Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 68
Từng tia nắng cuối cùng của một ngày dài cũng đã dần tắt, tôi nằm đó đưa mắt nhìn theo chiếc lá vàng đang rơi nhẹ nhàng ở ngoài phía hiên. Em nằm đó cạnh tôi, đôi mắt nhắm nghiềng lại cùng từng nhịp thở đều, cũng đã lâu rất lâu rồi tôi mới lại được chạm vào cơ thể này của em. Và hôm nay em lại nằm cạnh tôi như cái ngày hôm ấy, cũng là nằm bên nhau nhưng dường như mọi chuyện cũng đã khác đi so với lúc trước, không còn giọt nước mắt lăn dài, không còn những tiếng la mắng và cái vẻ mặt cau có như lúc trước. Bây giờ em nằm cạnh tôi với đôi mắt liêm diêm thi thoảng lại cười. Em đến bên cuộc đời tôi như một sự trớ trêu của số phận, nhưng tôi thật sự cảm ơn cái sự trớ trêu này đã mang em đến bên tôi, mang đến người con gái có thể sưởi ấm lại trái tim dường như đã nguội lạnh qua nhiều tháng năm. Bâng quơ nhìn theo mái tóc suông mềm đang được gió cuốn đi vội vàng. Đôi mắt liêm diêm mơ mộng nãy giờ lại đột nhiên mở to nhìn tôi tò mò.
-Anh như con mèo ấy, suốt ngày nghịch tóc em – em mắng kèm theo cái tiếng ề à buồn ngủ.
-Ờ rồi sao, anh thích vậy đó – tôi cười đáp
-Người gì đâu mà tính tình y chang con Mèo Hoang hay lang thang ngoài đường – em lại mắng
-Ơ giỏi nhễ, nay dám so sánh anh với con mèo hoang nữa à – tôi đáp rồi bay vào cấu xé em
-Xê ra, làm như em nói không đúng ấy – em vùng quằng đáp trả
-Đâu giống chổ nào đâu chỉ coi, chỉ không giống là chết nhé – tôi hăm dọa
-Suốt ngày nghịch tóc nè, hay lang thang một mình nè bla bla blab lab lalba – em kể một loạt tật xấu của tôi ra
-Ờ ờ cũng có lí – tôi đáp rồi đưa tay xuống mò mẫm hai ngực em
-Ê con mèo dâm đãng kia làm gì đó ? – em giảy nãy
-Sờ mó chứ gì, hỏi ngu ? – tôi xoa đầu em
-Ai cho mà sờ – em phùng cái má lên nhìn tôi
-Thích là sờ, nên nhớ là giờ mấy người đang ăn ké, ở ké nhà tui nghe, phải biết tự thân hiến dâng chớ – tôi cười với cái giọng dâm dê không chê vào đâu được
-Hiếng dân cái móc xì nè – em đáp rồi tuột xuống giường đi vào nhà tắm bỏ tôi lại với vài dòng suy nghĩ đi qua.
…………………………………………………….
Hạ qua thu rồi lại đến, thu mang chút kỉ niệm buồn cuốn qua đây, từng cơn gió lạnh nhẹ nhàng quấn lấy tôi và em khi cả hai đang lang thang trên từng con phố được đêm che chở, một tay cầm lái một tay thì phải nắm chặt lấy đôi bàn tay nho nhỏ kia cho vào túi để bớt lạnh, em ngồi phía sau ôm chặt lấy tôi để lấy hơi ấm, từng lớp áo dày phủ phía ngoài nhưng cũng chẳng thể ngăn cách được hai cơ thể đang hòa vào nhau theo từng nhịp thở nặng nề.
-Nhanh nhanh nhanh lên đê, đói quá – em vừa than vừa nhéo vào hông tôi
-Đau, nướng cho dữ vào giờ than đói
-Nướng đâu mà nướng, ngủ có tí xisuuuuuuuuuuuuuu – em vừa nói vừa đưa ngón tay út lên quơ lung tung
-Ờ đâu nướng đâu mà từ trưa đến trời tối luôn hahaha – tôi cười trêu
-À mà gái lứa gì mà ngủ xấu lắm nhen, đã trần truồng rồi mà lăn tới lăn lui lung tung, mém tí là lọt giường rồi.
Dường như tôi nói trúng điểm yếu của em hay thì phải mà cái bản mặt xụ xuống rồi đấm vào lưng tôi thùm thụp như tập boxing.
Bầu trời cũng đã nhá nhem tôi, nắng tắt để lại cảnh u buồn của thành phố này, từng dòng người đi qua trước mắt tôi, họ đang tay chặt vào nhau lang thang trên từng góc phố, vẫn đang loay hoay nhìn từng dòng người đi qua thì em đã nắm lấy tôi lôi vào một góc gần tường, vừa ăn vừa ngắm nhìn cái vẻ u buồn của cái thành phố này. Dường như thoáng qua trong mắt tôi vừa nãy đó là Nga người tình của tôi thì phải, mà chắc không phải đâu bây giờ có lẽ em đã ngủ hoặc đi show rồi chứ làm gì còn lang thang ngoài đường như hai đứa tôi. Thế là tôi bỏ qua cái suy nghĩ mơ hồ ấy về Nga, đưa điếu thuốc đang cháy dỡ lên môi hút một hơi thật sâu vào cuốn phổi để nó cuốn trôi đi những suy nghĩ mơ hồ lúc nãy.
-Chị đi đâu đó – phía sau là tiếng của Tuyền vọng lên một cách bất ngờ
Xoay người lại nhìn thì thấy Nga đang đứng đó nhìn tôi, đôi mắt đầy vẽ ngại ngùng. Vẫn là em, vẫn là cái gương mặt đó và cái dáng vẽ yêu kiều ấy, người tình tôi, người mà tôi cũng đã từng trao yêu thương vội vàng trong những ngày tháng cô đơn, có lẽ em hôm nay vẫn là người tình của tôi ngày trước, nhưng từ ngày ấy dường như cả hai đã có một khoảng cách vì Tuyền chăng ? Có lẽ tôi và Nga cũng hiểu nên giữ khoảng cách về cái mối quan hệ này để tránh bất kì ai cũng không phải tổn thương vì tôi. Nga giờ chắc cũng đã trưởng thành đi ít nhiều, một người con gái biết cam chịu và tránh đi những hoàn cảnh khó coi vì mối quan hệ này, Nga im lặng bên tôi như một cái bóng không hơn không kém, một người con gái cam chịu để được yêu thương, nhưng người em thương thật sự dường như không đáng để em bỏ ra nhiều như thế, một thằng đàn ông như tôi chẳng đáng để được em hi sinh nhiều đến như thế. Từng dòng suy nghĩ buồn đi qua khiến tôi dường như quên đi mọi chuyện xung quanh, Nga đã ngồi xuống nói nói cười cười với Tuyền từ lúc nào mà chẳng đoái hoài đến tôi, nhưng thôi cũng kệ biết làm sao bây giờ khi thế giới của đàn ông và phụ nữ chẳng dính dáng gì đến nhau. Tàn thuốc rơi vãi xuống nền đất, đưa tay lên xoa xoa đầu nhăm nhi tách café lề đường lắng nghe hương vị đêm của thành phố này. Tiếng nói cười của hai người con gái đột nhiên khựng lại khiến tôi cũng có một chút tò mò, phía sau tôi lúc này là một người tôi từng thương, một người dìu dắt tôi ở cái tuổi vào đời. Cô đứng đó nhìn tôi cười, tôi ngồi đó ngỡ ngàng cố dụi mắt xem đó có phải thật là cô không ? Và dường như thành phố này cũng chẳng có to cho lắm khi tôi luôn được gặp lại những người con gái tôi từng yêu thương.
-Nhìn cái gì mà nhìn, bộ ngộ lắm hả mà nhìn thấy ghê vậy ? – cô cười cười hỏi rồi xoa trán tôi
-Ờ cũng ngộ
-Hai người này là ? – cô quay qua hỏi
…………………………………….
Dường như phụ nữ họ thật sự rất dễ quen thân với nhau thì phải, chỉ thoáng chút vài câu qua lại là thân với nhau như hàng chục năm trời vậy, thi thoảng cả ba lại quay qua nhìn tôi cười rần cả lên làm bản thân tôi cũng thấy hơi nhột nhột, chắc có lẽ là lại nói xấu gì tôi đây. Đang mãi mê nhìn từng dòng người đi qua thì cô quay sang hỏi.
-Suốt ngày cặp kè nhiều cô quá hen ? – cô nói
-Nhiều đâu mà nhiều – tôi đáp vọng lại
-Thế đừng nói là thương một lúc hai người này luôn nghe
-Có mỗi con lùn kia tôi – tôi đáp
Dường như tôi lại chạm vào nỗi đau của cô, dường như du có bao nhiêu năm xa cách không gặp nhau thì tình cảm của mỗi của tôi vẫn còn động lại, vẫn còn nhớ những kỷ niệm bên nhau, những đêm trôi qua một cách chậm rãi trong căn phòng đó, cảm giác da thịt chạm vào nhau tôi vẫn còn nhớ, nhớ những nụ hôn trao cho nhau trên những con phố vắng ngày trước, và chắc là cô cũng còn nhớ những kỷ niệm ấy như tôi phải không ? Tiếng nói cười chợt trùng xuống, chỉ còn tiếng dòng người đi qua, tiếng vọng của những thực khách, tiếng kèn xe quanh đây.
Sau một lúc im lặng như thế thì cô đứng dậy chào cả ba rồi đi, cô đi bỏ lại đây trong tôi những ký ức buồn ngày trước, những tuổi học trò ngọt ngào không thể quên, cô làm tôi gợi nhớ về những người con gái xưa, những người con gái tôi từng thương yêu bằng cả sự chân thành gian dối. Thời gian không làm thay đổi ai hết, thời gian vẫn thế thôi vẫn trôi qua trong im lặng, nhưng những việc xãy ra trong khoảng thời gian ấy mới làm thay đổi một con người, một con người với những kỹ niệm vội qua……….
-Anh như con mèo ấy, suốt ngày nghịch tóc em – em mắng kèm theo cái tiếng ề à buồn ngủ.
-Ờ rồi sao, anh thích vậy đó – tôi cười đáp
-Người gì đâu mà tính tình y chang con Mèo Hoang hay lang thang ngoài đường – em lại mắng
-Ơ giỏi nhễ, nay dám so sánh anh với con mèo hoang nữa à – tôi đáp rồi bay vào cấu xé em
-Xê ra, làm như em nói không đúng ấy – em vùng quằng đáp trả
-Đâu giống chổ nào đâu chỉ coi, chỉ không giống là chết nhé – tôi hăm dọa
-Suốt ngày nghịch tóc nè, hay lang thang một mình nè bla bla blab lab lalba – em kể một loạt tật xấu của tôi ra
-Ờ ờ cũng có lí – tôi đáp rồi đưa tay xuống mò mẫm hai ngực em
-Ê con mèo dâm đãng kia làm gì đó ? – em giảy nãy
-Sờ mó chứ gì, hỏi ngu ? – tôi xoa đầu em
-Ai cho mà sờ – em phùng cái má lên nhìn tôi
-Thích là sờ, nên nhớ là giờ mấy người đang ăn ké, ở ké nhà tui nghe, phải biết tự thân hiến dâng chớ – tôi cười với cái giọng dâm dê không chê vào đâu được
-Hiếng dân cái móc xì nè – em đáp rồi tuột xuống giường đi vào nhà tắm bỏ tôi lại với vài dòng suy nghĩ đi qua.
…………………………………………………….
Hạ qua thu rồi lại đến, thu mang chút kỉ niệm buồn cuốn qua đây, từng cơn gió lạnh nhẹ nhàng quấn lấy tôi và em khi cả hai đang lang thang trên từng con phố được đêm che chở, một tay cầm lái một tay thì phải nắm chặt lấy đôi bàn tay nho nhỏ kia cho vào túi để bớt lạnh, em ngồi phía sau ôm chặt lấy tôi để lấy hơi ấm, từng lớp áo dày phủ phía ngoài nhưng cũng chẳng thể ngăn cách được hai cơ thể đang hòa vào nhau theo từng nhịp thở nặng nề.
-Nhanh nhanh nhanh lên đê, đói quá – em vừa than vừa nhéo vào hông tôi
-Đau, nướng cho dữ vào giờ than đói
-Nướng đâu mà nướng, ngủ có tí xisuuuuuuuuuuuuuu – em vừa nói vừa đưa ngón tay út lên quơ lung tung
-Ờ đâu nướng đâu mà từ trưa đến trời tối luôn hahaha – tôi cười trêu
-À mà gái lứa gì mà ngủ xấu lắm nhen, đã trần truồng rồi mà lăn tới lăn lui lung tung, mém tí là lọt giường rồi.
Dường như tôi nói trúng điểm yếu của em hay thì phải mà cái bản mặt xụ xuống rồi đấm vào lưng tôi thùm thụp như tập boxing.
Bầu trời cũng đã nhá nhem tôi, nắng tắt để lại cảnh u buồn của thành phố này, từng dòng người đi qua trước mắt tôi, họ đang tay chặt vào nhau lang thang trên từng góc phố, vẫn đang loay hoay nhìn từng dòng người đi qua thì em đã nắm lấy tôi lôi vào một góc gần tường, vừa ăn vừa ngắm nhìn cái vẻ u buồn của cái thành phố này. Dường như thoáng qua trong mắt tôi vừa nãy đó là Nga người tình của tôi thì phải, mà chắc không phải đâu bây giờ có lẽ em đã ngủ hoặc đi show rồi chứ làm gì còn lang thang ngoài đường như hai đứa tôi. Thế là tôi bỏ qua cái suy nghĩ mơ hồ ấy về Nga, đưa điếu thuốc đang cháy dỡ lên môi hút một hơi thật sâu vào cuốn phổi để nó cuốn trôi đi những suy nghĩ mơ hồ lúc nãy.
-Chị đi đâu đó – phía sau là tiếng của Tuyền vọng lên một cách bất ngờ
Xoay người lại nhìn thì thấy Nga đang đứng đó nhìn tôi, đôi mắt đầy vẽ ngại ngùng. Vẫn là em, vẫn là cái gương mặt đó và cái dáng vẽ yêu kiều ấy, người tình tôi, người mà tôi cũng đã từng trao yêu thương vội vàng trong những ngày tháng cô đơn, có lẽ em hôm nay vẫn là người tình của tôi ngày trước, nhưng từ ngày ấy dường như cả hai đã có một khoảng cách vì Tuyền chăng ? Có lẽ tôi và Nga cũng hiểu nên giữ khoảng cách về cái mối quan hệ này để tránh bất kì ai cũng không phải tổn thương vì tôi. Nga giờ chắc cũng đã trưởng thành đi ít nhiều, một người con gái biết cam chịu và tránh đi những hoàn cảnh khó coi vì mối quan hệ này, Nga im lặng bên tôi như một cái bóng không hơn không kém, một người con gái cam chịu để được yêu thương, nhưng người em thương thật sự dường như không đáng để em bỏ ra nhiều như thế, một thằng đàn ông như tôi chẳng đáng để được em hi sinh nhiều đến như thế. Từng dòng suy nghĩ buồn đi qua khiến tôi dường như quên đi mọi chuyện xung quanh, Nga đã ngồi xuống nói nói cười cười với Tuyền từ lúc nào mà chẳng đoái hoài đến tôi, nhưng thôi cũng kệ biết làm sao bây giờ khi thế giới của đàn ông và phụ nữ chẳng dính dáng gì đến nhau. Tàn thuốc rơi vãi xuống nền đất, đưa tay lên xoa xoa đầu nhăm nhi tách café lề đường lắng nghe hương vị đêm của thành phố này. Tiếng nói cười của hai người con gái đột nhiên khựng lại khiến tôi cũng có một chút tò mò, phía sau tôi lúc này là một người tôi từng thương, một người dìu dắt tôi ở cái tuổi vào đời. Cô đứng đó nhìn tôi cười, tôi ngồi đó ngỡ ngàng cố dụi mắt xem đó có phải thật là cô không ? Và dường như thành phố này cũng chẳng có to cho lắm khi tôi luôn được gặp lại những người con gái tôi từng yêu thương.
-Nhìn cái gì mà nhìn, bộ ngộ lắm hả mà nhìn thấy ghê vậy ? – cô cười cười hỏi rồi xoa trán tôi
-Ờ cũng ngộ
-Hai người này là ? – cô quay qua hỏi
…………………………………….
Dường như phụ nữ họ thật sự rất dễ quen thân với nhau thì phải, chỉ thoáng chút vài câu qua lại là thân với nhau như hàng chục năm trời vậy, thi thoảng cả ba lại quay qua nhìn tôi cười rần cả lên làm bản thân tôi cũng thấy hơi nhột nhột, chắc có lẽ là lại nói xấu gì tôi đây. Đang mãi mê nhìn từng dòng người đi qua thì cô quay sang hỏi.
-Suốt ngày cặp kè nhiều cô quá hen ? – cô nói
-Nhiều đâu mà nhiều – tôi đáp vọng lại
-Thế đừng nói là thương một lúc hai người này luôn nghe
-Có mỗi con lùn kia tôi – tôi đáp
Dường như tôi lại chạm vào nỗi đau của cô, dường như du có bao nhiêu năm xa cách không gặp nhau thì tình cảm của mỗi của tôi vẫn còn động lại, vẫn còn nhớ những kỷ niệm bên nhau, những đêm trôi qua một cách chậm rãi trong căn phòng đó, cảm giác da thịt chạm vào nhau tôi vẫn còn nhớ, nhớ những nụ hôn trao cho nhau trên những con phố vắng ngày trước, và chắc là cô cũng còn nhớ những kỷ niệm ấy như tôi phải không ? Tiếng nói cười chợt trùng xuống, chỉ còn tiếng dòng người đi qua, tiếng vọng của những thực khách, tiếng kèn xe quanh đây.
Sau một lúc im lặng như thế thì cô đứng dậy chào cả ba rồi đi, cô đi bỏ lại đây trong tôi những ký ức buồn ngày trước, những tuổi học trò ngọt ngào không thể quên, cô làm tôi gợi nhớ về những người con gái xưa, những người con gái tôi từng thương yêu bằng cả sự chân thành gian dối. Thời gian không làm thay đổi ai hết, thời gian vẫn thế thôi vẫn trôi qua trong im lặng, nhưng những việc xãy ra trong khoảng thời gian ấy mới làm thay đổi một con người, một con người với những kỹ niệm vội qua……….
Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…