Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 9
Từng vệt nắng bắt đầu chải dài hòa vào từng giọt sương còn khẻ động trên ô kính cửa sổ kia bất giác khẻ giật mình như một thối quen đả hình thành trong tôi, chạy vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ bằng những dòng nước tê buốt lạnh te của buổi sớm, bước nhanh xuống nhà làm một điểm tâm sang cho con nhỏ, và một li café đắng buổi sáng cho tôi, vừa bước xuống nhà thì đả thấy một cảnh tượng khá là bất ngờ, bất ngờ là con nhỏ thức sớm hơn cả tôi,. Và nhất là nhỏ đang làm đồ ăn sáng, một chút rợn người bắt đầu len lõi trong tôi, nhỏ mang cái tập dề trước, con mèo ngố thì cứ quấn lấy chân nhỏ, dường như khung cảnh này cũng đả từng là những ngày tháng hạnh phúc của tôi thì phải, mối tình đầu của tôi…………………..
Tiếng chim đả bắt đầu ríu rít ngoài kia, dòng người đả bắt đầu bừng tỉnh và hòa vào cái sự phồn hoa của cái thành phố này, chen chút, nhộn nhịp, xô đẩy là những thứ mà tôi nhận thấy và hiểu ra ở nơi đây. Nơi đây có tiền là có quyền thế thôi, chẳng cần bận tâm nhiều. nhưng đó chỉ là đối với những ông lớn thôi, còn mình là dân đen chỉ cần một vợ một con, một công việc đủ tiền để nuôi gia đình , thế là đủ chẳng bận tâm nhiều. quay lại với cái khung cảnh nhẹ nhàng nhưng ấm áp này, dường như nấu ăn rất là khó khăn với nhỏ thì phải, nhiều lần cứ nhẫy dựng lên vì dầu văng trúng người, nhìn mà ngố dể sợ. tôi cũng ngồi lên bàn nhìn cái vẻ vu vơ, ngu ngơ ấy, chỉ thoang thoáng cười và ngặm ngừ tờ báo trên tay chờ đợi. Dường như con nhỏ trong thấy tôi rồi giật mình làm rớt cả cái giá trên tay xuống nền nhà, ơi trời cái con nhỏ này, đợi con nhỏ làm xong chắc chết đói luôn quá. Buông tờ báo xuống bàn tôi đong đưa lại nhìn
– nhìn gì khét rồi kìa – tôi thở dài
– đâu đâu ?? – con nhỏ giật mình
– xích ra coi, để làm cho coi
Con nhỏ xích ra một bên nhường chổ cho tôi, bằng kinh ngiệm nấu nướng thiên thu vạn kiếp thì trong vòng 5 phút là xong.
– nhìn gì, pha tôi li café coi – tôi lắc đích sang
– ừ
Con nhỏ lon ton lại cái bình thủy định pha café nhưng thoáng một chút ngại ngùng thì phải
-sao không pha mà còn làm gì nữa thế – tôi quay sang
– hết nước rồi – trời ơi là trời
– vậy bắt nước lên đi – tôi thở dài
– đứng vậy sao làm – con nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ
– rồi làm đi, nhanh ngen trể rồi đó
Tôi lúc lắc con mèo đi ra đằng trước, tựa người ra cái ghế nhìn thoang thoảng dòng người đang chạy lân la ngoài kia, từng vệt nắng bắt đầu dài hơn, những giọt sương cũng đả được hông khô theo thời gian và lơ lững mình hòa vào từng đám mây xanh ngắt trên kia, đúng là sau khi mưa thì bầu trời lúc nào cũng đẹp nhất. ngồi mân mê với tờ báo công an mà tôi thở dài. Nào là hiếp dâm trẻ con, anh hùng rơm……………..dường như thì một lúc đất nước ta càng biến chất thì phải, nhưng lien quan gì thì cũng từ người dân thôi chứ tại ai đâu?. Nghĩ ngợi lung tung một lúc thì đồ ăn cũng ra, tôi nhâm nhi tách café rồi ăn, đang mâm mi thì con nhỏ ngước lên nhìn rồi quay xuống
– gì thế, có gì thì nói – tôi hỏi
– không gì – nhỏ đáp
– ừ
– ngon không
– tôi làm không lẽ không ngon – thì ra là hỏi thử có ngon không
– ừ
Con nhỏ mặt xụ xuống chắc là thất vọng lắm đây. Nhìn cái mặt ngố ngố ôm con mèo buồn là khiến tôi mắt cười không chịu được. nhâm nhi từng ngụm café đắng cuối cùng vào miệng rồi đứng phắt dậy.
