Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 45
Chap 15
– ‘Ăn uống no nê chưa tiểu thư’ tôi phán.
– ‘Tạm no…hehe…giờ làm gì nhỉ?’ Lan xoa xoa bụng, tỏ vẻ đã no. Lan cũng tự nhiên phết.
– ‘Bột này, lòi bụng kìaaaa’ Linh quay qua kéo kéo áo Lan xuống.
– ‘Kệ, no thì bảo no. Có sao’
– ‘Bụng trắng quá hen’ Long bỗng …”35”
– ‘Này này, anh nói gì đấy?’ cho mày chết
– ‘Long nó nói bụng em trắng, nhưng mà lòng em đen…haha’ tôi chọc thêm vào.
– ‘2 anh coi chừng tôi đấy…hứ’ nói rồi Lan đứng phóc dậy, đi ra xe đứng chống 1 tay lên yên xe rồi nói.
– ‘Bây giờ qua nhà Sữa học, Sữa nhỉ’
– ‘Uh…’ Linh cười đáp
Tôi dù đã biết từ hôm qua, nhưng hôm nay khi nghe lại như thế, một cảm giác bồn chồn lại xuất hiện. Bồn chồn, tò mò, cộng thêm một chút gì đó…hứng thú. Tôi muốn biết được khoảng không gian riêng của Linh như thế nào…có giống tôi tưởng tượng không. Tôi thì tưởng tượng rằng, với một cô bé như Linh, căn phòng chắc hẳn sẽ rất ngăn nắp, gọn gàng, được bố trí đơn giản nhưng tinh tế, và chắc hẳn là sẽ không lắm màu sắc…Vì qua những lần tiếp xúc với Linh, tôi cảm thấy Linh là một con người như thế, không có quá nhiều màu sắc phức tạp, chỉ một màu duy nhất có thể dành cho Linh: trắng tinh khiết.
Như thường lệ, tôi chở Linh còn Long chở Lan. Tôi chạy trước, Long lả lướt theo sau . Đoạn đường về tầm này hơi đông xe, đi cứ cà nhích cà nhích từng chút một…Tôi pha vài trò với Linh để giết thời gian.
– ‘Sắp được xem phòng của em rồi nha’ tôi cười nói
– ‘Dạ…phòng em đâu có gì đâu’
– ‘Tò mò, để coi, em như vậy, chắc phòng lượm thượm lắm đúng ko?’ tôi vờ hỏi ngược lại suy nghĩ của tôi.
– ‘Hihi, bí mật’ Linh cười rồi quay mặt đi chỗ khác, vẫn cứ cười. Bộ dạng như đang tỏ ra bí mật lắm.
Tôi không hỏi thêm nữa, tôi nhìn Linh như thế là đã thấy đủ vui rồi. Chạy sát đằng sau tôi là ai thì các bạn cũng biết, mà nhìn hai đứa đang nói chuyện rôm rả lắm…haizzz, chắc Long lại sử dụng “chém gió thần chưởng” tuyệt kỹ thất truyền đây mà.
Kẹt xe, mưa gió cũng không ngăn cản được 2 chiếc siêu xe máy này tiến tới nhà của Linh. Bọn tôi thắng trước nhà Linh, và Linh leo xuống mở cửa.
– ‘Mấy anh vô nhà đi’ Linh cười nói sau khi mở cửa.
– ‘Ủa, nhà không có ai hả em?’ tôi thấy nhà tắt đèn nên thắc mắc.
– ‘Dạ, ba mẹ em đi ăn tiệc rồi.’
– ‘Uh, nhà cũng rộng hen’ Long nói.
– ‘Vô đi, đừng đó nhiều chuyện’ dĩ nhiên là không thoát được sự đàn áp mọi lúc của Lan.
Tôi và Long lục đục dắt xe vào nhà của Linh, rồi Linh đóng cửa lại. Nhà của Linh cũng tương đối rộng và lớn, dĩ nhiên là không bằng được căn biệt thự của Lan, nhưng nhà Linh cũng không nhỏ nhắn gì. Phòng khách nằm nay khi bước vào nhà, có một bộ ghế sofa bằng vải đẹp miễn chê, một cái tủ gỗ lớn trang trí khá đẹp, cùng tivi và các thứ này nọ. Có một bức hình lớn được treo ngay phòng khách, trong hình là Linh, mẹ của Linh (tôi đã từng gặp), một người đàn ông đứng tuổi, tôi đoán chắc là ba của Linh…và còn một người nữa…..giống Linh y như đúc.
– ‘Ủa, Sữa, ai mà giống em thế?’ tôi chỉ vào tấm hình thắc mắc.
– ‘Àh…chị sinh đôi với em đấy’ Linh cười mỉm, nụ cười này có vẻ gì đó khác lạ…
– ‘Thế àh…thế mà anh không biết đấy. Thế chị của em đâu?’
– ‘Chị ấy chết rồi’ Lan trả lời giùm Linh. Tôi và Long hết sức ngạc nhiên trước câu nói ấy. Còn Linh, Linh khẽ đứng đó lặng im, không nói gì.
