Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 69
Em từng hỏi tôi
-Anh đã bao giờ giành trọn một cuộc đời để yêu ai chưa ?
Hơi ngỡ ngàng nhưng rồi một hồi tôi cũng trả lời
-Tất nhiên là có rồi, anh đang giành trọn một đời để yêu em đây.
Một vài nét buồn trên gương mặt em hiện rõ, em biết và tôi cũng biết rằng câu nói vừa nãy cũng chỉ là dối trá. Tôi chưa bao giờ giành trọn một đời để yêu thương ai cả, những người con gái đã từng đi qua cuộc đời này cũng biết điều đó, họ nhìn được từng bước chân họ bước trên con đường dài họ đã bước, và họ hiểu rằng những bước chân ấy sẽ sớm phai thôi vì con đường họ bước là con đường đời của tôi.
Trời vẫn mưa, đã 3 ngày mưa rơi rí rắt ngoài hiên, mưa mùa hạ là thế chẳng bao giờ dứt. Mưa cứ rơi và lại mang nỗi buồn về nơi này, ngồi đong đưa trên sofa thưởng thức từng vị café đắng trên môi. Ngoài kia từng dòng người lang thang dưới cơn mưa buồn, họ cố đứng nép vào từng mái hiên để tránh đi những giọt mưa phảng phất. Tuyền ngồi đối diện nhìn tôi, em cứ nhìn tôi một lúc thật lâu rồi mĩm.
-Sao cứ nhìn anh rồi cười thế, mặt anh dính lọ à ? – tôi quay sang hỏi
-Đâu có lọ gì đâu, tại nhìn mắc cười vậy thôi à. – em đáp dứt câu rồi đứng dậy đi xuống phía nhà bếp
Em đi bỏ lại tôi sự ngờ vực về nụ cười mĩm ấy, dòng suy nghĩ đi qua một lúc rồi cũng lại biến mất. Một hồi lâu Tuyền lại bước ra với ly sữa nóng còn nghi ngút khói phía trên tay, tôi cũng chẳng để ý lắm nên cứ tiếp tục đưa mắt nhìn theo từng hạt mưa đang rơi phía trước.
-Nè anh uống đi, uống cái này cho nó ấm bụng – em đưa ly sữa qua cho tôi
-Thôi em uống đi, ly café anh vẫn còn – tôi vừa đáp vừa bâng quơ nhìn lên trần nhà
-Giờ có nghe em không ? – em đặt ly sữa cái cạch xuống bàn rồi chống nạnh nhìn tôi
-Không – tôi đáp tỉnh bơ
Thế là chưa kịp chuẩn bị gì thì em đã lao vào cào cấu cắn xé tôi không thương tiếc, đùa giỡn với nhau một lúc lâu thì em lại nằm gọn trong vòng tay tôi, mái tóc nhẹ bồng bềnh đong đưa trong từng cơn gió se lạnh, tiếng mưa còn ầm ỉ phía bên ngoài, bất chợt em ôm chặt tôi rồi lại cười.
-Em cười gì thế ? – tôi lại tiếp tục hỏi cái câu mà lúc nãy vẫn chưa được câu trả lời.
-Anh lạ thế, em vui thì em cười có cái gì đâu mà cứ hỏi hoài. – em cau có nhìn tôi, đôi má đỏ hồng lên
-Thì anh thấy em cười hoài nên lấy làm lạ nên hỏi vậy thôi mà, có gì đâu mà làm cái mặt xấu lên rồi – tôi cười rồi xoa xoa lấy hông em
-Ơ nói ai mặt xấu thế, mặt em là đẹp nhất trên thế giới này nha, không có như cái mặt mâm mấy người đâu – em đáp rồi lại vặn vẹo hai gò má tôi
……………………………………………………………………………………………..
