.
– ‘Tâm…về hả con?’
– ‘Cháu là công an từ bộ phận hình sự của CA thành phố. Phiền bà mở cửa và hợp tác’ anh Đông trả lời.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra. Trước mặt tôi là một bà cụ, đã tầm 70, và một cô gái, khoảng chừng hơn đôi mươi…Cô gái đang một tay dìu bà cụ, một tay mở cửa. Thấy bọn tôi, bà cụ mới ngước lên rồi hỏi…Nhưng có cảm giác bà cụ hình như không thấy bọn tôi thì phải.
– ‘Thằng Tâm…nó lại làm gì hả chú?’
– ‘Theo như tin bọn cháu nhận được thì Tâm đang liên quan tới một vụ bắt cóc thưa bà’
– ‘Trời ơi cái thằng này…Tâm ơi là Tâm…mày không để cho bà mày chết được yên thân hả con’ vậy ra đây là bà của Tâm điên…chứ không phải là mẹ. Vậy còn cô gái kia là…
– ‘Xin lỗi anh. Bà tôi hơi yếu…tôi xin phép dìu bà vào trong. Tôi sẽ ra nói chuyện với anh về anh tôi sau’ giọng cô gái ấy nhẹ nhàng trả lời…theo như cô ta nói thì cô ta là em của Tâm điên.
– ‘Không sao, cô cứ tự nhiên’ anh Đông đáp.
Rồi cô gái nhẹ nhàng đỡ bà cụ vào trong nhà ngồi…Gian nhà thật nhỏ và hẹp…ước chừng bề ngang chỉ khoảng 3-4m…Bên trong thì xụp xệ…Bà cụ ngồi xuống ghế, sau đó vừa khóc vừa than gì đấy. Phần cô gái thì sau đó tiến ra lại trước cổng, tiếp chuyện với bọn tôi.
– ‘Bà tôi già rồi, bà là bà ngoại của tôi và anh Tâm. Mẹ tôi thì bỏ đi biền biệt mấy năm không về rồi. Mà anh Tâm lại làm gì hả anh?’ cô gái nhìn anh Đông rồi hỏi…có cảm giác như không có gì là ngạc nhiên ở cô gái này…Chắc đây không phải là lần đầu nhà cô bị công an gõ cửa.
– ‘Vâng, bọn tôi nhận được tin báo là anh của cô có tham gia vào một vụ bắt cóc một cô gái tầm 16 tuổi. Và hiện giờ thì chúng tôi đang rất cần sự hợp tác của cô. Nếu như cô biết anh của cô hiện giờ đang ở đâu, hãy cho chúng tôi biết.’
– ‘Không giấu gì anh, anh Tâm của tôi chẳng bao giờ ở nhà cả. Lâu lâu lại về, quăng cho tôi và bà một ít tiền rồi lại bỏ đi đâu…Tiền thì không bao nhiêu, nhưng chỉ mang điều xấu về nhà thôi. Tôi cũng chán anh tôi lắm rồi’ cô ta thở dài, quay lưng nhìn bà mình rồi nói tiếp.
– ‘Bà tôi thì thương anh tôi lắm. Nhưng từ ngày anh sa ngã thì bà khóc suốt, bây giờ bà đã bị mù. Tôi thân con gái, đi làm may cho người ta được ít đồng bạc lẻ…Ở quanh quẩn hai bà cháu sống qua ngày’
– ‘Thật sự với anh là tôi cũng không biết hiện giờ anh Tâm ở đâu. Nhưng tôi nghĩ có một người sẽ biết’
– ‘Là ai, cô cứ nói rõ. Chúng tôi rất cần sự hợp tác của cô’
– ‘Anh chờ tôi một lát’ cô gái nói. Rồi đi vào nhà, lấy điện thoại di động ra. Sau đó cô ta gọi một ai đó.
– ‘Anh Thanh àh. Em đói quá, anh mua giúp em một phần cháo được chứ. Mang qua cho em nhé’ sau đó cô ta cúp máy.
– ‘Đây là bạn chí cốt, sát cánh với anh Tâm tôi trong tất cả mọi chuyện. Tôi nghe anh Tâm nói thế. Mà anh này thì cực kì thích tôi, tôi bảo gì cũng làm. Tôi nghĩ anh ta sẽ biết một chút gì đó’
– ‘Rất cảm ơn thông tin và sự hợp tác của cô. Bây giờ khi Thanh tới, cô hãy tiếp chuyện với cậu ta một lát, rồi sau đó để cậu ta đi như bình thường nhé’
– ‘Tôi biết rồi’
– ‘Bây giờ bọn tôi phải ra ngoài để chuẩn bị. Một lần nữa cảm ơn cô và bà.’ anh Đông nói vọng vào trong.
– ‘Àh mà anh này…’ cô ta dường như còn điều gì muốn nói.
– ‘Sao thế cô?
– ‘Anh Tâm dù gì cũng là anh trai tôi…Tôi cũng không muốn điều gì quá tồi tệ xảy ra với anh…hi vọng anh…’
– ‘Tôi hiểu, thưa cô. Nhưng mọi việc đều có luật pháp giải quyết. Cũng còn tuỳ vào việc anh của cô đã và đang làm gì. Thôi chào cô tôi đi’
– ‘Vâng, cảm ơn anh’
Rồi tôi và anh Đông đi ra lại trước hẽm. Anh em của anh Đông vẫn đang đứng đấy, báo lại rằng không có một ai khả nghi qua lại nãy giờ. Anh Đông dặn các anh em rải ra ở các chỗ khác xung quanh đây. Phần tôi và anh Đông, sẽ ngồi ở quán hũ tiếu gõ gần hẽm, để chờ Thanh…nhân vật có thể liên quan mà cô kia đề cập tới.
Tôi và anh tiến tới quán hũ tiếu gõ…Gọi hai tô rồi ngồi ăn như những người dân bình thường. Phải nói là khả năng đóng kịch của anh rất hay…Có vẻ anh đã quen làm việc trong môi trường này. Tôi thì nãy giờ chả biết nói gì… Vì chưa bao giờ lâm vào tình huống này…nên thôi chỉ biết im lặng. Không biết bây giờ, phía bên thằng Long đã sao rồi…đã tìm ra được hi vọng gì chưa nữa.
Và không bao lâu ngoài dự đoán…Một chiếc xe wave xanh chạy tới từ ngoài đường chính vào…và quẹo ngay vào trong hẽm. Bằng kĩ năng nghiệp vụ, anh Đông khẳng định đó chính là Thanh…nhân vật duy nhất bây giờ có thể giúp chúng tôi tìm ra thằng Tâm. Anh liền nhấc điện thoại, thông báo cho anh em vòng ngoài, chuẩn bị hành động ngay sau khi anh ra lệnh. Sau đó, anh và tôi vẫn phải tiếp tục, giả vờ ngồi ăn…Nhưng mắt anh vẫn hướng vào trong hẽm.
Tầm 5 phút sau, chiếc xe wave đó chạy ra, đi theo hướng ngược lại. Ngay lập tức, anh Đông gọi cho đồng đội ở hướng đó, bí mật bám sát và theo dõi chiếc xe wave. Rồi anh đứng dậy, tính tiền ngay, anh leo lên xe, chở tôi đi theo hướng của chiếc xe wave đó. (Lúc này chỉ còn chạy một xe là xe của tôi…Xe của anh đã đưa cho một đồng đội khác. Đi nhiều xe lúc này không hay).
Tôi và anh đã mất dấu chiếc xe wave kia. Nhưng theo tin báo về thì đồng đội của anh vẫn đang bám sát theo chiếc xe đó. Xem ra khả năng tìm được Tâm điên vẫn còn.
Thằng Long gọi cho tôi, tôi nghe máy.
– ‘Bên mày sao rồi?’ nó hỏi.
– ‘Tao và anh Đông mới từ nhà Tâm điên ra. Nó không có ở nhà. Có hi vọng là bạn của nó có thể biết nó ở đâu. Phía anh Đông đang bí mật theo dõi. Bên mày như thế nào rồi?’
– ‘Bọn tao lục tung khắp mọi ngóc ngách rồi, vẫn không có gì. Bây giờ bọn tao phải làm sao? Chẳng biết phải tìm ở đâu nữa?’
– ‘Đám mày và anh Thắng, kiếm một chỗ nào gần hướng lên phía quận 12, đợi tin của tao và anh Đông. Theo tin anh Đông nói thì có thể nó đang hướng về quận 12’
– ‘Ok được rồi’ rồi nó cúp máy.
Sau tôi, đến lượt phía anh Đông có điện thoại.
– ‘Anh nghe, nói đi’
– ‘………’
– ‘Rồi, được rồi. Bây giờ tụi em cứ bao vây vòng ngoài. Chờ lệnh của anh. Anh tới ngay’
Anh Đông cúp máy…Sau đó vội tăng tốc, tôi mới hỏi.
– ‘Sao thế anh? Có tin gì àh?’
– ‘Lính anh nó báo thằng đi xe wave vừa nãy đã quẹo vào một khu đất trống, nhà quy hoạch ở Quận 12. Trong đó có một ngôi nhà thấy có khói bốc ra. Anh nghĩ là đã đi đúng đường rồi’
– ‘May quá’
Tôi cười…Đây có thể là điểm dừng chân cuối cùng của bọn tôi. Mọi thứ dần được sáng tỏ rồi.