– ‘A…anh xin lỗi, anh không biết’
– ‘Dạ…không sao đâu anh…hì’ Linh nhìn tôi cười, một nụ cười khá buồn.
– ‘Tại …tại sao lại chết thế?’ Long thắc mắc hỏi.
– ‘Anh nhiều chuyện quá đấy’ Lan khẽ lườm.
– ‘Không sao đâu Bột, Linh ổn mà.’ Linh nhìn hình rồi nói.
– ‘Chị ấy là chị song sinh với em. Chị ra trước em. Hai chị em em giống nhau như đúc.
– Thưở còn nhỏ, em thì ít nói, lúc nào cũng im lặng. Ba mẹ kể rằng em cứ như bị câm ấy. Còn chị em thì khác, lúc nào cũng cười vui vẻ, lúc nào cũng làm đủ trò khiến cho cả nhà cười’
– ‘Em lại còn hiền nữa, chị lúc nào cũng bảo vệ em…Ngay cả lúc đó…’
– ‘Lúc đó, tụi em 9 tuổi. Buổi chiều ấy, em đang chơi ở trước cổng, em ngồi chơi với chị…thì có một đám nhóc trong xóm chạy ra, đụng phải em té xuống đường. Tay em lúc đó đang cầm cái kẹp tóc mà mẹ vừa mua cho em lúc sáng, nó văng ra giữa đường. Em ngồi dậy ngay, chạy lại tính lượm cái kẹp tóc thì…’ mắt Linh khẽ rưng rưng. Tội nghiệp, nghe tới đây, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi…Tôi không muốn nghe em kể tiếp nữa, tôi không muốn…không hề muốn.
– ‘Đằng xa có một chiếc xe máy chạy tới ngay chỗ em, và chị…từ trên lòng đường chạy ra xô em…chị cứu em’
– ‘Lúc đó, chị vẫn thở…em sợ lắm…em run…em không nói được gì nữa, em cũng ngất đi…’
– ‘Tỉnh dậy, em thấy mình trong bệnh viện…ba em ngồi cạnh em. Em liền hỏi ba chị đâu rồi? Ba khóc…Ba là người rất kiên cường, mạnh mẽ…nhưng hôm nay ba đã khóc. Ba nói chị đang mổ, hi vọng sẽ qua khỏi…lúc đó em oà khóc…tất cả là lỗi do em…Nếu em không lượm cái kẹp tóc thì đã không như thế.’
– ‘Ba dắt em ra phòng mổ của chị, đứng trước cửa. Mẹ đang đứng đó, chắp tay cầu nguyện…mẹ khóc rất nhiều. Ông bà ngoại em cũng ở đó…mọi người ai cũng khóc hết’
– ‘Rồi chị em được cứu sống. Sống đấy các anh ạh. Bác sĩ đưa chị em vào phòng riêng, rồi nói vẫn có nguy cơ xuất huyết não, phải nằm điều trị đặc biệt’
– ‘Đêm hôm đó, em nằm cạnh bên chị. Em thương chị lắm. Em khóc mãi, khóc mãi. Tay em nắm chặt tay chị. Đến gần sáng, chị mở mắt, quay qua nhìn em. Em vui lắm…’
– ‘Đến sáng, bỗng chị thở gấp, nhịp tim chị đập yếu đi…Em lo lắm, cả nhà em ai cũng khóc, khóc nhiều lắm. Em sợ chị bị gì…’
– ‘Chị cầm tay em, chị cười. Chị nói với em rằng, chúng ta là chị em sinh đôi, chúng ta giống nhau gần như là mọi thứ, chúng ta sinh cùng nhau, nhưng không có nghĩa chúng ta phải chết cùng nhau. Em cố gắng đừng làm cho ba mẹ, ông bà buồn, và hứa với chị là phải cười đi, lúc nào cũng phải cười như chị nè…đó thấy chưa. Không được khóc, nhìn chị nè, cười tươi lên…Em phải làm cho ba mẹ cười vui mỗi ngày đó…Nói rồi, chị nhắm mắt…’ Linh oà khóc nức nở, Lan đứng đó, môi mím lại, tỏ vẻ buồn dữ lắm…Lan kéo Linh vào lòng rồi vỗ vỗ vai. Tôi với Long, 2 thằng đứng nhìn nhau, ai cũng buồn, không ai nói được câu gì. Tại sao đời lắm chuyện không ai ngờ đến như thế? Tại sao…người con gái nào tôi thích cũng có hoàn cảnh bi đát đến như thế? …tôi lắc đầu.
– ‘Kể từ đó đến nay…em giữ lời hứa với chị, cho đến tận bây giờ. Em tập cười, cười nhiều lắm, lúc nào cũng cười. Em cười vì chị, em cười vì em…vì mọi thứ chị làm cho em’ Linh lau nước mắt thật nhanh, nhìn hình, Linh mỉm cười.
Vâng, cuộc sống khắc nghiệt này… không chừa một ai con đường sống cả. Tước đoạt mạng sống một con người thật sự quá dễ dàng. Và tôi không ngờ…cái quy luật đáng sợ này…nó đã…đang…và sẽ…không chừa một ai cả.