-thôi tôi đi làm, buồn thì chơi với con mèo đi, chiều tôi về – tôi nói
– ừ – cái giọng buồn tênh
– làm ngon lắm đó – tôi nói
– ai hỏi mà trả lời – nhỏ cười khúc khích
– ừ thôi tôi đi
Bước cọc cạch ra ngoài dẫn chiếc xe rồi phi đến chổ làm, thở dài bước vào trong văn phòng thì gặp cái mặt lờ của thằng trưởng phòng đang nói chuyện với con bé mà tôi nói với mấy bác hôm qua.
– chào anh
– ừ chào e
Bước nhẹ chổ bàn làm việc ngả lưng một chút, vừa ngả lưng ra một chút thì nhỏ đó lại ngồi kế bên tôi làm việc, mà mỗi lần con nhỏ này ngồi kế tôi là thằng chó kia nó lại nói này nói nọi
– làm việc đi – thằng chả nói
Tôi lặng thinh không nói lời nào, tiếng đồng hồ vẫn lẵng lặng khẽ vang lên từng tiếng đều đều không ngớt
– công ti mướn anh làm về làm việc chứ không để anh ngồi chơi – thằng đó bắt đầu sồn sồn lên
– còn anh thì làm gì anh, chuyện em làm em biết không cần anh nhắc ok ?
– anh nói thế là gì
– không gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi
Tôi thở khì một cái rồi quay lại với bản kế hoạch, mặc kệ thằng đó đứng đơ ra mắt hầm hầm tôi, thít thì nhích đéo ngán nhá. Tiếng thằng đó vẫn văng vẵng bên tai, tôi bực bội ngước lên nói
– anh làm ơn về chổ dùm em, tiếng anh to quá em không tập trung được
Tôi vừa nói dứt tiếng thì có tiếng cười khúc khích bên cạnh tôi, là con nhỏ. Nói cho mấy bác luôn con bé này tên Trân, khá ngây thơ và trong sáng. Thằng trưởng phòng nhìn tôi lơm lơm, hai ánh mắt đỏ ngầu xăm xăm nhìn tôi.
– tôi sẽ kêu bộ phận nhân sự đuổi việc anh
– tuỳ
Thở dài rồi quay lại với bản kế hoạch đồ sợ, tiếng không gian như lắng xuống, thằng trưởng phòng bước xăm xăm ra cửa làm như là thiếu phân vậy. tôi thì làm công việc của mình, chỉ còn riêng con bé trân nhìn cười khúc khích. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, nên cứ lọc cọc với công việc, thời gian lại khe khẽ trôi qua không ngĩ, lúc này cũng đả 11h trưa, bụng tôi bắt đầu đói cồn cào lên. Ngồi lân lê một lúc chẳng thể chịu nổi định đứng phắt dậy thì
– anh mình đi ăn nha –con bé trân nói
Tiếng chim đả bắt đầu ríu rít ngoài kia, dòng người đả bắt đầu bừng tỉnh và hòa vào cái sự phồn hoa của cái thành phố này, chen chút, nhộn nhịp, xô đẩy là những thứ mà tôi nhận thấy và hiểu ra ở nơi đây. Nơi đây có tiền là có quyền thế thôi, chẳng cần bận tâm nhiều. nhưng đó chỉ là đối với những ông lớn thôi, còn mình là dân đen chỉ cần một vợ một con, một công việc đủ tiền để nuôi gia đình , thế là đủ chẳng bận tâm nhiều. quay lại với cái khung cảnh nhẹ nhàng nhưng ấm áp này, dường như nấu ăn rất là khó khăn với nhỏ thì phải, nhiều lần cứ nhẫy dựng lên vì dầu văng trúng người, nhìn mà ngố dể sợ. tôi cũng ngồi lên bàn nhìn cái vẻ vu vơ, ngu ngơ ấy, chỉ thoang thoáng cười và ngặm ngừ tờ báo trên tay chờ đợi. Dường như con nhỏ trong thấy tôi rồi giật mình làm rớt cả cái giá trên tay xuống nền nhà, ơi trời cái con nhỏ này, đợi con nhỏ làm xong chắc chết đói luôn quá. Buông tờ báo xuống bàn tôi đong đưa lại nhìn
– nhìn gì khét rồi kìa – tôi thở dài
– đâu đâu ?? – con nhỏ giật mình
– xích ra coi, để làm cho coi
Con nhỏ xích ra một bên nhường chổ cho tôi, bằng kinh ngiệm nấu nướng thiên thu vạn kiếp thì trong vòng 5 phút là xong.
