Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 8
Ngồi loay hoay với cái bản kể hoạch mà muốn điên, từng ngụm từng ngụm cà phê đắng ngét được đưa vào miệng, tựa ngả lưng mình ra sau ghế ngĩ ngơi một chút, rút nhẹ một điếu thuốc trong gói ra đưa lên miệng, ‘’ tách ‘’ tiếng bật lữa khẽ vang lên trong không gian im lặng chỉ có tiếng meo meo của con mèo ngố đằng kia cùng với tiếng cười khúc khích với con nhỏ ngồi bên kia, tôi nhìn rồi khẽ cười nhẹ một cái, vừa định cúi mặt xuống làm tiếp thì một ánh mắt hằm hừ nhìn tôi. Tôi ngước đầu lên nhìn con nhỏ hỏi
– gì đó
– hôi thuốc quá
Vừa nói xong con nhỏ chụp lấy điếu thuốc trên miệng tôi rồi dụi vào cái gạt tàn, từ khi con nhỏ đến đây ở mới có một ngày mà những thói quen sinh hoạt của tôi đều bị thay đổi một cách chống mặt. thức sớm, không được hút thuốc…………thở dài rồi quay đầu xuống làm tiếp với cái bản kế hoạch tùm lum.
9h đêm.
Vẫn cái khung cảnh đó tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay ro ro đều đặn, tôi thì cũng thả hồn theo những con số trên tờ giấy, nhỏ thì vẫn lân lê với con mèo ú đằng kia
– ê ôm quài nó chết đó – tôi thở dài
– tào lao làm gì chết – nhỏ hỏi
– thì ở dơ quá nó ngẹt thở chết chứ gì – tôi thở dài
– nói cái gì, ai ở dơ?? – con nhỏ quăng con mèo qua một bên hầm hừ
– ai ở dơ thì tự biết chứ gì – tôi thở dài
Con nhỏ khịt khịt vào người rồi ngớ ra nhìn tôi bậm trợn
– thơm tho đàng quàng có hôi đâu – con nhỏ khều tôi
– thì có ai nói mấy người ở dơ đâu – tôi cười khì
Con nhỏ ngớ ra xấu hổ. tôi thì cười rồi bước ra sau bếp pha them tách café nữa, chắc đêm nay phải làm đến sáng rồi. thở dài nhìn từng giọt café đắng rơi từ cái phin đả phủ màu đen của thứ đó, tiếng đồng hồ vẫn vang lên đều đều không ngĩ, vừa định quay lên thì tay tôi tự động pha thêm một ly sữa nóng rồi bưng ra. Vừa bước ra thì không thấy đâu con mèo cũng mất tiêu luôn, tôi thở dài rồi ngẫm ngĩ. Trời cũng đả khuya chắc đi ngủ rồi còn đâu, con gái thì sau mà thức khuya được, đặt nhẹ cốc sữa xuống bàn rồi uống một ngụm café rồi quay lại với công việc. tiếng mưa lại khẻ rơi ngoài hiên từng giọt từng giọt một, từng ánh sang yếu ớt của những vệt sáng trên bầu trời đen đuốt kia giờ cũng đả tắt, tất cả khung cảnh trên đó chỉ là một khung cảnh xám xịt lạnh người . khẻ bật lữa một điếu thuốc nhưng lại thấp thoảng lo sợ, không biết sợ chuyện gì, chắc là sợ con nhỏ thấy rồi tịt thu cả gối, ngĩ đến cái gương mặt ngơ ngơ ngác ngác ôm con mèo ngố là mắt cười, giờ chắc ôm con mèo đó ngủ rồi còn đâu. Nhớ đến một chút rồi cũng quay lại công việc mặc cho những hạt mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên kia. Lẹp bẹp tiếng bước chân ngày một lớn. két……..cánh cửa sắt mở ra một người con gái với thân hình ướt sủng bước vào, ơ cái con nhỏ này đi đâu giờ này vậy trời. tôi nhanh chân chạy ra cửa đưa cái khăn cho con nhỏ rồi khóa cửa lại.
– đi đâu giờ này vậy, có biết mưa to không – tôi gặn hỏi
– mua đồ – con nhỏ run run nói
– đồ gì sang mai mua không được à – tôi ngiêm giọng hỏi
– hỏi nhiều làm gì
– ok không hỏi, lên lầu tắm đi, để lâu bệnh rồi xuống đây
Con nhỏ gật đầu rồi chạy nhanh lên phòng, còn tôi thì đứng ngơ ra lo lắng, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại lo lắng cho con nhỏ đó như vậy. chỉ là một người con gái trong sự lỗi lầm thôi. Chỉ là một cô bé mới lớn thôi. Không phải mẫu người mày đâu , tôi tự nói với long mình như vậy
15 phút sau
Nhỏ bước lẹp bẹp xuống dưới nhà định bước ra sau bếp kím cái gì đó uống thì tôi ngước lên nhìn nói
– tôi pha rồi lại đây
Con nhỏ bước chầm chậm lại trên tay thì ôm con mèo ngố bước đi thủng thẳng lại người xuống tay thì cằm cái khăn lao lao cái đầu trong khô tóc, tôi đẩy nhẹ ly sữa mới làm lại đưa qua cho con nhỏ, con nhỏ đưa nhẹ nhàng lên uống rồi thở phù phù
– nóng quá – con nhỏ thở hồng hộc
– từ từ thôi nóng đó – tôi khều
– giờ mới nói – nhỏ lườm tôi
– ai kêu gấp quá chi – tôi thở dài
– tại lạnh
– mà đi mua gì mà trời mưa lúc này – tôi hỏi
– hỏi chi, nhiều chuyện – con nhỏ vênh mặt
– ừ
– ừ
– ừ
– ừ gì mà ừ
– thì ừ chứ cái gì đi ngủ đi khuya rồi
– không thích
– ừ vậy thôi
Tôi lại quay lại với công việc của mình bỏ mặt con nhỏ ngồi chơi với con mèo
11h đêm trời vẫn đổ mưa
– đi ngủ coi 11h rồi
– không
– ăn cái gì mà lì quá vậy
– ăn cơm
– ăn cơm hay ăn…(…)
– nói gì đó – con nhỏ trợn mắt
– không gì – tôi bụm miệng cười
– oa oa….đi ngủ – con nhỏ đứng dậy rồi ôm con mèo thủng thẳng lên
– đi đi cho yên nhà yên cửa
Tưỡng chừng mọi chuyện cũng đả qua nhưng do câu nói đó tôi tí nữa ăn nguyên cái gối vào đầu, cười nhẹ rồi làm công việc cho đến sáng mặc kệ mưa rơi ngoài kia, và một niềm hạnh phúc đang lớn dần trong tôi…………..
– gì đó
– hôi thuốc quá
Vừa nói xong con nhỏ chụp lấy điếu thuốc trên miệng tôi rồi dụi vào cái gạt tàn, từ khi con nhỏ đến đây ở mới có một ngày mà những thói quen sinh hoạt của tôi đều bị thay đổi một cách chống mặt. thức sớm, không được hút thuốc…………thở dài rồi quay đầu xuống làm tiếp với cái bản kế hoạch tùm lum.
9h đêm.
Vẫn cái khung cảnh đó tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay ro ro đều đặn, tôi thì cũng thả hồn theo những con số trên tờ giấy, nhỏ thì vẫn lân lê với con mèo ú đằng kia
– ê ôm quài nó chết đó – tôi thở dài
– tào lao làm gì chết – nhỏ hỏi
– thì ở dơ quá nó ngẹt thở chết chứ gì – tôi thở dài
– nói cái gì, ai ở dơ?? – con nhỏ quăng con mèo qua một bên hầm hừ
– ai ở dơ thì tự biết chứ gì – tôi thở dài
Con nhỏ khịt khịt vào người rồi ngớ ra nhìn tôi bậm trợn
– thơm tho đàng quàng có hôi đâu – con nhỏ khều tôi
– thì có ai nói mấy người ở dơ đâu – tôi cười khì