Vẫn đang ngồi linh tinh với em một lúc thì Nga đến. Vẫn cái hình bóng quen thuộc ngày ngày bên tôi nhưng đó chỉ là lúc trước thôi, bây giờ thì giữa tôi và Nga cũng đã có một khoảng cách rồi. Cả hai cũng biết có những thứ không phải bản thân mình muốn là được. Vừa thấy Nga đến thì Tuyền đã giục tôi chạy ra mở cửa cho em vào. Thế là mặc kệ trời vẫn còn đang mưa tôi phi ra mở cổng, vừa nhìn thấy tôi thì Nga đã nở một nụ cười.
-Em vào nhà trước đi, để anh dắt xe vào. – tôi thúc em vào trước
Em chẳng nói gì rồi chạy một mạch vào trong bỏ lại tôi vẫn cái cục sắt hơn trăm ký này, sau một hồi hì hục ngoài mưa thì tôi cũng vào đến nhà, cả người thì vừa lạnh vừa ướt.
-Anh ngồi xuống đi để em lau cho – Nga tiến đến với cái khăn tắm trên tay
-Thôi để anh tự lao được rồi, mà mưa to thế này sao lại dằm mưa đến thế ? – tôi vừa lau vừa hỏi
-Nhớ hai người nên đến thăm không được à ? – em quay lại cười tít mắt với Tuyền
-Đợi tạnh mưa rồi đến không được sao, mưa thế này không sợ bệnh à ?
-Anh cứ khéo lo – em cười đáp
Bỏ lại hai cô nàng tôi bước lên phòng thay đồ để không bị cảm lạnh, từng bước trên nặng trỉu trên nền bậc thang lạnh buốt.
Mưa cứ thế vẫn rơi, rời hoài, rơi mãi chẳng dứt. Cả bầu trời từ một gam màu xám xịt lúc chiều giờ đã thành màu đen, đêm đến rồi, từng ánh đèn cô quạnh dưới cơn mưa đã gợi lên một chút buồn khi ai đi qua nó. Từng ngóc ngách ngoài phố bây giờ chẳng còn gì ngoài tiếng mưa buồn da diết, phía bên trong căn nhà kiên cố này cũng vậy, một bầu không khí im lặng lạ thường, mọi ngày khi có hai cô nàng này trong nhà thì cả nhà lại rộn ràng lên chứ đâu có im lặng như ngày hôm nay, đâu đó trong căn phòng chỉ còn tiếng xì xào nhỏ to của những cánh lá đang bị gió cuốn đi. Đồng hồ treo trên tường vẫn quay đều, và tôi vẫn ngồi đó chẳng khác gì so với hai tiếng trước. Bản thân tôi cũng chẳng biết rằng mình đang cố nhìn gì, cố tìm gì ngoài con phố buồn kia, hay lại đang cố gợi lại những ngày mưa trong quá khứ buồn bã.
-Anh vào ngủ đi trời đã khuya rồi – tiếng Nga vọng lại từ đằng sau
-Tuyền ngủ rồi hả em ? – tôi quay lại hỏi
-Dạ, nó ngủ rồi, anh cũng nên ngủ đi.
-Em mệt thì ngủ trước đi, tí anh ngủ sau. – tôi đáp
-Thế em ngồi ở đây vậy – em ngồi phịch xuống bên cạnh tôi
Em tựa đầu vào bờ vai tôi, đôi mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó mà tôi không biết, bầu không khí lại tiếp tục trùng xuống sau vài câu nói. Tôi đưa tay ôm nhẹ lấy em, em chỉ cười rồi không nói gì, cũng đả lâu rồi cả hai chúng tôi mới được ngồi cạnh nhau như thế này, dường như hôm nay cái khoảng cách củ cũng đả hơi lu mờ đi một chút so với mọi ngày. Bất chợt em hỏi:
-Người phụ nữ hôm trước đến nói chuyện với anh là tình cũ phải không – em nhìn thẳng vào mắt tôi
-Ừ đúng vậy – sau một hồi lãng tránh câu hỏi nhưng cuối cũng vẫn trả lời.
