Hạng
Hạng N/A, Có 166 lượt xem tháng này
Cô im lặng, mỉm cười – nụ cười rất thật. Không còn là cô giáo nghiêm nghị trước lớp, mà là một người phụ nữ đang yêu, và được yêu. Sâu sắc. Bền bỉ.
Rồi cô Mai Vy khẽ nâng cầm Tuấn Khanh lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu học trò một nụ hôn. Một nụ hôn ướt át như kéo dài bất tận, một nụ hôn cấm kỵ nhưng chứa chan của cô giáo trao cho cậu học trò, mà lại như một người tình trao cho người yêu.
Ngoài cửa sổ, nắng bắt đầu len qua tán lá. Màu vàng nhạt rơi trên vai áo cô Vy, chạm lên tóc Khanh như một dấu ấn ngọt ngào của thời khắc bình yên.
Căn lớp vẫn trống. Nhưng không gian đã đầy.
Đầy những lời chưa nói. Đầy những lần chạm mắt không cần tiếng.