Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 53
Cánh phượng đỏ rơi nhẹ xuống mặt đất, hè đang về, đang về trong khí trời nóng nực. Nhỏ ngồi đó không nói chỉ cặm cụi trong cái đống sách vở dưới bàn, cũng phải vài hôm nữa là con nhỏ thi cuối HKII rồi còn gì, tôi thì cũng cớ đơ đơ ra chẳng giúp gì ngoài cái việc nấu cơm. Vì tôi muốn con nhỏ tập trung vào học hành hơn, tương lai nhỏ phụ thuộc vào việc học hôm nay đấy thôi. Gió bay nhẹ lờ đờ trong không gian tỉnh lặng, tôi ngồi đó với ly cafe đắng chát. Con mèo mập ngồi dựa tôi kêu ngao ngao mệt mõi, cũng phải trời gì mà nóng vờ lờ thế này thì tôi còn chịu hông nổi huống chi là cái con mèo mỡ này. Ngồi phây phẩy cái quạt giấy trên tay, những cơn gió yếu ớt phần nào cũng làm nguôi ngoai cái nóng nực trong người. Thỉnh thoảng quay vào trong thì thấy con nhỏ vẫn cặm cụi học bài, còn buộc cả cái chữ Quyết Tâm trên trán nữa cơ chứ, thật là…..
Một ngày chủ nhật nóng nực bực bội đang dần qua, từng ánh nắng chiều tà buông xuống qua rèm cửa, tiếng lao xao của những tán lá úa tàn lăn trên mặt đất, tôi chạy lòng vòng quanh phường với con xe đạp của mình. Đạp xe với quần tà lõn, gió thổi vào mát thôi rồi. Lâu lâu đi ngang qua mấy bé xinh xinh thì thấy cười khúc khích.
– đệch mợ chưa thấy trai đẹp bao giờ à – tôi chữi thầm.
Đạp vòng vòng hóng mát thì cũng chỉ là cái cớ, thật sự là muốn cho con nhỏ có cái không gian yên tỉnh mà học bài thôi, chứ tôi cứ lượn lờ mãi thì con nhỏ lại quên bài mất. Chạy một lúc chẳng để ý thì dừng ngay trước nhà em, người tình hờ của tôi.
– Thôi kệ chạy một mình hoài cũng chán thôi rũ thêm người đi cho vui vậy. – tôi nói thầm.
Chưa kịp bấm chuông thì thấy em đi te te ra nhìn tôi.
– ớ anh đi đâu đây.
– định qua chở người đẹp đi hóng gió – tôi cười khì khì.
– ai đâu sao em không thấy – em giả vờ
– ơ thế hông có à, vậy đi một mình vậy – tôi làm lờ
Vội đạp đi thì em đả ngồi tót lên phía sau cười khì khì.
– làm gì đấy, ai cho ngồi không mà ngồi tỉnh bơ thế – tôi quay lại lườm.
– thích thì ngồi – em nạnh ra
– láo nhỉ, đá cái lọt xuống đất giờ – tôi gõ đầu em.
– xì ngon, thử coi, em đấm phát chết luôn nhé.
– ờ đấm thử coi, anh ”đóng” phát nằm luôn nhé.
– đóng là giề – em hỏi.
– thì ”đóng” là cái này này – tôi bóp vếu em một cái.
– ơ thanh thiên bạch nhật vầy mà ngon hé – em trợn mắt.
– anh chỉ giải thích thôi mà, ai biểu em hỏi làm gì – tôi cười.
Vừa chạy vừa luyên thuyên với em dưới ánh nắng chìu thơ mộng, ôi chuyện tình đẹp quá, một thằng con trai quần tà lõn chở gái trên chiếc xe đạp huyền thoại dưới ánh nằng chiều khiến biết bao người ngưởng mộ. Đang đạp qua cây cầu cao chót vót thì em chợt hỏi.
– liệu giờ em ngã xuống sông thì sao nhở.
– chết chứ sao – tôi cười.
– hông ý em hông phải cái đó.
– chứ ý em là gì – tôi chòm qua hỏi.
– thì anh có bay xuống cứu em hông – em lấp bấp
– không…. – tôi đáp lững
– ơ sao anh nhẫn tâm thế – mặt em xụ xuống.
– anh chưa nói hết mà – tôi cười cười.
– chứ làm sao anh nói xem.
– thì không thể không cứu chứ sao, em biết em quan trọng với anh thế nào không, làm sao mà anh bỏ mặc em được cơ chứ khờ quá – tôi xoa đầu em cười cười.
Em đi cạnh tôi nép nhẹ vào người, nụ cười nhỏ nhẹ dần hiện ra trên gương mặt em, hai cái dần đỏ ửng dưới ánh nắng chiều. Dòng người vẫn cứ đua nhau ngược xuôi, tôi thì cứ bình thản cà tàn với con xe huyền thoại của mình. Gió hè, một chút gì đó mát mẻ, một chút gì đó nóng nực đang lan toả trong cái không gian mênh mông này, thời gian cứ dần trôi dần trôi qua ngày. Tôi thì cứ bình thản ngồi trên cái thảm có xanh mướt phóng tầm mắt ra phía xa, em ngồi cạnh tôi không nói gì, chỉ tựa đầu và vai tôi im lặng,bất giác em lên tiếng phá tan cái không gian im lặng này.
– cứ mãi như vầy thì vui quá anh nhỉ – em nói nhỏ vừa đủ cả hai nghe.
– ừm, nếu em thích thì hai chúng ta sẽ như thế này mãi mãi – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.
– em hông cần anh phải làm việc gì vĩ đại cho em, chỉ cần anh như thế này mãi là cũng đủ với em rồi – em cười hạnh phúc.
– ừ anh biết rồi cô bé à
Tôi vuốt nhẹ mái tóc em sang một bên, và hôn nhẹ lên trán em một cái, em khẽ cười hạnh phúc rồi câu cổ tôi mà hôn. Hai bờ môi ướt át chạm vào nhau, cái vị ngọt ngào đang lan toả trong không gian yên lặng. Dưới bóng cây to xanh mướt, em ngồi lên hai chân tôi, em ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật lâu rồi khẽ cười. Tôi im lặng không nói, chỉ hôn em từng chút một chậm rãi, đôi tay chai sạn la lướt trên lưng nhỏ, cái lưng dài mềm mài dần hiện ra dưới bàn tay tôi. Em chợt đẩy tôi ra đặt ngón tay lên môi cười thầm.
– người ta thấy hết bây giờ. – em cười âu yếm.
– có sao đâu – tôi hôn nhẹ lên bờ ngực em.
– a đừng cắn – em đẩy tôi ra .
– haha
Cả hai ngồi lại một lúc rồi cũng về, trời dần tối, những ánh sáng cuối cùng cũng dần tắt phía sau những ngôi nhà cao tầng. Vẫn cái cãnh tượng ấy, cặp trai gái đèo nhau trên con xe huyền thoại. Vừa đạp vừa nói chuyện với em một lát thì em vuốt nhẹ mái tóc tôi nói.
– tóc anh dài quá rồi nè, sau hông đi cắt đi – em nói.
– lười với lại không biết cắt kiểu gì – tôi thở dài.
– thì cắt vầy nè
Em vừa nói vừa vén hai bên tóc tôi sát vào trong.
– cắt sát cái này vào, rồi vuốt cái này lên – em vừa nói vừa chỉ chỏ.
– rành quá ta – tôi cười cười
– haha em mà, mai em đồ qua cắt cho
– thôi tha anh, anh không muốn làm chuột bạch – tôi xua tay.
– mai cấm anh trốn nhé, không là em bắt được thì cắt nhé – em dơ 2 ngón tay ra làm hình cây kéo.
– a sợ quá đi.
Dứt tiếng tôi đạp mạnh khiến xe lao nhanh về phía trước, em giật mình ôm chặt lấy tôi cười. Chở em về nhà rồi tôi vòng xe đạp tàn tàn về tới nhà, bước vào trong thấy trời đả tôi mà nhà không có tí ánh sáng nào. Tôi bật đèn thì thấy nhỏ đang nằm gục trên bàn, gương mặt mệt mõi hiện ra trên mặt nhỏ. Tôi bế nhỏ lên, nhỏ nằm im lìm trong tay tôi, từng bước chân đều lên từng bậc thang. Đặt nhỏ nằm im trên giường định bước ra ngoài thì tôi làm rớt một cuốn sổ xuống đất, cúi xuống nhặt lên. Như một bản năng tôi tò mò mở ra xem thì thấy những hình vẽ nhỏ nhắn trên giấy, thì ra đây làm quyễn nhật ký của nhỏ.
Tôi lật qua trang đọc…….
Ngày….Tháng….Năm……….
Một ngày chủ nhật nóng nực bực bội đang dần qua, từng ánh nắng chiều tà buông xuống qua rèm cửa, tiếng lao xao của những tán lá úa tàn lăn trên mặt đất, tôi chạy lòng vòng quanh phường với con xe đạp của mình. Đạp xe với quần tà lõn, gió thổi vào mát thôi rồi. Lâu lâu đi ngang qua mấy bé xinh xinh thì thấy cười khúc khích.
– đệch mợ chưa thấy trai đẹp bao giờ à – tôi chữi thầm.
Đạp vòng vòng hóng mát thì cũng chỉ là cái cớ, thật sự là muốn cho con nhỏ có cái không gian yên tỉnh mà học bài thôi, chứ tôi cứ lượn lờ mãi thì con nhỏ lại quên bài mất. Chạy một lúc chẳng để ý thì dừng ngay trước nhà em, người tình hờ của tôi.
– Thôi kệ chạy một mình hoài cũng chán thôi rũ thêm người đi cho vui vậy. – tôi nói thầm.
Chưa kịp bấm chuông thì thấy em đi te te ra nhìn tôi.
– ớ anh đi đâu đây.
– định qua chở người đẹp đi hóng gió – tôi cười khì khì.
– ai đâu sao em không thấy – em giả vờ
– ơ thế hông có à, vậy đi một mình vậy – tôi làm lờ
Vội đạp đi thì em đả ngồi tót lên phía sau cười khì khì.
– làm gì đấy, ai cho ngồi không mà ngồi tỉnh bơ thế – tôi quay lại lườm.
– thích thì ngồi – em nạnh ra
– láo nhỉ, đá cái lọt xuống đất giờ – tôi gõ đầu em.
– xì ngon, thử coi, em đấm phát chết luôn nhé.
– ờ đấm thử coi, anh ”đóng” phát nằm luôn nhé.
– đóng là giề – em hỏi.
– thì ”đóng” là cái này này – tôi bóp vếu em một cái.
– ơ thanh thiên bạch nhật vầy mà ngon hé – em trợn mắt.
– anh chỉ giải thích thôi mà, ai biểu em hỏi làm gì – tôi cười.
Vừa chạy vừa luyên thuyên với em dưới ánh nắng chìu thơ mộng, ôi chuyện tình đẹp quá, một thằng con trai quần tà lõn chở gái trên chiếc xe đạp huyền thoại dưới ánh nằng chiều khiến biết bao người ngưởng mộ. Đang đạp qua cây cầu cao chót vót thì em chợt hỏi.
– liệu giờ em ngã xuống sông thì sao nhở.
– chết chứ sao – tôi cười.
– hông ý em hông phải cái đó.
– chứ ý em là gì – tôi chòm qua hỏi.
– thì anh có bay xuống cứu em hông – em lấp bấp
– không…. – tôi đáp lững
– ơ sao anh nhẫn tâm thế – mặt em xụ xuống.
– anh chưa nói hết mà – tôi cười cười.
– chứ làm sao anh nói xem.
– thì không thể không cứu chứ sao, em biết em quan trọng với anh thế nào không, làm sao mà anh bỏ mặc em được cơ chứ khờ quá – tôi xoa đầu em cười cười.
Em đi cạnh tôi nép nhẹ vào người, nụ cười nhỏ nhẹ dần hiện ra trên gương mặt em, hai cái dần đỏ ửng dưới ánh nắng chiều. Dòng người vẫn cứ đua nhau ngược xuôi, tôi thì cứ bình thản cà tàn với con xe huyền thoại của mình. Gió hè, một chút gì đó mát mẻ, một chút gì đó nóng nực đang lan toả trong cái không gian mênh mông này, thời gian cứ dần trôi dần trôi qua ngày. Tôi thì cứ bình thản ngồi trên cái thảm có xanh mướt phóng tầm mắt ra phía xa, em ngồi cạnh tôi không nói gì, chỉ tựa đầu và vai tôi im lặng,bất giác em lên tiếng phá tan cái không gian im lặng này.
– cứ mãi như vầy thì vui quá anh nhỉ – em nói nhỏ vừa đủ cả hai nghe.
– ừm, nếu em thích thì hai chúng ta sẽ như thế này mãi mãi – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.
– em hông cần anh phải làm việc gì vĩ đại cho em, chỉ cần anh như thế này mãi là cũng đủ với em rồi – em cười hạnh phúc.
– ừ anh biết rồi cô bé à
Tôi vuốt nhẹ mái tóc em sang một bên, và hôn nhẹ lên trán em một cái, em khẽ cười hạnh phúc rồi câu cổ tôi mà hôn. Hai bờ môi ướt át chạm vào nhau, cái vị ngọt ngào đang lan toả trong không gian yên lặng. Dưới bóng cây to xanh mướt, em ngồi lên hai chân tôi, em ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật lâu rồi khẽ cười. Tôi im lặng không nói, chỉ hôn em từng chút một chậm rãi, đôi tay chai sạn la lướt trên lưng nhỏ, cái lưng dài mềm mài dần hiện ra dưới bàn tay tôi. Em chợt đẩy tôi ra đặt ngón tay lên môi cười thầm.
– người ta thấy hết bây giờ. – em cười âu yếm.
– có sao đâu – tôi hôn nhẹ lên bờ ngực em.
– a đừng cắn – em đẩy tôi ra .
– haha
Cả hai ngồi lại một lúc rồi cũng về, trời dần tối, những ánh sáng cuối cùng cũng dần tắt phía sau những ngôi nhà cao tầng. Vẫn cái cãnh tượng ấy, cặp trai gái đèo nhau trên con xe huyền thoại. Vừa đạp vừa nói chuyện với em một lát thì em vuốt nhẹ mái tóc tôi nói.
– tóc anh dài quá rồi nè, sau hông đi cắt đi – em nói.
– lười với lại không biết cắt kiểu gì – tôi thở dài.
– thì cắt vầy nè
Em vừa nói vừa vén hai bên tóc tôi sát vào trong.
– cắt sát cái này vào, rồi vuốt cái này lên – em vừa nói vừa chỉ chỏ.
– rành quá ta – tôi cười cười
– haha em mà, mai em đồ qua cắt cho
– thôi tha anh, anh không muốn làm chuột bạch – tôi xua tay.
– mai cấm anh trốn nhé, không là em bắt được thì cắt nhé – em dơ 2 ngón tay ra làm hình cây kéo.
– a sợ quá đi.
Dứt tiếng tôi đạp mạnh khiến xe lao nhanh về phía trước, em giật mình ôm chặt lấy tôi cười. Chở em về nhà rồi tôi vòng xe đạp tàn tàn về tới nhà, bước vào trong thấy trời đả tôi mà nhà không có tí ánh sáng nào. Tôi bật đèn thì thấy nhỏ đang nằm gục trên bàn, gương mặt mệt mõi hiện ra trên mặt nhỏ. Tôi bế nhỏ lên, nhỏ nằm im lìm trong tay tôi, từng bước chân đều lên từng bậc thang. Đặt nhỏ nằm im trên giường định bước ra ngoài thì tôi làm rớt một cuốn sổ xuống đất, cúi xuống nhặt lên. Như một bản năng tôi tò mò mở ra xem thì thấy những hình vẽ nhỏ nhắn trên giấy, thì ra đây làm quyễn nhật ký của nhỏ.
Tôi lật qua trang đọc…….
Ngày….Tháng….Năm……….