-Sao em lại hỏi như vậy ? – tôi hỏi tiếp
-Tại vì khi em thấy có nỗi buồn trong mắt hai người thôi. – em đáp rồi lại nhìn xa xăm
-Ừ chắc vậy – tôi thở dài rồi đáp
-Có phải anh buồn từ hôm ấy đến giờ không ? – em lại tiếp tục xoáy vào nỗi buồn trong tôi
-Ừ cũng có một chút buồn
-Một chút mấy sợ, em thấy trong mắt anh có nỗi buồn một cục bự chà bá luôn – em đưa tay ôm trọn lấy không gian
-Ừ một cục chà bá – trước câu nói ấy tôi không thế nào mà kiềm chế được mà cười thả ga
Không gian lại trùng xuống, và tôi lại bắt đầu kể, kể lại cái khoảng thời gian ấy, cái khoảng thời gian tôi còn là một thằng học sinh loắt choắt yêu cô giáo của mình. Em ngồi đó im lặng lắng nghe tôi nói, em chẳng hề phàn nàn gì cả, em cứ ngồi đó mà nghe tôi kể nghe tôi trút muộn phiền dù em chưa bao giờ đá động về câu truyện này.
Đồng hồ cũng đả điểm 11h đêm, từng ngọn đèn rốt cuộc cũng đả tắt, em nằm xuống cạnh tôi, đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy tôi, em cười thật tươi để che giấu nỗi buồn trong đôi mắt ấy, có lẽ tôi lại làm tổn thương em nữa rồi, ai lại đời nào đi kể chuyện tình buồn của bản thân mình cho người tình của mình chứ. Em nằm đó đôi mắt lim dim một hồi lâu rồi cũng ngủ, em bỏ lại tôi, bỏ lại những câu truyện buồn còn dang dỡ để tôi gặm nhắm nỗi cô đơn.
-Anh đã bao giờ giành trọn một cuộc đời để yêu ai chưa ?
Hơi ngỡ ngàng nhưng rồi một hồi tôi cũng trả lời
-Tất nhiên là có rồi, anh đang giành trọn một đời để yêu em đây.
Một vài nét buồn trên gương mặt em hiện rõ, em biết và tôi cũng biết rằng câu nói vừa nãy cũng chỉ là dối trá. Tôi chưa bao giờ giành trọn một đời để yêu thương ai cả, những người con gái đã từng đi qua cuộc đời này cũng biết điều đó, họ nhìn được từng bước chân họ bước trên con đường dài họ đã bước, và họ hiểu rằng những bước chân ấy sẽ sớm phai thôi vì con đường họ bước là con đường đời của tôi.
Trời vẫn mưa, đã 3 ngày mưa rơi rí rắt ngoài hiên, mưa mùa hạ là thế chẳng bao giờ dứt. Mưa cứ rơi và lại mang nỗi buồn về nơi này, ngồi đong đưa trên sofa thưởng thức từng vị café đắng trên môi. Ngoài kia từng dòng người lang thang dưới cơn mưa buồn, họ cố đứng nép vào từng mái hiên để tránh đi những giọt mưa phảng phất. Tuyền ngồi đối diện nhìn tôi, em cứ nhìn tôi một lúc thật lâu rồi mĩm.
-Sao cứ nhìn anh rồi cười thế, mặt anh dính lọ à ? – tôi quay sang hỏi
-Đâu có lọ gì đâu, tại nhìn mắc cười vậy thôi à. – em đáp dứt câu rồi đứng dậy đi xuống phía nhà bếp
Em đi bỏ lại tôi sự ngờ vực về nụ cười mĩm ấy, dòng suy nghĩ đi qua một lúc rồi cũng lại biến mất. Một hồi lâu Tuyền lại bước ra với ly sữa nóng còn nghi ngút khói phía trên tay, tôi cũng chẳng để ý lắm nên cứ tiếp tục đưa mắt nhìn theo từng hạt mưa đang rơi phía trước.
-Nè anh uống đi, uống cái này cho nó ấm bụng – em đưa ly sữa qua cho tôi
-Thôi em uống đi, ly café anh vẫn còn – tôi vừa đáp vừa bâng quơ nhìn lên trần nhà
-Giờ có nghe em không ? – em đặt ly sữa cái cạch xuống bàn rồi chống nạnh nhìn tôi
-Không – tôi đáp tỉnh bơ
Thế là chưa kịp chuẩn bị gì thì em đã lao vào cào cấu cắn xé tôi không thương tiếc, đùa giỡn với nhau một lúc lâu thì em lại nằm gọn trong vòng tay tôi, mái tóc nhẹ bồng bềnh đong đưa trong từng cơn gió se lạnh, tiếng mưa còn ầm ỉ phía bên ngoài, bất chợt em ôm chặt tôi rồi lại cười.
-Em cười gì thế ? – tôi lại tiếp tục hỏi cái câu mà lúc nãy vẫn chưa được câu trả lời.
-Anh lạ thế, em vui thì em cười có cái gì đâu mà cứ hỏi hoài. – em cau có nhìn tôi, đôi má đỏ hồng lên
-Thì anh thấy em cười hoài nên lấy làm lạ nên hỏi vậy thôi mà, có gì đâu mà làm cái mặt xấu lên rồi – tôi cười rồi xoa xoa lấy hông em
-Ơ nói ai mặt xấu thế, mặt em là đẹp nhất trên thế giới này nha, không có như cái mặt mâm mấy người đâu – em đáp rồi lại vặn vẹo hai gò má tôi
……………………………………………………………………………………………..
Vẫn đang ngồi linh tinh với em một lúc thì Nga đến. Vẫn cái hình bóng quen thuộc ngày ngày bên tôi nhưng đó chỉ là lúc trước thôi, bây giờ thì giữa tôi và Nga cũng đã có một khoảng cách rồi. Cả hai cũng biết có những thứ không phải bản thân mình muốn là được. Vừa thấy Nga đến thì Tuyền đã giục tôi chạy ra mở cửa cho em vào. Thế là mặc kệ trời vẫn còn đang mưa tôi phi ra mở cổng, vừa nhìn thấy tôi thì Nga đã nở một nụ cười.
-Em vào nhà trước đi, để anh dắt xe vào. – tôi thúc em vào trước
Em chẳng nói gì rồi chạy một mạch vào trong bỏ lại tôi vẫn cái cục sắt hơn trăm ký này, sau một hồi hì hục ngoài mưa thì tôi cũng vào đến nhà, cả người thì vừa lạnh vừa ướt.
-Anh ngồi xuống đi để em lau cho – Nga tiến đến với cái khăn tắm trên tay
-Thôi để anh tự lao được rồi, mà mưa to thế này sao lại dằm mưa đến thế ? – tôi vừa lau vừa hỏi
-Nhớ hai người nên đến thăm không được à ? – em quay lại cười tít mắt với Tuyền
-Đợi tạnh mưa rồi đến không được sao, mưa thế này không sợ bệnh à ?
-Anh cứ khéo lo – em cười đáp
Bỏ lại hai cô nàng tôi bước lên phòng thay đồ để không bị cảm lạnh, từng bước trên nặng trỉu trên nền bậc thang lạnh buốt.
Mưa cứ thế vẫn rơi, rời hoài, rơi mãi chẳng dứt. Cả bầu trời từ một gam màu xám xịt lúc chiều giờ đã thành màu đen, đêm đến rồi, từng ánh đèn cô quạnh dưới cơn mưa đã gợi lên một chút buồn khi ai đi qua nó. Từng ngóc ngách ngoài phố bây giờ chẳng còn gì ngoài tiếng mưa buồn da diết, phía bên trong căn nhà kiên cố này cũng vậy, một bầu không khí im lặng lạ thường, mọi ngày khi có hai cô nàng này trong nhà thì cả nhà lại rộn ràng lên chứ đâu có im lặng như ngày hôm nay, đâu đó trong căn phòng chỉ còn tiếng xì xào nhỏ to của những cánh lá đang bị gió cuốn đi. Đồng hồ treo trên tường vẫn quay đều, và tôi vẫn ngồi đó chẳng khác gì so với hai tiếng trước. Bản thân tôi cũng chẳng biết rằng mình đang cố nhìn gì, cố tìm gì ngoài con phố buồn kia, hay lại đang cố gợi lại những ngày mưa trong quá khứ buồn bã.
-Anh vào ngủ đi trời đã khuya rồi – tiếng Nga vọng lại từ đằng sau
-Tuyền ngủ rồi hả em ? – tôi quay lại hỏi
-Dạ, nó ngủ rồi, anh cũng nên ngủ đi.
-Em mệt thì ngủ trước đi, tí anh ngủ sau. – tôi đáp
-Thế em ngồi ở đây vậy – em ngồi phịch xuống bên cạnh tôi
Em tựa đầu vào bờ vai tôi, đôi mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó mà tôi không biết, bầu không khí lại tiếp tục trùng xuống sau vài câu nói. Tôi đưa tay ôm nhẹ lấy em, em chỉ cười rồi không nói gì, cũng đả lâu rồi cả hai chúng tôi mới được ngồi cạnh nhau như thế này, dường như hôm nay cái khoảng cách củ cũng đả hơi lu mờ đi một chút so với mọi ngày. Bất chợt em hỏi:
-Người phụ nữ hôm trước đến nói chuyện với anh là tình cũ phải không – em nhìn thẳng vào mắt tôi
-Ừ đúng vậy – sau một hồi lãng tránh câu hỏi nhưng cuối cũng vẫn trả lời.
-Sao em lại hỏi như vậy ? – tôi hỏi tiếp
-Tại vì khi em thấy có nỗi buồn trong mắt hai người thôi. – em đáp rồi lại nhìn xa xăm
-Ừ chắc vậy – tôi thở dài rồi đáp
-Có phải anh buồn từ hôm ấy đến giờ không ? – em lại tiếp tục xoáy vào nỗi buồn trong tôi
-Ừ cũng có một chút buồn
-Một chút mấy sợ, em thấy trong mắt anh có nỗi buồn một cục bự chà bá luôn – em đưa tay ôm trọn lấy không gian
-Ừ một cục chà bá – trước câu nói ấy tôi không thế nào mà kiềm chế được mà cười thả ga
Không gian lại trùng xuống, và tôi lại bắt đầu kể, kể lại cái khoảng thời gian ấy, cái khoảng thời gian tôi còn là một thằng học sinh loắt choắt yêu cô giáo của mình. Em ngồi đó im lặng lắng nghe tôi nói, em chẳng hề phàn nàn gì cả, em cứ ngồi đó mà nghe tôi kể nghe tôi trút muộn phiền dù em chưa bao giờ đá động về câu truyện này.
Đồng hồ cũng đả điểm 11h đêm, từng ngọn đèn rốt cuộc cũng đả tắt, em nằm xuống cạnh tôi, đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy tôi, em cười thật tươi để che giấu nỗi buồn trong đôi mắt ấy, có lẽ tôi lại làm tổn thương em nữa rồi, ai lại đời nào đi kể chuyện tình buồn của bản thân mình cho người tình của mình chứ. Em nằm đó đôi mắt lim dim một hồi lâu rồi cũng ngủ, em bỏ lại tôi, bỏ lại những câu truyện buồn còn dang dỡ để tôi gặm nhắm nỗi cô đơn.
Dễ thương quá, mưa Sài Gòn bất chợt
Hiên nhà ai, minh ghé lại đục nhờ
Chỗ quá nhỏ, hai mình ngồi sát lại
Tóc vô tình buông xõa vướng vai ai
Ai làm thinh mắt lặng ngắm tóc dài
Miệng khe khẽ "cô ơi, coi chừng lạnh"
Em e thẹn chẳng dám nhìn bên cạnh
Tay rụt rè giữ cho tóc đừng bay
Trời gợn buồn, mưa bụi cứ lay lay
Sáng mùa thu, bên thềm mưa rơi rụng
Ngồi đan tay ngắm nhìn trời làm nũng
Mưa ướt đầm vùng khờ dại bình yên
Mưa Sài Gòn