Con nhỏ ngớ ra xấu hổ. tôi thì cười rồi bước ra sau bếp pha them tách café nữa, chắc đêm nay phải làm đến sáng rồi. thở dài nhìn từng giọt café đắng rơi từ cái phin đả phủ màu đen của thứ đó, tiếng đồng hồ vẫn vang lên đều đều không ngĩ, vừa định quay lên thì tay tôi tự động pha thêm một ly sữa nóng rồi bưng ra. Vừa bước ra thì không thấy đâu con mèo cũng mất tiêu luôn, tôi thở dài rồi ngẫm ngĩ. Trời cũng đả khuya chắc đi ngủ rồi còn đâu, con gái thì sau mà thức khuya được, đặt nhẹ cốc sữa xuống bàn rồi uống một ngụm café rồi quay lại với công việc. tiếng mưa lại khẻ rơi ngoài hiên từng giọt từng giọt một, từng ánh sang yếu ớt của những vệt sáng trên bầu trời đen đuốt kia giờ cũng đả tắt, tất cả khung cảnh trên đó chỉ là một khung cảnh xám xịt lạnh người . khẻ bật lữa một điếu thuốc nhưng lại thấp thoảng lo sợ, không biết sợ chuyện gì, chắc là sợ con nhỏ thấy rồi tịt thu cả gối, ngĩ đến cái gương mặt ngơ ngơ ngác ngác ôm con mèo ngố là mắt cười, giờ chắc ôm con mèo đó ngủ rồi còn đâu. Nhớ đến một chút rồi cũng quay lại công việc mặc cho những hạt mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên kia. Lẹp bẹp tiếng bước chân ngày một lớn. két……..cánh cửa sắt mở ra một người con gái với thân hình ướt sủng bước vào, ơ cái con nhỏ này đi đâu giờ này vậy trời. tôi nhanh chân chạy ra cửa đưa cái khăn cho con nhỏ rồi khóa cửa lại.
– đi đâu giờ này vậy, có biết mưa to không – tôi gặn hỏi
– mua đồ – con nhỏ run run nói
– đồ gì sang mai mua không được à – tôi ngiêm giọng hỏi
– hỏi nhiều làm gì
– ok không hỏi, lên lầu tắm đi, để lâu bệnh rồi xuống đây
Con nhỏ gật đầu rồi chạy nhanh lên phòng, còn tôi thì đứng ngơ ra lo lắng, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại lo lắng cho con nhỏ đó như vậy. chỉ là một người con gái trong sự lỗi lầm thôi. Chỉ là một cô bé mới lớn thôi. Không phải mẫu người mày đâu , tôi tự nói với long mình như vậy
15 phút sau
Nhỏ bước lẹp bẹp xuống dưới nhà định bước ra sau bếp kím cái gì đó uống thì tôi ngước lên nhìn nói
– tôi pha rồi lại đây
Con nhỏ bước chầm chậm lại trên tay thì ôm con mèo ngố bước đi thủng thẳng lại người xuống tay thì cằm cái khăn lao lao cái đầu trong khô tóc, tôi đẩy nhẹ ly sữa mới làm lại đưa qua cho con nhỏ, con nhỏ đưa nhẹ nhàng lên uống rồi thở phù phù
– nóng quá – con nhỏ thở hồng hộc
– từ từ thôi nóng đó – tôi khều
– giờ mới nói – nhỏ lườm tôi
– ai kêu gấp quá chi – tôi thở dài
– tại lạnh
– mà đi mua gì mà trời mưa lúc này – tôi hỏi
– hỏi chi, nhiều chuyện – con nhỏ vênh mặt
– ừ
– ừ
– ừ
– ừ gì mà ừ
– thì ừ chứ cái gì đi ngủ đi khuya rồi
– không thích
– ừ vậy thôi
Tôi lại quay lại với công việc của mình bỏ mặt con nhỏ ngồi chơi với con mèo
11h đêm trời vẫn đổ mưa
– đi ngủ coi 11h rồi
– không
– ăn cái gì mà lì quá vậy
– ăn cơm
– ăn cơm hay ăn…(…)
– nói gì đó – con nhỏ trợn mắt
– không gì – tôi bụm miệng cười
– oa oa….đi ngủ – con nhỏ đứng dậy rồi ôm con mèo thủng thẳng lên
– đi đi cho yên nhà yên cửa
Tưỡng chừng mọi chuyện cũng đả qua nhưng do câu nói đó tôi tí nữa ăn nguyên cái gối vào đầu, cười nhẹ rồi làm công việc cho đến sáng mặc kệ mưa rơi ngoài kia, và một niềm hạnh phúc đang lớn dần trong tôi…………..
Comments for chapter "Chương 8"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận