Tóm tắt nội dung
Càng nói thì nhõ lại càng ôm chặt tôi thêm, suốt cả con đường về nhõ cứ ôm chặt lấy tôi cứ như là xa nhau lắm vậy không bằng, hít một hơi thật sâu rồi bỏ cái balo to đùng xuống đất, rốt cuộc thì cũng đã về đến nhà. Quay lại nhìn thì nhõ đã nằm í trên ghế sofa ôm lấy con mèo mập sao bao nhiêu lâu xa cách. Vươn vai vài cái rồi cũng bước lọc cọc lên phòng để tắm. Từng dòng nước lạnh bao phủ lấy tôi, một cảm giác sảng khoái bao bọc lấy cơ thể này, loay hoay một lúc thì cũng bước ra, vừa lao đầu vừa ngơ ngác vì thấy nhõ đang ngồi trên giường lục lội cái balo của tôi.
-cài này là cái gì đây, sò gì mà có trái tim nữa – nhõ nhướng mài hỏi, trên tay đang cầm cái thứ mà nhõ Trân tặng
-vậy lưu niệm chứ gì – tôi đáp
-cho em được không ?
-không được
-sao thế
-của người khác tặng, sao cho được – tôi đáp
-ai tặng ai tặng – nhõ vừa hỏi vừa nhún giường
-Trân – tôi đáp tỉnh bơ
-vậy cơ đấy – nhõ làm mặt lạnh
-sao thế – tôi bước đến gần
-chẳng sao cả
Nhõ chẳng nói gì rồi cứ bước nhanh khỏi phòng tôi, dường như là ghen thì phải hết biết, tôi cứ vậy chẳng thèm giải thích hay xin lỗi cho mệt đâu, vài hôm rồi đâu lại vào đấy thôi đó mà. Pha chút ít café rồi lại ra ban công ngồi như một thói quen, con người nhỏ bé phía dưới chân tôi bước qua, từng người từng người một dưới bóng đêm nhộn nhịp của nơi này, hút thêm vài điếu thuốc nữa rồi cũng kéo màn và đi ngủ. Im lặng đó là thứ âm thanh hiện giờ ở trong căn nhà này, không ồn ào và náo nhiệt như hôm nào, chắc vì hôm nay do nhõ giận tôi nên chẳng thèm quậy phá căn nhà này nữa, vừa bước ngang phòng nhõ ngó vào thì đã thấy nhõ nằm gục trên bàn.