– nhìn gì, pha tôi li café coi – tôi lắc đích sang
– ừ
Con nhỏ lon ton lại cái bình thủy định pha café nhưng thoáng một chút ngại ngùng thì phải
-sao không pha mà còn làm gì nữa thế – tôi quay sang
– hết nước rồi – trời ơi là trời
– vậy bắt nước lên đi – tôi thở dài
– đứng vậy sao làm – con nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ
– rồi làm đi, nhanh ngen trể rồi đó
Tôi lúc lắc con mèo đi ra đằng trước, tựa người ra cái ghế nhìn thoang thoảng dòng người đang chạy lân la ngoài kia, từng vệt nắng bắt đầu dài hơn, những giọt sương cũng đả được hông khô theo thời gian và lơ lững mình hòa vào từng đám mây xanh ngắt trên kia, đúng là sau khi mưa thì bầu trời lúc nào cũng đẹp nhất. ngồi mân mê với tờ báo công an mà tôi thở dài. Nào là hiếp dâm trẻ con, anh hùng rơm……………..dường như thì một lúc đất nước ta càng biến chất thì phải, nhưng lien quan gì thì cũng từ người dân thôi chứ tại ai đâu?. Nghĩ ngợi lung tung một lúc thì đồ ăn cũng ra, tôi nhâm nhi tách café rồi ăn, đang mâm mi thì con nhỏ ngước lên nhìn rồi quay xuống
– gì thế, có gì thì nói – tôi hỏi
– không gì – nhỏ đáp
– ừ
– ngon không
– tôi làm không lẽ không ngon – thì ra là hỏi thử có ngon không
– ừ
Con nhỏ mặt xụ xuống chắc là thất vọng lắm đây. Nhìn cái mặt ngố ngố ôm con mèo buồn là khiến tôi mắt cười không chịu được. nhâm nhi từng ngụm café đắng cuối cùng vào miệng rồi đứng phắt dậy.
-thôi tôi đi làm, buồn thì chơi với con mèo đi, chiều tôi về – tôi nói
– ừ – cái giọng buồn tênh
– làm ngon lắm đó – tôi nói
– ai hỏi mà trả lời – nhỏ cười khúc khích
– ừ thôi tôi đi
Bước cọc cạch ra ngoài dẫn chiếc xe rồi phi đến chổ làm, thở dài bước vào trong văn phòng thì gặp cái mặt lờ của thằng trưởng phòng đang nói chuyện với con bé mà tôi nói với mấy bác hôm qua.
– chào anh
– ừ chào e
Bước nhẹ chổ bàn làm việc ngả lưng một chút, vừa ngả lưng ra một chút thì nhỏ đó lại ngồi kế bên tôi làm việc, mà mỗi lần con nhỏ này ngồi kế tôi là thằng chó kia nó lại nói này nói nọi
– làm việc đi – thằng chả nói
Tôi lặng thinh không nói lời nào, tiếng đồng hồ vẫn lẵng lặng khẽ vang lên từng tiếng đều đều không ngớt
– công ti mướn anh làm về làm việc chứ không để anh ngồi chơi – thằng đó bắt đầu sồn sồn lên
– còn anh thì làm gì anh, chuyện em làm em biết không cần anh nhắc ok ?
– anh nói thế là gì
– không gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi
Tôi thở khì một cái rồi quay lại với bản kế hoạch, mặc kệ thằng đó đứng đơ ra mắt hầm hầm tôi, thít thì nhích đéo ngán nhá. Tiếng thằng đó vẫn văng vẵng bên tai, tôi bực bội ngước lên nói
– anh làm ơn về chổ dùm em, tiếng anh to quá em không tập trung được
Tôi vừa nói dứt tiếng thì có tiếng cười khúc khích bên cạnh tôi, là con nhỏ. Nói cho mấy bác luôn con bé này tên Trân, khá ngây thơ và trong sáng. Thằng trưởng phòng nhìn tôi lơm lơm, hai ánh mắt đỏ ngầu xăm xăm nhìn tôi.
– tôi sẽ kêu bộ phận nhân sự đuổi việc anh
– tuỳ
Thở dài rồi quay lại với bản kế hoạch đồ sợ, tiếng không gian như lắng xuống, thằng trưởng phòng bước xăm xăm ra cửa làm như là thiếu phân vậy. tôi thì làm công việc của mình, chỉ còn riêng con bé trân nhìn cười khúc khích. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, nên cứ lọc cọc với công việc, thời gian lại khe khẽ trôi qua không ngĩ, lúc này cũng đả 11h trưa, bụng tôi bắt đầu đói cồn cào lên. Ngồi lân lê một lúc chẳng thể chịu nổi định đứng phắt dậy thì
– anh mình đi ăn nha –con bé trân nói
Comments for chapter "Chương 9"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận